Hoang Vu Đại Sa Mạc


Người đăng: codocnhan

"Nơi đây là"

Thình lình xuất hiện giữa đại sa mạc Dịch Thiên nghi hoặc.

Nơi đây khắp nơi đều là cát vàng trải dài, hoàn toàn là một thảm cát vô tận,
không cách nào xác định được phương hướng.

Một khắc trước Dịch Thiên bước vào hắc động, hắn cảm thấy bên trong rất an
toàn, tiếp dẫn hắn là một luồng linh quang rất ôn hòa, nó bảo vệ hắn khỏi
không gian loạn lưu, không gian thiết cát, thậm chí đi vào đủ sâu, Dịch Thiên
còn thấy cả không gian thú đang tấn công linh quang.

Bên trong linh quang Dịch Thiên đều cảm thấy kinh hãi, mặc dù không trực tiếp
đón đòn tấn công của không gian thú, nhưng nhìn dáng vẻ nó, nguồn linh lực
tiết ra, Dịch Thiên cũng có thể đoán được kết quả nếu mình dính phải đòn tấn
công đó.

Bùm! xin chúc mừng bạn đã đạt thành toại nguyện, phi thăng thành tiên.

Đáng sợ, nơi này thật đáng sợ, bảo bảo cảm thấy tâm tính lương thiện mệt mỏi
a.

Dịch Thiên vuốt ngực, cả người bi thương.

Linh quang trải qua một hồi rất nhanh liền biến mất, Dịch Thiên nháy mắt người
ở hoang vu đại sa mạc.

"Dựa vào tình hình này chỉ còn một khả năng đi loạn mà thôi, may mắn điểm sẽ
tìm được người, còn lại xấu điểm tiếp tục mê mang mà đi lạc" Dịch Thiên nhìn
bốn phía như nhau, không biết nên đi đâu có thể tìm người đành một hồi chơi
hên xui.

"Làm một lần may rủi đi".

Dịch Thiên lấy một chiếc hài (giày) dưới chân cầm trong tay, miệng thì thầm,
đông tây nam bắc, thần hài ( giầy) ngươi chỉ đâu ta đi đó, nói rồi hắn vung
chiếc hài hướng lên trời.

Bịch!

Chiếc hài bật ngửa cắm thẳng mũi xuống đất.

"Quá vô nhân đạo rồi, thần hài a, không lẽ ngươi lại bắt ta cắm đầu dưới đất
chờ người tới, ta phi, ta phi" Dịch Thiên nhổ nước miếng, động tác nhanh
chóng, lại một lần thử vung hài tìm đường.

Một lần nữa vung hài tìm đường được tung ra.

"Ân, hướng nam, coi như ngươi biết điều" Dịch Thiên hài lòng thu lại chiếc
hài, điều động linh lực bay đi.

Bất chợt hắn kinh ngạc phát hiện linh lực đang áp súc dần.

Hắn tinh tế cảm ứng, linh khí nơi này quá mức tinh thuần, không phải Vô Tận
Đại Lục một cấp bậc có thể so sánh, lẽ nào Hóa Thân Vạn Vật Pháp tự động thích
ứng môi trường chuyển hóa linh lực thích đáng.

Chuyển hóa linh lực quá trình này cần một thời gian không dài nhưng cũng không
ngắn, tóm lại không phải một chớp mắt là xong.

Linh lực từ thất phẩm đỉnh cao Thánh giả, áp súc càng lúc càng tinh thuần.

Từ thất phẩm đỉnh cao rơi xuống trung cấp, lại không bao lâu rơi xuống sơ cấp.

Linh lực một đoạn hạ thấp một đoạn, hiện tại chỉ còn lục phẩm Tôn giả.

Bất quá Dịch Thiên không hoảng sợ, điều này là bình thường, linh lực áp súc
tinh thuần hơn cảnh giới rơi xuống là điều bình thường, khi linh lực hoàn toàn
chuyển hóa, cảnh giới sẽ trở lại lúc ban đầu.

.......

"Ngao ngao ngao".

Một chích đại hùng, toàn thân hắc sắc, riêng mòng vuốt của nó lại một màu
hoàng kim, lúc này nó đang giận dữ rít gào tấn công hai tên nhân loại một nam
một nữ.

Móng vuốt hoàng kim sắc của nó đập mạnh tới thiếu niên.

"Úy Trì Nam ngươi cẩn thận" Thiếu nữ lên tiếng cảnh báo thiếu niên.

Thiếu niên thân thủ nhanh nhẹn, dứt khoát tránh khỏi phạm vi móng vuốt công
kích, mặt tái xanh nhìn chỗ mình vừa đứng.

