Mạnh Công Tử Ngươi Đi Thong Thả


Người đăng: codocnhan

"Xuân tiên xuân hậu, xuân phú quý" Vương Phi phu nhân nói xong đề mục ngó nhìn
Mạnh Ngọc Thư.

Mạnh Ngọc Thư há miệng, chưa kịp lời ra khỏi miệng, chợt nghe Dịch Thiên nói:"
túi trái, túi phải, túi túi bình yên".

Lúc này, như có người nhét một vật chặn cứng miệng của hắn, hắn giữ nguyên tư
thế há hốc mồm, kèm theo quà tặng tri ân "chôn chân tại chỗ", nhà nhà vui vẻ
công dụng đặc thù "mặt ngơ ngác", bị bỏ rơi một bên.

"Ta" Mạnh Ngọc Thư câm lặng, hắn một thân tài học đều dồn hết ở lĩnh vực đối
thơ, cho nên đối với việc khiêu chiến này hoàn toàn tự tin, không nghĩ tới cái
hắn tự tin nhất lại bị đối thủ chà đạp mạnh mẽ.

Bóp chặt ngực phải, Mạnh Ngọc Thư rơi lệ, tim ta đau quá, cớ sao tim ta lại
đau thế này, ta không cam lòng a.

Nếu Dịch Thiên có nghe được lời Mạnh Ngọc Thư đáp chắc chắn sẽ không suy nghĩ
buông ngày một câu, không cam lòng kệ ngươi, không phải nhân vật chính thì
không cam lòng không có tác dụng nhé.

Hay quá!

Hệ thống Hóa Thân Vạn Vật nhắc nhở, ký chủ Dịch Thiên được quần ngốc bức
"chúng thư sinh" khen ngợi, mời ký chủ tiếp tục chơi đùa vui vẻ.

"Thủy thượng cư dân, cương thượng thủy" Vương Phi phu nhân lúc này, chơi vui
quên trời đất, không một lần nhớ tới giữa trời đất này có một người tên là
Mạnh Ngọc Thư.

"Trường châu vô kính, chân thật dài" Dịch Thiên đắc ý nói, ta cho ngươi khinh
thường, để xem ta chơi chết ngươi không.

Hay quá !

Hệ thống Hóa Thân Vạn Vật nhắc nhở, ký chủ Dịch Thiên được quần ngốc bức
"chúng thư sinh" khen ngợi lần hai, kích hoạt lễ bao, đặc thù khen thưởng,
danh hiệu "Đối Thần", mời ký chủ tiếp tục chơi vui vẻ.

"Mẹ kiếp nhà ngươi" Mạnh Ngọc Thư thẹn quá hóa giận, mất hết hình tượng tứ đại
công tử Nho gia, chỉ Dịch Thiên phá lên mắng.

"Vậy thì ta đối, bố tiên sư mày" Dịch Thiên tay chấm chấm trán, chỉ Mạnh Ngọc
Thư sẵn giọng.

Phụt!

Mạnh Ngọc Thư phun một búng máu, té ngửa ra sau, bọn thư sinh nhanh chóng vịnh
lấy hắn, không để hắn ngã xuống đất.

"Mạnh công tử ngươi không sao chứ?".

"Dịch Thiên ngươi quá đáng".

"Làm ngươi sao có thể không có một chút lương tâm".

Bọn thư sinh ân cần hỏi thăm Mạnh Ngọc Thư, nháy mắt chuyển mục tiêu, chỉ
trích Dịch Thiên, không nghĩ tới bọn này phút trước còn không tiếc miệng khen
tặng hắn, chốc lát lại xỉ báng hắn, đổi mặt thật nhanh.

"Mạnh công tử, ta quên nói ngươi, ta còn một biệt hiệu khác là Đối Mẫu" Dịch
Thiên nhìn Mạnh Ngọc Thư được đám thư sinh nâng đỡ, một mặt tự trách, nhẹ
giọng nói.

"Đối Mẫu ?" Mạnh Ngọc Thư sắc mặt trắng như cắt, nghi hoặc hỏi.

"Là đối mẹ ngươi a" Dịch Thiên kề sát tai Mạnh Ngọc thư nói.

Phụt!

Phụt! Phụt!

Phụt! Phụt! Phụt!

