Người đăng: codocnhan
"Tiểu tử điếc hay sao, đưa tiền hoặc đưa mạng không nghe lão đại ta nói hay
sao" một tên cướp khác thấy Dịch Thiên ngẩn ngơ, quát lớn.
Dịch Thiên hồi phục, mặt cười hì hì, mắt híp lại:" các ngươi có tin ta là trùm
thổ phỉ hay không".
"Mẹ nó, lão tử ăn cướp từ năm mười tuổi, đến nay hành nghề khắp giang hồ 30
năm chưa gặp tên nào mạnh miệng như tiểu tử này, ha ha cười chết ta rồi " đám
cướp còn tưởng mình nghe lầm, lão Thử phản ứng kịp thời nhất, cười to, trong
nháy mắt đám cướp cũng cười cợt theo.
"Ha ha, lão Thử, ta phát hiện tiểu tử này thật có năng khiếu diễn chuyện cười
a".
"Con mẹ nó, lão tử ta một đời chưa phục ai duy chỉ phục tiểu tử này, nổ đến
mức không còn đường cho người khác".
"Để xem, ngươi chắc là lão đại đám cướp này nhỉ" không đợi bọn cướp cười xong,
Dịch Thiên chậm rãi đi tới gần, thấy lão Hổ, khóe miệng hắn khẽ ồ lên:" ồ,
khóe tay có xăm hình con hổ, chắc ngươi tên lão Hổ rồi nhỉ, đừng nhìn ta bằng
ánh mắt đó chứ, ta chỉ thích em gái không có đam mê đặc thù".
"Tiểu tử, ngươi muốn chết" lão Hổ giận dữ cười muốn động thủ.
"Khoan" Dịch Thiên khoát tay giả bộ run sợ, lắp bắp nói:" ta ta không có bảo
vật ...."
"Mẹ kiếp nó tiểu tử chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" lão Thử như kim cương trừng
mắt dữ tợn, quay mặt sang lão Hổ :" xử hắn đi lão đại".
"Nhưng ta ... ta có thể nói cho các ngươi nghe một bí mật này vô ... vô cùng
lớn" lão đại vừa muốn giơ tay lên động thủ thì nghe lời nói tiếp của Dịch
Thiên, bỏ tay xuống, trán nổi gân xanh, niệm thầm, kiên nhẫn kiên nhẫn, kiên
nhẫn là mẹ thành công:" mau nói, sau khi kiểm chứng bọn ta sẽ tha cho ngươi
một mạng".
Dịch Thiên nghe vậy thần thần bí bí, vô cùng trọng đại nhẹ giọng nói: " đó là
ta.... vô cùng đẹp trai a", nhắc tới hai chữ đẹp trai hắn cố ý thả chậm, nhấn
giọng.
Đến lúc này, bất chấp lão đại bon hắn có ra lệnh hay không, bọn cướp đều xông
vào, tay cầm loan đao vung xuống, mắt thấy một thanh loan đao sắp tới mi tâm
Dịch Thiên, Dịch Thiên cười hì hì, khẽ vận linh lực, một luồng khí tức mạnh mẽ
trong nháy mắt xông phá trận địch, đám cướp năm tên bắn mạnh ra ngoài, một tên
ngất ngả trên cành cây, một tên cắm đầu xuống đất, ba tên ôm nhau run cầm cập,
biểu tình bọn chúng hoảng sợ cưc kì.
"Lão đại bọn ngươi đâu này" Dịch Thiên ngạc nhiên nhìn bốn tên cướp, thiếu mất
tên cầm đầu không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Trên, trên kia" lão Thử tay run rẩy chỉ lão Hổ còn đang nằm ngất ngả trên
cành cây.