Lúc này chỗ thiếu niên vừa đứng, cát dưới chân đều cháy đen một mảnh, nhiệt độ
thiêu rụi cao đến dọa người, bị phải đòn này không chết cũng trọng thương.

"Kim Trảo Hắc Hùng mạnh hơn trong ta dự định, nếu tiếp tục thế này ta chỉ có
thể rút lui" thiếu niên con mắt chuyển động, nhuyễn kiếm linh hoạt mượn lực né
đòn tấn công của Kim Trảo Hắc Hùng, miệng nói với thiếu nữ.

"Ân" thiếu nữ cắn môi, nàng không cam lòng a, trong Hoang sa mạc này, muốn
kiếm một chích Kim Trảo Hắc Hùng không phải một sự kiện đơn giản.

Kim Trảo Hắc Hùng thành niên cảnh giới đều từ ngũ phẩm cho tới ngũ phẩm đỉnh
cao Chân Quân, một thân đều là bảo, đáng giá nhất của nó là móng vuốt hoàng
kim sắc, sắc bén, cứng cáp đến dị thường, giá thị trường thu mua đều rất cao,
được dùng để chế tạo binh khí thì đều không phải phàm phẩm.

Ngoài hoàng kim trảo ( móng vuốt hoàng kim ) thì dịch tủy Kim Trảo Hắc Hùng
còn có công dụng trị thương vô cùng tốt, thiếu nữ hướng tới Kim Trảo Hắc Hùng
là vì dịch tủy.

Phụ thân nàng thân mang trọng thương nếu không kịp tới tay dịch tủy có thể sẽ
mất mạng a, không nghĩ tới Kim Trảo Hắc Hùng lần này lại là biến dị, thoát
khỏi ngũ phẩm Chân Quân, vững bước đặt chân hàng ngũ lục phẩm Tôn giả, ở đây
tu vi cao nhất là thiếu niên Úy Trì Nam đều chỉ ngũ phẩm đỉnh cao, nàng lại
ngũ phẩm trung cấp, không cách nào địch lại Kim Trảo Hắc Hùng, nàng biết nếu
bỏ lỡ lần này có thể sẽ không cách nào gặp lại Kim Trảo Hắc Hùng.

"Lô Mẫn muội muội, phụ thân ngươi, có lẽ sẽ còn biện pháp khác" Úy Trì Nam thở
dài, hắn hoàn toàn biết tình cảnh của Lô Mẫn, hắn rất muốn giúp một tay nhưng
đáng tiếc, tình cảnh của hắn cũng không cách nào khá giả.

Dịch tủy Kim Trảo Hắc Hùng đồng dạng quá đắt đỏ một ít.

"Úy Trì Nam ca ca, ta hiểu" Lô Mẫn nắm chặt trường kiếm.

"Nếu không ta lại về bộ lạc, thử xem một lần thế nào, biết đâu lại thành
công".

"Ân,tạ ơn ngươi Nam ca ca" Lô Mẫn biết địa vị của Úy Trì Nam cũng không phải
rất cao, cầu tình nói nghe thì dễ nhưng làm thì khó, nếu hắn, Úy Trì Nam có
thể thành công đạt được lục phẩm Tôn giả, trở thành đệ tử hạch tâm của bộ lạc
thì còn có cách, đáng tiếc, phụ thân nàng không thể tiếp tục chờ a.

Thời gian quá gấp.

"Tránh" bất chợt Úy Trì Nam gầm to, Lô Mẫn trong lúc thất thần, Kim Trảo Hắc
Hùng đã tấn công nàng, công kích tới đã rất gần, cộng thêm còn đang kinh ngạc,
nàng không cách nào né khỏi.

Úy Trì Nam người hóa tàn ảnh, người lướt tới Lô Mẫn, nhuyễn kiếm không ngần
ngại đâm thẳng vào hoàng kim trảo.

"Phiêu Mạn".

"Phụp" Úy Trì Nam phun một ngụm máu, đỏ tươi cả trường bào trước ngực.

Cứng đối cứng, mười Úy Trì Nam cũng không phải đối thủ Kim Trảo Hắc Hùng, một
lần va chạm liền thụ thương.

Mắt thấy Kim Trảo Hắc Hùng lại tiếp tục công kích, Úy Trì Nam tuyệt vọng, hắn
không trông cậy gì vào Lô Mẫn.

"Dưới trảo lưu người"

"Dịch Thiên gia gia ngươi tới đây"

Khoảnh khắc gần chết, người ta thường thấy những điều kỳ lạ vượt khỏi khả năng
nhận thức của mình, lẽ nào lúc này cũng là như thế, Úy Trì Nam ánh mắt mê
mang, nghĩ vậy, hắn dứt khoát, đầu ngả một bên ngất xỉu.


Hóa Thân Vạn Vật - Chương #20