Mạnh Ngọc Thư khí giận xông vào buồng tim, nhanh chóng phá nát lớp phòng ngự,
bất tỉnh nhân sự, đầu không tự chủ, lắc lư một bên.

"Nhanh, nhanh cầm máu cho Mạnh công tử".

"Người đâu, có người cần cấp cứu".

"Mạnh công tử cố gắng cầm cự".

Một bọn thư sinh hoảng loạn, như ong vỡ tổ, rống to, có tên chạy đi tìm người
giúp đỡ, có tên ngất xỉu.

Ách! nhìn tên thư sinh ngất xỉu, có tên vẻ mặt không hiểu hỏi:"người ta bị
thương không ngất thì thôi, sao hắn lại ngất".

"Hắn bị chứng sợ máu" tên thư sinh khác bạn của tên thư sinh ngất xỉu, khóe
miệng co quắp giải thích.

Một tên bất tỉnh đã đủ gây rối, chưa xong, lại thêm một tên bất tỉnh, tiệc
rượu thành một đám hỗn loạn.

Lúc này,

Rầm rầm rầm~

Hai bóng người to lớn, lưng hùm vai gấu, nhìn từ xa, hoàn toàn như hai con gấu
chạy ào tới, không ai khác là gấu đại và gấu nhị.

"Người đâu" Gấu đại, gấu nhị nghi hoặc hỏi, không nhìn thấy bóng dáng Mạnh
Ngọc Thư đâu hết, không lẽ hắn có pháp thuật độn về nhà trị thương.

Cả đám thư sinh né ra, nhường khoảng không gian cho Mạnh Ngọc Thư, tên thư
sinh bất tỉnh.

Theo báo cáo chỉ có một mình Mạnh Ngọc Thư xảy ra vấn đề, lúc này tới hiện
trường, lại xuất hiện thêm một người là thế nào nha, tưởng rằng chỉ một người,
gấu đại theo lẽ thường sẽ nắm hai chân, còn gấu nhị nắm hai tay khuân vác.

Ánh mắt gấu đại, gấu nhị bất ngờ không hẹn cùng một lúc nhìn nhau, gật đầu, vẻ
mặt nghiêm trọng, nhìn hành động hai tên này người ngoài nhìn vào cũng có thể
đoán bọn hắn đang nói lên điều gì.

Ta tin tưởng ngươi !

Gấu đại phát lực, nắm hai chân Mạnh Ngọc Thư, bên kia đối diện, gấu nhị nắm
hai chân thư sinh bất tỉnh, à không phải nói hắn bây giờ, là thư sinh xấu số
mới đúng nội tâm chúng thư sinh ở đây.

Bịch! bịch! bịch!

Bịch! bịch ! bịch!

Chúng thư sinh che mặt, quá tàn nhẫn, quá vô nhân đạo rồi, còn có công lý ở
đây hay không, Mạnh Ngọc Thư ban đầu máu chỉ ở khóe miệng nhưng nhìn kỹ, trên
trán hắn lúc này cũng có máu đổ xuống, tên thư sinh xấu số thì càng không phải
nói, thương tích hắn lại càng bắt mắt.

Mặc dù bất tỉnh, nhưng chúng thư sinh không hiểu sao vẫn thấy trên mặt Mạnh
Ngọc Thư công tử, biểu lộ vô cùng sợ sệch, bọn hắn lắc đầu, hoa mắt rồi.

Gần kề cuối con đường, bốn bóng người, gấu đại, gấu nhị, Mạnh Ngọc Thư, thư
sinh xấu số biến mất.

"Gấu đại, không, coi chừng đầu của Mạnh công tử va vào tường" tiếng thét kinh
hãi vọng lên, giọng cực kỳ to, xuyên thấu màng nhĩ chúng thư sinh.

Xoảng! Rầm!

Đùng! Đùng ! Đùng!

Chúng thư sinh bị tiếng thét của gấu nhị kinh động hồn vía bay mất, lại tiếp
tục nghe âm thanh vọng lên.

"Thiện tai, thiện tai" tiếng lòng chúng thư sinh cùng nhau mặc niệm.

Mạnh công tử ngươi đi thong thã ~

Chúng ta không tiễn!


Hóa Thân Vạn Vật - Chương #14