Vô Tận Đại Lục


Người đăng: codocnhan

Vô Tận Đại Lục.

Một tòa cung điện, quanh thân lượn lờ tiên khí trôi nổi trên không trung, uy
nghiêm bát ngát, bất kể ai nhìn vào đều phải cung kính từ tận đáy lòng không
có một tia mạo phạm, người thường nhìn thấy tòa cung điện này chắc chắn đều
phải thét toáng tiên cung, đừng nói người phàm riêng tu luyện giả đều phải
cung cung kính kính tòa tiên cung này bởi vì nó là Phù Diêu Cung, một trong
hai thế lực lớn nhất Vô Tận Đại Lực, hiêu lực dưới trướng vô cùng vô tận cường
giả, mỗi một người đều có lực lượng bài sơn đảo hải.

Lúc này, trong cung điện một ông lão râu tóc đều tức đến dựng đứng rống to,
tiếng rống này trực tiếp rung động cả tòa tiên cung :"Dịch Thiên, tên khốn
nạn, ngươi không yên ổn trong cung tu luyện còn dám đánh cắp bảo bối của ta,
ta không lột da ngươi không được a a a a a ....".

"Dịch lão lại tức giận à" một tên trung niên mỹ phụ mặc kim bào toát mồ hôi
hỏi.

"Ân, Dịch Thiên tên kia lại một hồi gây loạn" trung niên nam tử kế bên cười
khổ, xong bổ sung thêm:"còn bỏ trốn mất dạng".

"Thật đáng thương Dịch lão tiên sinh, một đời cường giả đỉnh thiên lập địa lại
có một tên tôn tử quậy phá đến thế còn không có biện pháp cầm cố hắn a" trung
niên mỹ phụ thở dài.

"Đành phải nói, không biết hắn từ đâu đào ra một thân công phu dịch dung tuyệt
đỉnh, đến nỗi Dịch lão cũng không phát hiện được, Bạch Vân ngươi tính sao, có
điều người bắt lại hắn hay không".

Trung niên mỹ phụ Bạch Vân hữu tâm vô lực nói:" Thiết La ngươi chưởng quản
tiên cung lâu quá hồ đồ a, với khả năng dịch dung của tên tiểu tử đó ngươi
nghĩ để hắn xổng lồng còn ai bắt được".

..............

Lúc này, một tên thiếu niên lén la lén lút nhìn xung quanh, xác định xung
quanh không có ai theo đuổi rồi mới toát nụ cười nham nhở :"Ha ha, Dịch Thiên
ta là ai chứ, muốn giam cầm ta đâu dễ".

"Hừ hừ, gia gia ngươi cũng đừng nghĩ bắt được ta, tu luyện nhàm chán thế kia
ngươi cứ bắt ta một dạng thành thành thật thật trong tòa cung điện kia" nói
tới đây, thiếu niên tên Dịch Thiên hừ mũi.

Nếu lời này của Dịch Thiên mà được các tên tu luyện giả khác nghe được chắc
chắn phỉ báng hắn đến chết, tòa tiên cung kia rõ ràng là một thánh địa tu
luyện a, đánh chết bọn hắn cũng muốn ở, đáng thương Dịch lão tiên sinh, đáng
thương tấm lòng của bậc tiền bối.

Dịch Thiên cầm túi trữ đồ, bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm:" Càn Khôn Na Di
Phù, một phù có thể thôn thiên độn địa vạn dặm, còn có thể dùng nhiều lần, ha
ha đồ tốt nha, không phải lo có đồ bảo mạng, khốn thiên tác, đến tiên nhân
cũng có thể trói, ừm cũng là đồ tốt....tóm lại gia gia trữ thật nhiều đồ tốt".

Dịch Thiên thõa mãn cười cười, sau đó cầm một trương Càn Khôn Na Di Phù, vận
chuyển linh lực, trong nháy mắt biến mất giữa thiên địa, đến lúc này thì tiên
cung người có muốn tìm hắn cũng không được a, ngại gì trời cao biển rộng không
có chỗ chơi của hắn.

........

"Xoẹt"

Một bóng người xuất hiện giữa rừng rậm, mặt như quan ngọc, mặc một thân thanh
y, trong mắt còn có hào quang ham chơi rực rỡ, đích thị là Dịch Thiên, xuất
hiện trong nháy mắt hắn nhanh chóng quan sát địa hình xung quanh.

"Hừm, dựa theo địa hình này còn có điều kiện linh lực xung quanh ta chắc chắn
có thể xác định đây là" Dịch Thiên nhíu cằm, mặt vô cùng nghiêm túc:" ta không
biết".

"Bịch"

Một con kiến cách đó không xa bỗng dưng đau tim quá mà chết.

Bỗng nhiên, một đám người mặc hắc y che mặt, mặc dù không thấy mặt nhưng giữa
chốn rừng rậm còn che mặt tay cầm loan đao, binh khí thì người thường cũng có
thể cảm nhận người đến không có thiện ý, lai giả bất thiện.

"Ăn cướp đây, nam đứng qua trái, nữ đứng qua phải, nhân yêu đứng chính giữa,
nhanh chóng thực hiện, công việc còn kết thúc sớm" một tên lùn nhất tay cầm
loan đao, trên bắp tay còn xăm hình con chuột, quát lớn chấn nhiếp.

"Mẹ kiếp, lão Thử, ngươi ngu a, trước mắt chỉ có một tên tiểu tử" một tên cướp
khác cho tên lùn một cái phủ đầu.

Lão Thử trong nháy mắt giận đến khí xông lên đầu, trừng mắt :" lão Hồ ngươi
muốn chết", dứt lời còn muốn xông lên đồng quy vu tận.

"Đừng làm rộn" trong đám cướp tên có dáng người lực lưỡng nhất, khóe tay xăm
hình lão Hổ, trầm giọng quát rất có uy lực.

Lão Thử, lão Hồ im lặng, còn lén lút mắt to mắt nhỏ trừng lẫn nhau.

Dịch Thiên, khóe miệng co quắp, thầm nghĩ,"thời đại này ăn cướp còn có thể
chính đáng đến thế à, còn cái gì chuột, cáo".

"Tiểu tử, giao bảo vật hoặc chết đừng trách lão Hổ ta vô tình" lão Hổ một thân
kinh nghiệm ăn cướp rất chuyên nghiệp, vừa ra trận đã dùng binh pháp hù dọa
tâm lý kẻ địch.

Dịch Thiên nhìn nhìn lão Hổ," nhị phẩm cảnh giới Địa Sư, một thân linh lực
đỉnh phong, năm tên còn lại đều nhất phẩm cảnh giới Nhân Sư, không nghĩ tới
lão thiên biết ta lạc đường phái tới đây một chi dẫn đường a".

Vô Tận Đại Lục tồn tại yêu ma nhân, trong đó cảnh giới phân chia từ thấp đến
cao, nhất phẩm Nhân Sư, nhị phẩm Địa Sư, tam phẩm Thiên Sư, tứ phẩm Chân Sư,
ngũ phẩm Chân Quân, lục phẩm Tôn giả, thất phẩm Thánh giả, bát phẩm Thông
Thần, cửu phẩm Đại Đế, mỗi một phẩm một rãnh trời, một cảnh giới đại diện cho
một địa vị.


Hóa Thân Vạn Vật - Chương #1