Người đăng: codocnhan
Mạnh Ngọc Thư mở miệng, giọng nói ẩn ẩn mùi chanh chua:"Dịch công tử quá khách
khí, một người một thân xông ba đề mục đơn giản như không, Mạnh Ngọc Thư ta
nào dám nhận mình có tài cán có thể nhận đãi ngộ của Dịch công tử như vậy?".
Dứt lời, ánh mắt hắn còn nồng đậm khiêu khích nhìn Dịch Thiên.
Dịch Thiên không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ, không biết mình trêu chọc tên này
khi nào, một hồi lục lọi vẫn không cách nào nhớ là đã tiếp xúc với Mạnh Ngọc
Thư, hắn buâng khuâng không lẽ trí nhớ mình dạo này kém đến mức không thể nhớ
việc đã làm.
"Dịch huynh, Mạnh Ngọc Thư tên này, mặc dù mang tiếng là tứ đại công tử Nho
gia, nhưng một bụng xấu xa vô cùng, ta nghĩ hắn bởi vì Dịch huynh ngươi thành
công giải ba đề mục, cướp đi danh tiếng của hắn, nên đặc biệt tìm tới phiền
phức ngươi" Liễu Phong nói nhỏ vào tai Dịch Thiên.
A! không nghĩ tới lại có người tự tìm phiền phức đến tận cửa, hại ta còn tưởng
mình lỡ làm việc gì đó đáng trách với người khác, thất đức, thất đức.
Nếu đã có người tự tìm đường chết Dịch Thiên cũng không ngại tiễn hắn một đoạn
đường, tục ngữ gọi là, Dâng Hoa Hiến Phật đi, biết làm sao được, Dịch Thiên
hắn là người tốt.
Đúng như lời Liễu Phong đoán, Mạnh Ngọc Thư lại mở miệng nói:"xông ba đề mục
đồng nghĩa với trí tuệ siêu tuyệt, bất quá trong mắt Mạnh Ngọc Thư ta, lại
không hoàn toàn, chỉ là một chút môn đạo mà thôi, đại biểu không được học vấn
của ngươi".
"Một đường đi tới đây, ta nghe bằng hữu nói, ngươi bằng vào một chút môn đạo
qua mắt người này, một người đùa giỡn toàn trường, làm đông đảo người đọc sách
tức giận không chỉ một chút, lại nói lời xuất từ miệng ngươi quá mức thô tục,
hoàn toàn không xứng đáng làm người đọc sách, nếu Dịch công tử ngươi nghĩ
mình, tài hoa hơn người, không bằng cùng Mạnh Ngọc Thư ta, một phen luận bàn
Đối Từ Chi Đạo (đối thơ)".
Tới câu tiếp theo. Mạnh Ngọc Thư đã làm rõ muốn khiêu chiến Dịch Thiên, giọng
nói càn rỡ, không để Dịch Thiên vào mắt.
Đối với Mạnh Ngọc Thư, Dịch Thiên chỉ là một tên dế nhũi không hơn không kém,
một phen may mắn giải được ba đề mục, xông chút danh tiếng, lại được Vương Phi
phu nhân để ý, nghĩ tới điều nay Mạnh Ngọc Thư ghen ghét vô cùng, một tên dế
nhũi không tên không tiếng dám cướp đi danh của hắn.
Theo Mạnh Ngọc Thư hắn, toàn trường danh tiếng hôm nay chú định lẽ ra phải là
của hắn, bất ngờ một tên nào đó nhô ra cướp đi, bảo hắn có tức giận hay không,
đương nhiên việc chú định này chỉ là tự hắn cho rằng mà thôi.
Khiêu chiến Dịch Thiên, đánh bại hắn một cách nhục nhã tìm về danh tiếng cho
chính mình, là suy tính lúc này của Mạnh Ngọc Thư, trong tứ đại tài tử, đối
thơ hắn một mực nắm chắc thông tuệ hơn bất kể ai, kể cả tứ đại công tử đứng
đầu Minh Nhân công tử.
"Đối thơ với Mạnh Ngọc Thư, tìm đường nhục nhã a".
"Mạnh công tử sở học phong phú nhưng lĩnh vực đối thơ một mực thiên phú cao dị
thường".
"Dịch Thiên hắn dám đáp ứng hay không".
Chúng thư sinh một bộ xem trò vui nhìn Dịch Thiên, có kẻ âm thầm cười trước
tao ngộ của hắn, để xem ngươi đối đáp ra sao.
Nghe bọn thư sinh đánh giá mình, Dịch Thiên khóe miệng thâm trầm, tìm đường
nhục nhã, ta cho các ngươi xem, con người ta chuyên trị bọn tìm đường chết,
một lần trị không được, trị đến khi nào ngươi phục mới thôi, thời khắc này
ngươi xem thường ta, ta sẽ trả gấp nhiều lần.
Dịch Thiên nhìn Mạnh Ngọc Thư, đáy lòng thầm mắng 18 đời tổ tông nhà hắn,
nói:"Mạnh công tử đã khiêu chiến, Dịch Thiên ta không thể chối từ rồi".
