Ai Là Dịch Thiên


Người đăng: codocnhan

"Câu hỏi chấm dứt ở đây đi" Dịch Thiên quơ quơ quạt giấy, múa may vài đường
lại ngán ngẩm nói, dù gì bị Yến Tam phá rối hắn cũng chẳng còn hứng thú đùa
giỡn, còn về việc trả thù Yến Tam thì Dịch Thiên nghĩ cũng không nghĩ, một tên
tiểu bối mà thôi, không đáng nhọc công, cho hắn ăn một ít thiệt thòi coi như
bài học nhớ đời được rồi.

"Phân phó người vác hắn ra ngoài" Vương Phi phu nhân nhìn bọn thư đồng sai
bảo, người ta cũng là người Thể Tông, nên cho một ít mặt mũi, không nên xé
rách da mặt làm căng ra.

"Là" dứt lời, hai tên thư đồng nhanh chóng tìm người, không bao lâu, lại thấy
hai tên hạ nhân thân thể đô con, thân cao gần hai thước, dáng người rất lực
lưỡng, từ xa nhìn vào như hai con Tông Hùng (gấu).

Chúng thư sinh một bên quanh năm đọc sách, dáng người mảnh khảnh, nào đâu là
đối thủ hai con gấu người, mặt hoảng sợ né ra một bên nhường đường.

"Gấu đại, gấu nhị khiêng Yến Tam công tử sang công xá dưỡng thương" Vương Phi
phu nhân chỉ Yến Tam đang bất tỉnh nhân sự nằm đó.

Gấu đại cầm hai chân Yến Tam xách lên, gấu nhị bên kia lại khá chậm chạp, tay
chưa kịp đưa tới tay Yến Tam, gấu đại đã phát lực kéo chạy.

Bịch!

Bịch! bịch! bịch!

Đầu Yến Tam công tử liên tục tiếp xúc thân thiết với bậc thang, đằng sau gấu
nhị một mặt còn đang ngơ ngác, chúng thư sinh mặt lại càng ngơ ngác, dồn dập
khóe miệng co quắp, người ta là con người các ngươi nên giữ tí thể diện con
người cho người ta nha, dạng này còn hơn cả cách đối xử với súc vật.

Dịch Thiên mở to mắt, động tác này thật đẹp mắt, Vương Phi phu nhân mặt đen
lại, lần này làm sao bàn giao với người ta, đừng nói bàn giao, người ta không
kéo người chém tới cửa đã may mắn.

Túy Nhân Lâu ký sự ngày XX tháng XX năm XXXX, diễn ra lần thứ nhất, giữa chốn
thư sinh, Yến Tam công tử, mặt đẹp trai lai láng, có xe, nhà rộng, phối với
hai bạn diễn gấu đại, gấu nhị, biểu diễn màn ảo thuật, đầu người dát bậc
thang.

Chúng thư sinh không dám nhìn tiếp, hình ảnh lúc này rất đáng sợ, một con gấu
người kéo hai chân một tên nhân loại, đặc biệt đầu tên nhân loại đó còn đang
đập xuống bậc thang, miệng sùi bọt mép, đằng sau một con gấu người khác chạy
theo.

"Trở lại chuyện chính, nếu Dịch công tử đã không muốn tiếp tục, nên kết thúc
tại đây" Vương Phi phu nhân lau mồi trán, con mắt đẹp nói:"tiểu Liên, ngươi
dẫn Dịch công tử tiến đến tiệc rượu".

"Vâng thưa phu nhân" thư đồng tiểu Liên gật đầu.

"Mời công tử theo ta" thư đồng tiểu Liên khả ái nhìn Dịch Thiên thi lễ.

Dạng này công tử mặc dù miệng có chút hư hỏng nhưng vẫn đáng được trân trọng
nha, tiểu Liên theo Vương Phi phu nhân đã lâu, nhân kiệt gặp khá nhiều, còn
như Dịch Thiên lại chưa từng gặp, quá khác biệt, lối suy nghĩ không giống
người thường, nếu không là thiên tài hơn người, thì chắc chắn là tên điên.

Trò vui kết thúc, chúng thư sinh cũng dồn dập trở về hiện trường, thành thật
xếp hàng chờ đến lượt mình, còn riêng Liễu Phong thì nhìn trong tay mình Kim
Thiếp, Dịch Thiên ban đầu đi theo tiểu Liên đã dẫn hắn theo, đương nhiên Kim
Thiếp lúc này chỉ còn là vật tượng trưng, Liễu Phong không khỏi lắc đầu, Dịch
huynh ngươi đáng gờm.

....

Dịch Thiên lúc này theo Tiểu Liên tiến vào bên trong Túy Nhân Lâu.

Trước mắt khu vực này vô cùng rộng rãi, dưới sàn trải một tấm thảm đỏ tươi,
vách tường hai bên lấy hai màu trắng đen là chủ đạo, lát thành đồ án hai con
cá trắng đen giao nhau, nếu là người có nghiên cứu phong thủy chắc chắn không
khỏi thốt lên, tuyệt vời, đây là đạo âm dương, hai con cá trắng đen tượng
trưng đạo âm dương, âm dương tuần hoàn, sinh sôi không ngừng.

Bên tường hoa cỏ cây cối, sức sống dạt dào, lại tiến vào vài bước, dần vào nơi
tiệc rượu, hai bên là xuyên thấu phong cảnh bên ngoài, rất dào dạt sức sống,
nơi này quá hợp để ngâm thơ sáng tác.

Toàn bộ đại sảnh xem ra, quả thực nhã trí tươi mát, không nói ra được ý nhị.