Lão Hổ lúc này một mặt còn đang mộng bức, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh,
tên thiếu niên kia rõ ràng chỉ dùng một thân khí tức cũng đủ để bọn họ chết
lên chết xuống, rõ ràng người ta mạnh đến mức không thể tưởng tượng a, mặc dù
không xác định được cảnh giới của Dịch Thiên nhưng dùng khí tức để bức địch
thì chỉ có thể là ngũ phẩm Chân Quân, lão Hổ khóc không ra nước mắt không hiểu
vì sao lại trêu chọc một tên khủng bố như thế, điều này cũng không thể trách
hắn bình thường ngũ phẩm Chân Quân ai lại đi lãng vảng quanh khu khỉ ho cò gáy
này.
"Này này, ngươi còn sống không" Dịch Thiên không biết suy nghĩ của lão Hổ nếu
không hắn cũng không tiếc lời khen suy đoán rất hay, nhưng Dịch Thiên lại
không phải ngũ phẩm Chân Quân mà là một thân hàng thật giá thật thất phẩm
Thánh Giả, Dịch Tiên Thánh Giả, Dịch Thiên năm nay chỉ 30 tuổi, từ nhỏ sinh
sống trong tiên cung, có gia gia đỉnh cấp cường giả, người cung người kính,
tài nguyên tu luyện vô tận không hề thiếu thốn một thứ gì, có thể nói con cưng
của trời, lại nói Dịch Thiên thiên tư lại cao đến mức người khác phải đố kỵ,
từ khi bắt đầu tu luyện trong đầu không hiểu vì sao tự xuất hiên một môn công
pháp nghịch thiên gọi Hóa Thân Vạn Vật Pháp, tụ tập đủ điều kiện thiên tư, tài
nguyên, công pháp hắn có thể đạt cảnh giới thất phẩm mà người khác cả đời cũng
không đạt được.
Hóa Thân Vạn Vật Pháp cho hắn khả năng hóa thân thành mọi vật, trong đó có cả
nhân hình mà phụ nhân trung niên Bạch Vân và Thiết La trong cung điện đều hiểu
lầm là thuật dịch dung, công pháp này dường như do thiện địa mà sinh, đến gia
gia hắn cửu phẩm cảnh giới Đại Đế đều không thể dò ra thật giả.
"Tiền bối có gì sai bảo" lão Hổ linh trí cơ linh nhận mệnh nói, có muốn chạy
thoát hắn cũng chạy được, người ta là ngũ phẩm cảnh giới Chân Quân.
"Ta lạc đường đang cần người dẫn đường a" Dịch Thiên suy nghĩ nói.
"Lão Hổ ta ngoài một thân ăn cướp thì địa vực xung quanh quen thuộc như lòng
bàn tay, tiền bối muốn tới đâu cứ sai bảo, ta nhất định sẽ làm" lão Hổ thở
nhẹ, điều này thì hắn hoàn toàn làm được, cùng đồng bọn làm thổ phỉ nơi này ít
lâu có 3 năm, hắn rất quen thuốc địa hình nơi đây, để thuận tiện cho việc cướp
bốc.
Thoáng trao đổi cùng lão Hổ, Dịch Thiên biết khu rừng này là Thiên Hồ Sâm Lâm,
còn tên gọi Thiên Hồ thì nghe đồn nơi này là tổ địa của một loài Thiên Hồ,
Thiên Hồ chín đuôi đồng dạng ứng với cửu phẩm Đại Đế, biết tin này Dịch Thiên
không khỏi kinh ngạc, dù gì cửu phẩm Đại Đế chính là lực lượng đỉnh phong của
Vô Tận Đại Lục, mỗi một người đều là gánh một phương cường giả không nghĩ tới
khu rừng này lại tồn tại một tôn cường giả như thế.
Phù Diêu Cung trôi nổi trên thiên khung Bắc Thiên Vực, Vô Tận đại lục chia làm
Nam Thiên Vực, Bắc Thiên Vực, Tây Thiên Vực, Đông Thiên Vực, Thiên Hồ Sâm Lâm
thì thuộc về Nam Thiên Vực, Dịch Thiên tên này từ lúc tu luyện cho đến nay đều
ở trong Phù Diêu Cung hoàn toàn không biết gì, mắt nhắm mắt mở liên tục dùng
vài lần Càn Khôn Na Di Phù kết quả là xuất hiện ở đây rồi.
.........