"Dịch công tử, Mạnh công tử, nếu không ta ra đề mục thế nào" Vương Phi phu
nhân quyến rũ nói, giọng nói nàng như từng thanh lợi khí đâm xuyên qua tim
người khác.
Dịch Thiên trong lòng, một tôn phật tổ, người bao quanh kim quang (ánh sáng
vàng) chói mắt, nhìn không rõ mặt, cao gần vạn trượng, thần thánh dị thường,
Dịch Thiên nhỏ bé đừng gần đó.
Tôn phật tổ nói:"Dịch Thiên, người xuất gia đã từ giã hồng trần, ngươi vì sao
còn ngoan cố vương vấn nữ sắc, một đường chấp ngộ mãi không xong".
"Phật tổ, ta không sai, phật ở tâm không ở mắt, ta chỉ là thưởng thức cái đẹp,
không lẽ ngươi không hiểu thường thức này, lại nói, ta còn chưa gia nhập phật
tông" Dịch Thiên ngẩng đầu nhìn phật tổ quật cường nói.
"Tốt" Mạnh Ngọc Thư đương nhiên đáp ứng nhanh chóng, mặc kệ là ai giám khảo
hắn cũng không để ý, chỉ cần Dịch Thiên chấp nhận khiêu chiến, mục đích của
hắn đã hoàn thành.
"Ngoại nhân gọi ta là Vô Địch Đối" Mạnh Ngọc Thư khoe khoang nhìn Dịch Thiên,
sẵn tiện trước khi bắt đầu, một đầu đè ép tâm lý đối thủ.
"A...ta là Đối Thần, đối trong đối thần, thần trong đối thần, đối thơ trong
thần, người đời xưng hô Đối Thần" Dịch Thiên thao thao bất tuyệt, đắc ý nhìn
Mạnh Ngọc Thư, khốc, ta hù cho ngươi sợ mới thôi.
"Đối Thần, mạnh miệng" Mạnh Ngọc Thư tự nhiên không tin.
"Mạnh công tử lời như châu ngọc, chính xác là mạnh miệng, cái gì Đối Thần, ta
sống 20 năm, chưa hề nghe thấy".
"Vô Địch Đối trẻ nhỏ 3 tuổi, người già gần kề xuống lỗ, ngõ ngõ nhà nhà, ai ai
không biết, nào nghe Đối Thần".
"Hắn mà đối thần, chắc ta nên về đổi biệt hiệu, Thơ Thần....."
Chúng thư sinh hùa theo Mạnh Ngọc Thư, châm chọc Dịch Thiên, người là một loài
động vật sống theo tập tính, lúc này lời nói này đúng là không sai.
"Được rồi, đừng làm rộn, ta ra câu đầu tiên" Vương Phi phu nhân lên tiếng:"bát
quái càn di thủ".
Mạnh Ngọc Thư gần kề hai cái chớp mắt, sẵn giọng:"Ngũ hành kim đệ nhất".
Hay!
Một làn sóng lời khen của chúng thư sinh dồn dập bay tới, Mạnh Ngọc Thư như
chúng tinh phủng nguyệt, thầm nghĩ, đây mới là cuộc sống của ta.
"Bất hạnh thiếu nhi tiên".
Bất ngờ giọng nói Dịch Thiên vang lên, toàn trường chúng thư sinh nháy mắt im
lặng.
Hay! Hay! Hay
Bất kể người ta có phải kẻ thù ngươi không, nhưng một thân tài hoa vẫn đáng
được tôn trọng, một tràng khen hay xuất hiện, Mạnh Ngọc Thư âm trầm, có chút
môn đạo.
Vương Phi phu nhân khẽ giơ tay, nói:" nam đông châu, bắc đông châu, nam bắc
thông châu, thông nam bắc".
Khó! trong lòng bọn thư sinh lúc này khái quát chỉ một chữ.
"Đông cầm đồ, tay cầm đồ, đồ cầm đông, tay tiệm cầm đồ" Mạnh Ngọc Thư nói, sau
đó tay lại chỉ hướng Dịch Thiên.
"Sòng bài lớn, sòng bài nhỏ, sòng bài nhỏ, sòng bài lớn" Dịch Thiên chắp tay
cười, trả lời nhanh chóng.
Hay!
"Hay quá a" chúng thư sinh trầm trồ khen ngợi, Vương Phi phu nhân cũng cấp cho
Dịch Thiên ánh mắt khen ngợi.
"Giỏi lắm, giỏi lắm, thêm nữa nha" Vương Phi phu nhân tiếp tục cho đề :"nguyệt
cát xa xăn, cát cát khẩu minh, gia cát lượng".
Mạnh Ngọc Thư suy nghĩ chốc lát, chắp tay :"thọ tiễn giang sơn, minh minh khai
tâm tiền phu nhân".
"Nghe đây, thổ thổ lưu niên, mai kim cúc, lưu diệt hương" Dịch Thiên tiếp tục
đáp.
"Hay quá" đặc thù khen tặng hiệu ứng âm thanh lại vang lên.