Ta Chính Là Công Bằng Như Thế


Người đăng: codocnhan

"Tỷ tỷ ta muốn ăn hồ lô" nữ đồng tướng mạo lấm lem, mặc một bộ y phục bẩn
thỉu, đôi mắt to tròn niết lấy tay thiếu nữ khoảng chừng 20 tuổi kế bên, thiếu
nữ cũng mặc một thân y phục bẩn thỉu thậm chí còn có vài phần rách nát, nàng
móc trong người túi vải ra xem xét rồi nhẹ nhàng cắn răng, nói với nữ
đồng:"Sương Nhi, chúng ta hết tiền rồi".

"Ân, Sương Nhi không thèm nữa" nữ đồng ánh mắt còn rất thèm thuồng mặc dù tuổi
còn nhỏ nhưng lại vô cùng thông tuệ tiếc nuối gật đầu, đáng thương nói.

Lão nhân gánh hồ lô thu hết vào mắt thở dài, đây là cuộc đời mà mọi người
giành giật nhau từng thứ a, nếu ngươi không có tiền lại không có quyền thế thì
chỉ còn nước chịu khổ mà thôi, nghĩ vậy, lão nhân rút ra một que hồ lô đưa cho
nữ đồng.

"Bé gái ngươi cầm" lão nhân mặt cười hàm hậu nhét que hồ lô trong tay nữ đồng.

"Cám ơn ngươi lão gia gia" nữ đồng mặt lấm lem cười rạng rỡ.

"Tạ ơn lão nhân gia" thiếu nữ cũng đồng thời nói.

Dịch Thiên lúc này cách đó không xa, bỗng nghe hết những gì tỷ muội 2 nàng
nói, Dịch Thiên bực nào tu vi, hắn một thân tu vi Thất phẩm Thánh giả, đừng
nói chỉ cách 10 thước cách 10 dặm hắn còn nghe rõ ràng nha, Dịch Thiên hướng
vị trí lão nhân bán hồ lô, hứng thú đi tới.

"Hồ lô là gì, có lẽ là một loại thức ăn của người phàm đi, không biết mùi vị
ra sao, ta muốn nếm thử nha" Dịch Thiên suy nghĩ.

"Lão nhân gia, hồ lô bán thế nào" Dịch Thiên mắt rực rỡ nhìn que hồ lô, thứ
này thật tròn, thật đỏ, nhìn thật hấp dẫn.

"1 đồng 1 que hồ lô" lão nhân gia kinh ngạc nhìn Dịch Thiên, thiếu niên này
một thân thanh y sạch sẽ, mặt mũi như quan ngọc quanh thân lại còn tỏ ra lại
một loại khí chất bất phàm có lẽ là con em trong gia tộc lớn nào đi, nhìn hắn
cũng khoảng chừng 17 tuổi, không lẽ còn có hứng thú ăn hồ lô.

"Ta không có" Dịch Thiên nhìn lại tài sản nói.

Lão nhân bán hồ lô choáng váng, hắn mới cho nữ đồng một que hồ lô ban nãy
không lẽ lại cho thêm thiếu niên này không một que hồ lô, ta vừa mới mở hàng
a, hay là ta quên kính thẩn tổ tiên nên tổ tiên tức giận, nên đốt phong long
thôi.

Lão nhân thở dài đã nghe Dịch Thiên nói tiếp:"ta có kim tệ được không?"

Lão nhân :"....".

Tiểu tử ngươi đùa ta, ta nói ngươi có giàu cũng đừng đi khoe thiên hạ đươc
không, ngươi có khoe cũng xin đừng khoe lão nhân ta, ta rất dễ lên cơn đau
tim.

"Dư dả mua cả xe đều đủ" lão nhân nhìn kim tệ trong tay Dịch Thiên, trừng mắt,
râu tóc đều thổi.

"Là" Dịch Thiên nhét kim tệ trong tay lão nhân, lão nhân một mặt mộng bức, hắn
chưa kịp phản ứng đã thấy một mai kim tệ trong tay mình, hắn không hề nhìn
thấy động tác Dịch Thiên, cái này không thể trách hắn được, dù là người tu
luyện cũng không thể nào nhìn được động tác của một thất phẩm Thánh giả.

"Hừm, mùi vị không tệ"Dịch Thiên thưởng thức kẹo hồ lô, âm thầm nói, mùi vị
khá ngọt, độ mềm dẻo tương đối tốt, đúng là mỹ vị nhân gian thật nhiều.

Nữ đồng lúc này thưởng thức xong hồ lô của mình, chăm chú nhìn Dịch Thiên, ánh
mắt trông còn rất thèm thuồng đây.

"Tiểu muội, ngươi muốn ăn sao" Dịch Thiên cảm ứng nhạy cảm hỏi.

"Ân, đại ca ca" nữ đồng hồn nhiên gật đầu.

Dịch Thiên tiện tay cầm một nắm hồ lô đưa cho nữ đồng, nữ đồng cười híp mắt:"
cám ơn đại ca ca".

"Tạ ơn" thiếu nữ nhìn Dịch Thiên áy náy nói.

Mồi hồi hàn huyên, Dịch Thiên biết hai tỷ muội, tỷ tỷ tên Lãnh Như Tuyết, muội
muội tên Lãnh Như Sương, tỷ muội hai nàng vốn là người Lãnh gia, Lãnh gia
trong đế đô có thể nói là một gia tộc lớn, rất đáng gờm, phụ thân hai người 20
năm trước một lần lịch lãm ra ngoài gặp mẫu thân của hai người rồi sinh lòng
yêu mến, sinh sống với nhau vài năm kết quả là ra hai tỷ muội xinh như hoa như
ngọc.