Lúc này, Dịch Thiên đi theo đám cướp dẫn đường, mắt thầy gần tới một tòa đế đô
lân cận, thì bỗng nghe tiếng :"ăn cướp ăn cướp đây mau đứng lại, nghe không
đám mặc đồ đen, còn tên tiểu tử mặc thanh y, nhìn nhìn cái gì tin ta đục ngươi
không".
Dịch Thiền :"....."
Đám cướp :"...."
Mẹ nó, lũ cướp này thật hung hăng a, nhân gia nhìn cũng bị hâm dọa, nghĩ nghĩ
cảm thấy ủy khuất, Dịch Thiên ta mới ra khỏi nhà nên uy phong nha.
"Mẹ ngươi, lão tử trùm ăn cướp đây, đưa tiền hoặc chết" lão Hổ làm ăn cướp cả
đời uy phong lẫm lẫm chỉ có cướp người chưa bị người khác cướp lần nào, định
quát lại thì đã nghe Dịch Thiên cướp lời, khóe miệng hắn co quắp, ngài đường
đường ngũ phẩm Chân Quân đây là động tác ra bài gì a, không hợp lẽ thường.
Lũ cướp :"....".
Lão Thử, lão Hồ cùng với đám cướp áo đen lau mồ hôi nghĩ thầm tử kỳ của bọn
cướp đồng đạo kia đến rồi, cướp ai không cướp, bọn ngươi lại đánh cướp tên
điên này.
Lũ cướp không nói nhiều vác vũ khí xông tới đánh, bên lão Hổ gặp tình cảnh này
nhiều cũng quen tự khắc không ai nhắc đều tự động tiến tới tìm đối thủ cho
mình, 2 bên nhân số đều tương đồng nhau, chiến lực một bên nghiêng về phía bên
lũ cướp áo đen.
"Thằng lùn chết đi" một tên cướp đang hỗn chiến với lão Thử quát.
Lão Thử như được tiêm ngàn viên thuốc kích dục, mắt đỏ ngòm, lùn là từ cấm của
hắn, ai nhắc đến hắn đều không tha, lão Thử cười gằn:"xem chiêu".
"Tuyệt Tôn Thối" một chân lão Thử quét ngay đũng quần tên kia, bởi vì chiều
cao khiêm tốn nên chiêu thức này lão Thử dùng có vẻ đăng phong tạo cực vô
cừng.
"Ngaoooooo...."
Tên cướp chưa kịp phản ứng đã nằm rạp trên đất, đau đến chết đi sống lại, nước
mắt đều chảy, lão Thử đi tới một đao ngay yết hầu, quay lưng đi, phong phạm
cao thủ mười phần, lúc này hắn nghĩ trong lòng,"mẹ kiếp ai kêu ta lùn thì đừng
trách".
Lũ cướp bên kia cũng nhanh chóng thua cuộc, một tên trêu chọc lão Thử chết
trận còn lại thì mặt sưng, mắt tím, vẻ mặt thành thật, đứng một hàng ngay đó.
"Lấy tiền không lấy sắc, có tiền móc ra đưa hai tay" Dịch Thiên tắc lưỡi chỉ
chỉ từng tên.
Nhanh chóng, tiền tài đều tới tay, tính luôn cả bọn cướp áo đen, Dịch Thiên
thu được 10 vạn kim tệ, 1000 linh thạch hạ phẩm, tới cổng tòa đế đô, Dịch
Thiên phất phất tay đuổi bọn cướp, bọn cướp lệ mừng chảy đầy mặt, cuối cùng
cũng thoát khỏi tên điên này.
"Phí vào cổng 10 kim tệ" một tên mặc khôi giáp canh cổng nói.
Dưt khoát giao nộp kim tệ, Dịch Thiên tiến vào đế đô, trong nháy mắt, mắt hắn
sáng rực, thật nhiều người, thật nhiều thứ lạ a, Dịch Thiên mặt cười rạng rỡ ,
nhân sinh của hắn chính thức bắt đầu, thiên hạ hãy nhớ tên ta, ta Dịch Thiên.