Giảng Các Ngươi Một Chút Chuyện Xưa


Người đăng: codocnhan

"Dịch công tử tài năng lệnh Chu Dịch không còn bất cứ dị nghị, thật sự tài
năng như thần, danh hiệu Đối Thần cũng không phải là không có thực tài, đáng
tiếc, Chu Dịch ta, lại không am hiểu Đối Từ Chi Đạo, không cách nào cùng Dịch
công tử một phen tỷ thí" Chu Dịch một phen lau mắt mà nhìn Dịch Thiên, nói
xong câu cuối, hắn tiếc hận thở dài.

Hắn không nghĩ tới ngoài tứ đại tài tử Nho gia, có thể đánh bại lẫn nhau, lại
còn một người ngoài thành công khiêu chiến tứ đại công tử Nho gia, gần kề
không phải đánh bại bình thường mà là một phương nghiền ép thực lực.

Là người tài, bất kể là ai, đều không muốn cô đơn trong lĩnh vực của mình, hắn
như các tài tử khác, đều mong có cho mình một đối thủ, một đối thủ ngang tài
ngang sức, sẽ khiến hắn cảm thấy kích thích, không ngừng tiến bộ tìm mọi cách
đánh bại, đó mới là cách thức không ngừng tiến bộ cao cấp nhất, cũng như một
người tu luyện, đã không cách nào đôt phá bình cảnh, thì hắn chỉ còn một đường
là sinh tử một cuộc chiến, gần kề sinh tử tồn vong, sẽ có hai tình huống, một
là hắn sẽ đốn ngộ, thành công đột phá bình cảnh chém giết ngược lại đối thủ,
hai là tất nhiên hắn sẽ đi đời nhà ma rồi.

Hắn không biết Dịch Thiên sẽ hay không có chân tài thực học trong lĩnh vực
ngâm thơ, nhưng một đạo lý vô cùng rõ ràng là, một người chỉ có thể giỏi một
lĩnh vực, không thể nào phân tâm tìm hiểu hai lĩnh vực đều đạt tới mức sâu
đậm, một nông cạn, thì một sẽ sâu đậm.

Vương Phi phu nhân, ánh mắt động lại trên người Dịch Thiên, liếm môi, Dịch
công tử, không biết ngươi sẽ còn làm cho ta kinh hỉ thêm nữa không đây, tới
đây đi, ta rất chờ mong.

Đồng thời trên người nàng khí tức văn học không khống chế được, mạnh mẽ bùng
phát, ánh mắt lóe sáng, như nhìn con mồi, phối hợp với điệu bộ liếm môi, không
khác gì đang săn mồi.

Dịch Thiên rùng mình, sống lưng lạnh quá, hắn thấy cảnh tượng gì đây, Chu
Dịch, Vương Phi phu nhân như hai con dã thú muốn ăn tươi nuốt sống hắn, quá
đáng sợ rồi.

Dịch Thiên thở dài, oán trách, cớ vì sao ta quá đẹp, đẹp đến mức nhật nguyệt
đều ghen, muôn hoa đều héo tàn khi thấy ta, nữ thần xinh đẹp cũng phải thốt
lên~phàm nhân ngươi sao có thể đẹp đến mức này, ta không tin.

Dịch Thiên một hồi tự sướng, hắn cho rằng Chu Dịch cùng Vương Phi phu nhân
nhìn hắn như thế, cả thảy đều quy cho một chữ~đẹp.

Nếu Vương Phi phu nhân, Chu Dịch có thể biết suy nghĩ hắn lúc này, bảo đảm sẽ
phun ra hai chữ.

Vô sỉ!

"Ngâm thơ ta không quá hiểu biết" Dịch Thiên nhàn nhạt nói, lệnh Vương Phi phu
nhân, Chu Dịch một hồi thất vọng.

Dịch Thiên lại chậm rãi nói:"ta giảng các ngươi một phen cố sự thế nào?".

"Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, xưa vô cùng xưa, xưa rất xưa, ừm, xưa đến
nỗi không thể nào dùng từ xưa, quá mức xa xưa ta cũng không thể nhớ rõ rồi..."
Không đợi người khác có đồng ý hay không, trong miệng hắn đã lải nhải một dàn
từ xưa, xưa đến mức điều khiến người khác sôi sục muốn đánh hắn.

Chu Dịch khóe miệng co quắp, đây là cái cố sự gì, mà từ đầu đến cuối, ta không
nghe gì khác ngoài từ xưa, đối lại bên kia, Vương Phi phu nhân che mặt, Dịch
công tử tật xấu lại bùng phát.