Cuộc sống vốn đang như mơ, vợ ấm con yên, phụ thân hai người bỗng trở về gia
tộc, năm đó là lúc Lãnh Như Tuyết chỉ mới 14 tuổi, một đi không trở về, mẫu
thân hai người sức khỏe yếu kém lại một lòng nhớ trượng phu, sinh bệnh mà
chết, trước khi chết còn dặn dò hai người phải tìm phụ thân mình, dọc đường đi
tới đây ăn đắng cay không ít, tiền tài lại hết, một thân nữ nhi yếu đuối đúng
là nguy hiểm khôn lường.

.....

"Đúng là tỷ muội bọn họ, không hề sai được" một tên mặc y phục có tiêu chí
hình cây đao, mặt chằng chịt sẹo nhìn chằm chằm Lãnh Như Tuyết, Lãnh Như Sương
hai tỷ muội, âm thầm liếm miệng, Lã phu nhân số tiền này ta thu rồi, lưng treo
thanh đại đao dài 2 thước, sau lưng còn có năm tên mặc y phục y hệt, hắn phất
tay dẫn người đi tới.

Một đám người đi tới, nhanh chóng vây quanh Lãnh Như Tuyết chợt nhận ra có
điều không ổn, nhìn trước mắt sáu tên cầm binh khí đi tới, tràn đầy sát tinh,
biết có điều không ổn, kéo Lãnh Như Sương ôm trong ngực, ngước đầu nhìn tên
cầm đầu hỏi :" các người có ý gì?".

"Ha ha, có người muốn thu mua tính mạng của tỷ muội bọn ngươi" mặt sẹo cầm
thanh đại đao dài 2 thước, mặt cười dữ tợn.

Lãnh Như Tuyết sắc mặt trắng bệch, nàng không nghĩ tới lại có người tới giết
mình, nàng còn trẻ nàng không muốn chết.

Lão nhân gánh hồ lô lúc này chốn chui vào đám người đi đường, âm thầm tiếc
khẩn, hai mạng người cứ như thế đã chết.

Mặt seo cầm trong tay đại đao, vụt một phát, đã phóng tới trước người Lãnh Như
Tuyết, một đao vung ra, lúc này người xung quanh nhắm mắt không đành lòng nhìn
màn tiếp theo, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh Lãnh Như Tuyết nằm trong
vũng máu.

Một hồi lâu không thấy như suy nghĩ, mặt sẹo cũng một mặt hết hồn nhìn hai
thanh que tre kẹp chặt đại đao của mình, là tên tiểu tử ăn hồ lô lúc nãy ra
tay, mặt sẹo giận dữ, trán nổi gân xanh dùng sức vung đại đao ra, hắn phát
hiện mình có dùng bao nhiêu khí lực cũng không thể thoát khỏi, dựa trên kinh
nghiệm chiến đấu, hắn buông thả đại đao một quyền hướng tới Dịch Thiên.

"Long Hổ Cốt Quyền" mặt sẹo rống to.

"Ừm ừm" Dịch Thiên miệng tắm tắc :" vậy thì Hồ Lô Thần Quyền đi".

Dịch Thiên cầm hai thanh hồ lô, một thanh nhanh chóng đút vào mồm mặt sẹo, một
thanh còn lại đâm mạnh vào nắm đấm hắn.

Rắc~~! mặt sẹo rơi xuống mặt đất, ôm nắm đấm đã gãy kêu thảm thiết.

"Tiểu Lý Phi Hồ Lô" Dịch Thiên nhìn năm tên đồng bọn của hắn còn đang ngất
ngây thì liên tục phóng trong tay mấy que hồ lồ hướng chân bọn hắn.

"Phập Phập Phập~~! năm tên đồng bọn đồng thời nằm rạp trên mặt đất, như bị
chọc tiết heo thi nhau mà rào.

"Ngươi, vì sao, ta không có chọc ngươi" mặt sẹo hoảng sợ nhìn Dịch Thiên.

"Tại ngươi xấu a, ngươi xấu đến mức làm ảnh hưởng tâm tình ăn hồ lô của ta,
ngươi xem hồ lô ăn mất ngon rồi" Dịch Thiên mặt ủy khuất, tiếp tục nhìn năm
tên đồng bọn, căm phẫn nói:"còn bọn ngươi, ta lỡ đánh đồng bọn bọn ngươi, nếu
không đánh bọn ngươi là cỡ nào không công bằng, ta một người luôn hướng về
công bằng".

Lão nhân gánh hồ lô :"...."

Lãnh Như Tuyết:"...."

Mặt sẹo cùng đồng bọn :"....."

Công bằng con mẹ ngươi, ngươi có cần phải công bằng thế không, ngươi có biết,
khi ngươi công bằng lòng chúng ta đau lắm không, năm tên đồng bọn lệ rơi đầy
mặt.

"Các ngươi có vẻ không hài lòng" Dịch Thiên nhăn nhăn mí mắt.

"Không, không bọn ta hài lòng" mặt sẹo, đồng bọn không hẹn mà cùng đáp.

"Ta chính là công bằng như thế" Dịch Thiên hào khí ngất trời, một bộ khí tức
người tốt không cách nào che lấp hoàn toàn triển khai.

Công bằng con mẹ ngươi!

Ta công bằng con mẹ ngươi!


Hóa Thân Vạn Vật - Chương #3