Minh Nhân Bí Mật


Người đăng: codocnhan

"Chẳng trách từ lúc bắt đầu tiệc rượu cho đến giờ không thấy bóng dáng Tiên
Nhi công chúa, hóa ra nàng đi tiếp dẫn Minh Nhân công tử".

"Hôm nay một ngày, tứ đại công tử đã xuất hiện ba vị công tử, đặc biệt đứng
đầu nhất vị kia, Minh Nhân công tử cũng xuất hiện, thật khiến người khác sợ
hãi".

"Minh Nhân công tử, không lẽ nào cũng vì Dịch Thiên mà đến đi".

Chúng thư sinh bàn tán rầm rộ, biểu tình rất đặc sắc than.

"Dịch công tử, dọc đường tới đây, Minh Nhân công tử một đường còn rất hiếu kỳ
ngươi đây, luôn miệng nhắc tới ngươi, không biết ngươi là người thế nào" Tiên
Nhi công chúa mặt mỉm cười hướng Dịch Thiên giới thiệu Minh Nhân công tử.

A!

"Dịch công tử"

"Minh Nhân công tử"

Minh Nhân công tử rất nho nhã chắp tay Dịch Thiên, Dịch Thiên thành thật chắp
tay đáp lễ.

Dịch Thiên mắt đảo đảo đánh giá Minh Nhân công tử, yêu a, bề ngoài còn rất đẹp
mắt, có tiềm năng sánh ngang độ đẹp trai của ta, đối thủ đáng gờm, cần phải
cẩn thận rồi.

Người ta là Minh Nhân công tử, nổi tiếng không phải vì bề ngoài, mà chín phần
mười đều là do chân tài thực học, gần kề đánh giá của Dịch Thiên, chỉ cân nhắc
vẻ bề ngoài của hắn, Minh Nhân công tử biết hay không đánh giá của Dịch Thiên,
mong là hắn đừng biết, vì nếu không hắn sẽ phải khóc không ra nước mắt, hắn
không phải loại người dựa vào mặt kiếm ăn.

Minh Nhân công tử đánh giá Dịch Thiên, người này bộ dáng thanh tú, mỗi một cử
chỉ đều có khí chất, phối hợp chiến tích xông ba đề mục của hắn, đồng thời lai
lịch thần bí, nhìn vào đều cảm thấy hắn một người thần bí vô cùng.

"Minh Nhân, Dịch công tử vừa còn đả bại Mạnh Ngọc Thư đây này, đã vậy, còn một
phương thực lực nghiền ép" Chu Dịch nhìn Minh Nhân công tử cười ha hả.

Hắn biết Minh Nhân công tử rất yêu người tài đây.

"Cái gì, Mạnh Ngọc Thư tên ngạo mạn đó lại bị đả bại, không thể tin được, sách
sách...Dịch huynh làm rất tốt, ta ủng hộ ngươi" Minh Nhân công tử mở to mắt,
không nghĩ thực lực của Dịch Thiên còn mạnh hơn một trong tứ đại công tử Nho
gia.

"Minh Nhân huynh khách khí, ta chỉ làm những gì mình có khả năng làm, đặc biệt
tên đó lại còn tận lực tìm đến ta, nào có lẽ, buông tha cho hắn" Dịch Thiên
đối với người này rất có hảo cảm.

Hắn ngửi thấy trên người Minh Nhân công tử có một loại mùi thơm rất đặc biệt,
nó vốn không thể tồn tại trong đế đô, tại sao lại có trên người Minh Nhân công
tử, không lẽ Minh Nhân công tử không phải người thuộc đế đô, Nho gia không
phải chỉ chấp nhận đế đô đệ tử.

Mùi trên người Minh Nhân công tử tỏa ra, thuộc một loài cây nằm trong các khu
vực dị không gian của Vô Tận Đại Lục, loài cây đó có tên Hương Thơm Thụ, chất
lỏng của nó vốn thường được chiết xuất dùng để làm nước hoa, chỉ có một số đệ
tử thế gia đặc biệt mới có mà dùng, mà ưa chuộng dùng nó lại là nữ giới, nam
giới không hề có hứng thú.