"Công tử, mời tới bên này!" Cuối đại sảnh đứng vài tên nữ thư đồng đón khách,
thấy Dịch Thiên đến, liền chủ động tới dẫn đường.

"Các ngươi Túy Nhân Lâu chỗ này rất tuyệt nha!" Dịch Thiên rất hưởng thụ híp
lại mắt, cảm giác mình như được văn học rột rửa tâm hồn, càng cảm giác mình
như một thư sinh, nội tâm thõa mãn.

Nữ thư đồng lễ phép nở nụ cười: "Nơi này mỗi một hoa một thảo, một sa một
thạch, đều là Vương Phi phu nhân tự mình bố trí, rất nhiều văn nhân nhã sĩ tới
đây, đều sẽ ý tưởng như dạt dào, sáng tác ra vô số kinh điển thơ từ, nói vậy
công tử giờ khắc này cũng sẽ có như vậy cảm giác chứ?"

Dịch Thiên khóe miệng hơi nhấc.

Nhật sắc dục tận hoa hàm yên,
Nguyệt minh như tố sầu bất miên.
Triệu sắt sơ đình phụng hoàng trụ,
Thục cầm dục tấu uyên ương huyền.
Thử khúc hữu ý vô nhân truyền,
Nguyện tuỳ xân phong ký Yên Nhiên.
Ức quân thiều thiều cách thanh thiên,
Tích thì hoành ba mục,
Kim tác lưu lệ tuyền.
Bất tín thiếp trường đoạn,
Qui lai khán thủ minh kính tiền.

*Phần dịch thơ:

Ánh dương sắp lặn khói lồng hoa
Nỗi buồn như tỏ dưới trăng ngàn
Đàn Triệu dứt tiếng trên cung phượng
Thục cầm dục tấu phím uyên ương
Ý nhạc chẳng ai cất tiếng ca
Gửi núi Yên Nhiên gió xuân nhà
Nỗi nhớ tới chàng vượt xa cách
Mắt xưa sóng gợn, giọt lệ sa
Nếu chàng chẳng tin lòng thiếp khổ
Xin hãy về ngắm tấm gương nhà.

Một đám nữ thư đồng biểu tình kinh ngạc, lại chuyển sợ hãi, cuối cùng ánh mắt
nhìn Dịch Thiên như nhìn Thơ Thần, miệng hâm mộ nói:"công tử tài cao học rộng,
không nghĩ suy nghĩ không bao lâu đã ra một bài thơ, đã thế còn chữ chữ như
ngọc, hoàn mỹ vô tỳ vết".

Dịch Thiên cười cười, một bộ bên ngoài không để ý, bên trong lại cười thầm,
bổn công tử túi trữ vật chứa không biết bao nhiêu đồ vật đây, trước khi đi đến
đây đã đọc một lèo các bài thơ thiên cổ tuyệt tác, đương nhiên để phòng ngừa
không bị bắt bài, bản công tử đây sở hữu vài quyển ấn bản chỉ duy nhất một lần
nha.

......

Lúc này, hai tên thư sinh, phong độ hơn người, từ đại sảnh bước vào, phía
trước còn có Vương Phi phu nhân dẫn đường.

Hai tên thư sinh, tên nào cũng một thân nho nhã, mặt mũi thanh thú, trong tay
quạt giấy phe phẩy, rất thu hút ánh mắt người khác.

"Đó là Mạnh Ngọc Thư công tử, tứ đại công tử Nho gia một trong".

"Kia kế bên Mạnh công tử không phải Chu Dịch công tử hay sao, tứ đại công tử
Nho gia không nghĩ tới lại xuất hiện hai người".

"Thật là hai vị công tử Nho gia".

Thư sinh trong đại sảnh đang nói chuyện đùa giỡn với nhau thì ánh mắt nhìn
sang hai người phía sau Vương Phi phu nhân, ánh mắt bỗng biến kinh sợ.

"Mạnh Ngọc Thư công tử, Chu Dịch công tử khỏe".

"Nghe bảo Mạnh Ngọc Thư công tử dạo gần đây, khả năng sáng tác thơ văn đã lên
một bậc, tiểu sinh hâm mộ vô cùng a"

"Chu Dịch công tử....".

Chúng thư sinh hết thảy đứng dậy cung kính, dù sao người ta tài cao học rộng
đáng được tôn trọng, người có tên cây có bóng.

"Ở đây, ai là Dịch Thiên" một trong tứ đại công tử, Mạnh Ngọc Thư công tử nhìn
đại sảnh chúng thư sinh bỗng nhiên mở miệng nói.

Dịch Thiên!

Ở đây chúng thư sinh kinh ngạc, được Manh công tử nhắc tên, thật là một vinh
hạnh lớn nha.

Chu Dịch cũng khẽ cười:"không biết đây ai là Dịch công tử, Vương Phi phu nhân
kể chúng ta, Dịch công tử một người thành công xông ba đề quan, làm chúng ta
bội phục vô cùng".

Vương Phi phu nhân xem tình cảnh này, mỉm cười, không biết Dịch Thiên sẽ đối
ứng như thế nào, nàng có một thú vui đó là xem các anh kiệt đối chiến với
nhau, càng mãnh liệt càng thú vị.

"Dịch Thiên là ta, tài mạo nào dám nhận, chỉ là may mắn mà thôi, không nghĩ
tới sẽ được hai vị công tử biết tên, thật là phước đức ba đời" Dịch Thiên cũng
chắp tay nho nhã nói.


Hóa Thân Vạn Vật - Chương #12