Đối với việc tật xấu bùng phát của Dịch Thiên, Vương Phi phu nhân rất tinh tế
ghi nhận lại, nàng kết luận căn bệnh này có lẽ là do bẩm sinh mà tạo ra, không
có thuốc chữa, hiện tại có lẽ là vậy, còn về khi nào bệnh tái phát thì rất khó
đoán, có lúc sẽ một phút sau, có lúc lại mười phút sau.

"Ở một ngôi làng nhỏ, một nam hài từ bé, thân thể ốm yếu không chịu được,
nhưng hắn một lòng ham học, hắn muốn dùng tất cả những học thức của mình thi
thành danh vọng, chứng minh với tất cả mọi người, hắn không phải người vô dụng
nhưng trước khi có thể tiếp xúc với tri thức, hắn...."

Nói tới đây giọng Dịch Thiên bỗng hạ thấp xuống, hắn lại búng tay, ảnh hưởng
cảm xúc mọi người.

"Hắn bị mọi người trong làng khinh thường cho rằng việc hắn làm là ngu ngốc,
không chỉ người lớn, đến cả bạn bè cùng tuổi đều khinh thường hắn, hắn không
bỏ cuộc với đam mê của mình, hắn bị cô lập với mọi người, một ngày nọ, hắn
đang đọc sách bị bọn trẻ khác trong làng cười cợt làm trò ngu ngốc, hắn chỉ
mỉm cười... các ngươi có biết hắn đã nói gì không?".

Chúng thư sinh chăm chú lắng nghe câu chuyện, rất cảm thông cho nam hài trong
đó, không khỏi nghĩ tới mình, sinh ra trong một gia đình đầy đủ trợ cấp, không
phải lo nghĩ nhiều thứ, đáng thương người ta còn bị tao ngộ thê thảm như thế,
nghe Dịch Thiên hỏi tới câu này, bọn hắn không khỏi nhìn nhau, lắc lắc đầu.

Nam hài sẽ nói gì a!

Đây là thắc mắc duy nhất của bọn hắn bây giờ.

Chu Dịch thái độ thành thật hỏi:"không biết nam hài sẽ nói gì, mong Dịch công
tử giải đáp thắc mắc ?".

Hắn kỳ thực lúc này cũng bị câu chuyện của Dịch Thiên đả động, đó mới thực sự
là tâm chí một lòng cầu học, đáng kính trọng.

"Hắn nói, người khác cười ta vì ta khác họ, ta cười họ vì họ quá giống nhau"
Dịch Thiên giọng thâm trầm nói to.

Người khác cười ta vì ta khác họ, ta cười họ vì họ quá giống nhau!

Đùng~ từng câu, từng chữ, từng lời của Dịch Thiên như thanh cự phủ đập mạnh
tâm can bọn họ.

"Ta cảm động quá rồi".

"Không nghĩ tới một nam hài sẽ có tâm chí kiên định như vậy".

"Tới một đứa bé cũng có thể nói ra lời đó, 20 năm đọc sách của ta đều sống
trên người con chó a"

Chúng thư sinh thổn thức cảm thán lấy, bọn họ hoàn toàn bị thuyết phục bởi nam
hài đó.

Bốp! Bốp!

Lúc này một tiếng vỗ tay vang lên.

"Tốt một câu ta cười họ vì họ quá giống nhau".

Toàn trường chúng thư sinh dồn dập quay về nơi phát ra tiếng nói, bọn họ thấy,
phía trước là Tiên Nhi công chúa, đi theo sau còn có một đạo thân ảnh, đó là
một thiếu niên, bề ngoài tuấn tú như yêu, mang theo vài phần nữ tính, hắn đẹp
đến nỗi nữ thần đều phải e thẹn, hắn còn đang làm động tác vỗ tay, không nghĩ
tới động tác vỗ tay lại còn có thể đẹp mắt đến thế.

"Minh Nhân huynh, bái kiến rồi" Chu Dịch nhận ra người đến là ai, đầu tiên lên
tiếng.

Minh Nhân công tử, đứng đầu tứ đại công tử Nho gia, đã tự nhận là thư sinh
không ai không biết, ban đầu một thân không một chút danh tiếng được đích thân
Vương Phi phu nhân đánh giá, trí tuệ thông tuyệt, sánh ngang cổ hiền năm xưa.

"Trí tuệ thông tuyệt, sánh ngang cổ hiền năm xưa".

Đó là cỡ nào đánh giá, những chữ này đại biểu cho vô thượng vinh quang nha.

Ban đầu còn không thiếu người không cho là đúng, tự tìm đường chết khiêu chiến
với hắn, từ đó thành lập một chiến tích bất bại cho Minh Nhân công tử, bách
chiến bách thắng, một đường vô địch, thần cản giết thần, phật cản giết phật.

Tứ đại công tử Nho gia, Minh Nhân công tử, một người danh khí áp tất cả tam
đại công tử còn lại.


Hóa Thân Vạn Vật - Chương #15