Nhìn kỹ, không phải Minh Nhân tên này không phải nam sao, chẳng lẽ là đặc thù
ham mê, hay lại nói nữ hóa nam trang.

Điều động thần thức dò xét Minh Nhân công tử, trong người hắn, ẩn giấu rất sâu
một cỗ linh lực như có như không, mặc dù rất khó phát hiện nhưng không làm khó
được Dịch Thiên, hắn có thể kết luận, Minh Nhân công tử là người tu luyện, đã
vậy tu vi còn rất cao, tứ phẩm cảnh giới Chân Sư, ngang với Lãnh gia lão tổ,
một người trẻ tuổi lại có tu vi cao như vậy.

"Minh Nhân huynh là người tu luyện" Dịch Thiên bất ngờ hỏi.

"Minh Nhân công tử quanh năm suốt tháng nào có thời gian tu luyện, lại nói
Minh Nhân huynh không hề thích tu luyện" Chu Dịch một bên cười cười giải
thích.

Minh Nhân công tử sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng đổi lại bình thường, khẽ mỉm
cười, không lẽ tên này nhận ra điều gì đó, không nên đến gần hắn quá nhiều.

Cho Dịch Thiên một cái kết luận nguy hiểm, Minh Nhân công tử liền không dám
tiếp xúc với Dịch Thiên quá mức.

"A, chỉ là ta thấy Minh Nhân huynh rất giống người tu luyện, hóa ra đường đột
rồi" Dịch Thiên chắp vá giải thích.

Minh Nhân công tử che giấu tu vi, người này chắc chắn có gì đó mờ ám, không
như vẻ bề ngoài đơn giản như vậy.

"Đã Đối Từ Chi Đạo đều đã qua, Chu huynh có hứng thú hay không một lần ngâm
thơ sáng tác đây, còn Dịch huynh, ngươi nghĩ thế nào" Minh Nhân công tử di
chuyển đề tài, mở miệng.

"Thế thì còn gì bằng" Chu Dịch đáp ứng, nói gì, ngâm thơ là lĩnh vực của hắn.

"Tốt" Dịch Thiên cũng nhàn nhạt cười.

Hôm nay hắn đã xác định rồi, đã không làm thì thôi, một khi đã làm, làm cho
các ngươi sợ chết khiếp.

"Không bằng tiếp tục để ta ra đề mục thế nào?" Vương Phi phu nhân đột ngột
hỏi.

"Tốt" ~ Minh Nhân công tử khoanh tay ánh mắt tự tin nói, Chu Dịch chiến ý
không kém bao quát toàn trường, Dịch Thiên, ặc, hắn đang ngắm gò núi Vương Phi
phu nhân.

"Dịch công tử, Dịch công tử" Vương Phi phu nhân mặt đỏ kiều diễm, khẽ trách.

"A, thất thần, thất kính, thất kính" Dịch Thiên xấu hổ cười.

Yêu tinh này quá mức mê người rồi.

"Không bằng cảnh sắc hôm nay rất đẹp, ta làm một bài thơ lấy đề tài cảnh đẹp
thế nào?" Vương Phi phu nhân đưa ra đề nghị.

Mạch mạch quảng xuyên lưu

Khu mã lịch trường châu

Thước phi sơn nguyệt thự

Thuyền táo đã phòng thủ~

*phần dịch thơ:

Sông rộng trôi cuồn cuộn

Bãi dài ngựa ruổi mau

Thước bay trăng núi sáng

Ve rộn gió đồng thâu.

Chu Dịch nghe xong đề mục liền bước ra ba bước, biểu tình trầm tư, miệng ngâm
nga.


Hóa Thân Vạn Vật - Chương #16