Tác giả: Rai (S.T)
Thể Loại: Ngôn TìnhHuyền ẢoĐồng NhânTiên HiệpDị GiớiXuyên Không
Trạng thái: Còn tiếp...
Số chương: 16
Lượt xem: 3709
“Chàng là người dịu dàng nhất thế gian, cũng là kẻ tuyệt tình nhất thiên địa”
.
“Dù tan xương nát thịt chàng cũng không thừa nhận đã động tâm với ta?”
.
“Bạch Tử Hoạ, chàng chưa bao giờ tin ta, chàng chỉ tin những gì mình nhìn thấy mà thôi”
.
“Đến bây giờ chàng vẫn không thừa nhận từng yêu ta hay sao?”
.
“Bạch Tử Hoạ, ta lấy danh nghĩa thần linh, nguyền rủa chàng. Đời này kiếp này, vĩnh viễn về sau, không già không chết, vô thương bất diệt”
.
“Người thiên hạ và ta, chàng chọn ai?
.
Ta chọn người thiên hạ. Nhưng sẽ chết cùng nàng.”
.
~~~
.
Vào đêm trước đại chiến Yêu Thần gần năm mươi năm trước, Bạch Tử Hoạ đã dùng một kiếm chém tay trái mình huỷ đi vết sẹo do nước tuyệt tình gây ra. Hoa Thiên Cốt căm hận tuôn hai dòng huyết lệ hét lên: “Bạch Tử Hoạ. Chàng sẽ hối hận.”
.
Chắc không ai biết rằng, đêm đó, trước chính điện của Vô Vọng điện còn có một người với vết sẹo xanh do nước Tham Lam để lại lặng lẽ đứng một góc. Rồi âm thầm thu hồi lại dòng huyết lệ và máu thịt của Bạch Tử Hoạ thanh tẩy qua nước ao Tam Sinh trì rồi nặn thành hình một con hạc đỏ.
Sau khi chết, Hoa Thiên Cốt đã dốc chút sức cuối cùng dùng đá Nữ Oa tái sinh vạn vật. Con hạc đỏ kia cũng vì thế mà có được sự sống, lại mang trong người thần huyết.
.
Năm mươi năm sau, con hạc năm nào đã tu được hình người. Nàng chính là Đan Hạc, chẳng ai ngờ được nàng lại chính là con của Tôn Thượng và Hoa Thiên Cốt – đôi thần tiên quyến lữ khiến Lục giới chấn động.
.
Lịch sử dường như lại được lặp lại, Đan Hạc đem lòng yêu sư phụ mình – Kỉ Xương thượng tiên. Nhưng sư phụ nàng lại là một kẻ vô tắc vô quy, trốn nàng xuống hạ giới đầu thai kiếp khác.
.
Nàng tìm sư phụ suốt mười hai năm, kết được nhiều bằng hữu, một thiếu nữ tên Vô Lam và một tiểu tử nàng hay gọi là Tiểu Hàn.
Cuối cùng cũng tìm được sư phụ lại không ngờ, nơi gặp lại là trên…công đường. Kẻ vốn là sư phụ của nàng kia lại bị bắt tới đây vì tội… ăn trộm.
.
Bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười khi tiểu tử kia cứ mở miệng một câu lại tỷ tỷ, hai câu cũng tỷ tỷ.
.
Trích một vài đoạn bá đạo trong bản thảo:
.
“Hắn vốn là kẻ sống vô tắc vô quy sau lần cứu nàng cũng quên sạch sau chưa đầy nửa canh giờ. Không ngờ chưa đầy một tuần sau đã thấy nàng lẽo đẽo theo Bạch Tử Hoạ mò đến tận chỗ ở của hắn ở Vân Sơn, gửi nàng cho hắn. Hừ, trước đây hắn đang sống ung dung tự tại ở đây là kẻ nào đưa một đứa bé bảy tuổi tới chiếm chỗ ở của hắn? Làm hàng xóm bất đắc dĩ thì cũng thôi. Giờ lại còn đem một đứa con gái không biết moi ra từ đâu tới bắt hắn nhận làm đồ đệ. Tránh không được bỏ không đành. Đành giữ nàng lại tìm cách để nàng chán bỏ đi. Không ngờ nàng mặt dày hơn hắn tưởng không chịu buông tha hắn. Haizz. .. Đành tẩu vi thượng sách.”
.
“Giờ chẳng lẽ lại nói rằng là con của Tôn Thượng với Hoa Thiên Cốt sao? E mấy người kia xỉu tại chỗ quá! Hay là nói nàng sinh ra từ dòng huyết lệ của mẹ Tiểu Cốt và máu thịt của Tôn Thượng, Trúc Nhiễm thúc thúc nặn thành hình hạc rồi được ánh sáng của đá Nữ Oa quét qua nên có được sự sống? Mấy ai tin nổi đây??”
.
“Tiểu Hàn, đệ… đệ là Diêm Quân của Quỷ giới sao? Ta cứ nghĩ phải là một ông lão béo không thấy cổ đâu chứ?”
.
“Vô Lam, nàng là ai? Tại sao có thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Ta ư? Diêm Quân bệ hạ, ngài cai quản sổ sinh tử của Lục giới. Tại sao còn hỏi ta? Haha, ta hiểu rồi. Vì tên ta không có trong sổ sinh tử. Vì ta chỉ là một nhân ảnh từ tương lai. Hơn nữa còn nhân ảnh là của Tiểu Đan. Diêm Quân bệ hạ, ngài nên quên ta đi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ biến mất vĩnh viễn.”
.
“Vô Lam, cậu tới từ tương lai? Vậy khi đó, tớ và sư phụ…?”
“Một người hồn phi phách tán, một người vĩnh viễn ngủ say dưới đáy hồ Băng Tình ngàn năm.”
.
“Biết yêu người là sai. Nhưng vẫn như thiêu thân lao vào lửa….
.
Trách người vô tình. Hay trách ta cố chấp….?”
ae đọc qua truyện đi hay đấy
nếu cảm thấy hay thì cho xin đậu nha