Người đăng: tuankietsppc@
Với kỹ thuật thượng thừa, thân thủ mau lẹ thì Tiểu Kỳ chưa mất đến 1 canh giờ
để đi vào thôn mà chôm cho mình 1 bộ quần áo mới toanh màu đen. Bản thân là
một kẻ thông minh thì đã chôm thêm vài bộ nữa xê-cua bản thân có cao chiêu ngu
gì bỏ tiền túi ra mua đồ hắn tìm đến nơi cất túi tiền trộm của tên thiếu gia
lúc trước, lấy tiền đi mua ít lương khô đủ đi đến Hỏa Luân Thành rồi trở về
khu nhà gỗ cũ. Hắn từng theo gi gia đi chỗ này tới chỗ khác khắp 5 khu Nhân
“Viêm Lục” nên bản thân củng hiểu Hỏa Luân Thành cách nơi này củng rất xa, tầm
khoảng 5 ngày đường đi. Nhưng từ ngày hôm nay tới ngày hẹn với gia gia tại đó
còn cách tới 10 ngày. Quyết định ở đây nghỉ ngơi 1 ngày ngày mai mới bắt đầu
lộ trình, vì sau khi bạo hỏa tại nhà gỗ hắn củng cảm thấy thân thể mệt mỏi.
hắn nhóm một đống lữa tại rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi bình minh ló dạng, ánh nắng chiếu rọi xuống mặt hắn lúc này
hắn mới tỉnh dậy. thu dọn 1 số đồ đạc hôm qua mới chôm được rồi mang theo lên
đường hướng tới Hỏa Luân thành. Trong 5 ngày đường đi tới đây hắn theo thói
quen cùng gia gia nhiều năm di dời khắp nơi lúc nào củng chọn đường rừng rú
hoang sơ để đi nhưng kỳ lạ là lúc trước đi không ít thú hoang có thực lực luôn
tấn công hắn cùng gia gia thì lúc này hắn đi hoàn toàn vắng vẻ không một bóng
thú hoang có thực lực. bởi vậy hắn căng bản 5 ngày ngày này đi hoàn toàn thong
thả, mà thực sự phiền toái lớn nhất của hắn là năm ngày đi hắn ăn uống rất
tiếc kiệm lương thực mang theo dự định đủ tới ngày thứ 5 tới thành thì lúc này
bị đám hoang tý đêm gặm nhắm hết tất cả làm hắn 2 ngày rồi chưa ăn gì. Đi tới
Hỏa Luân Thành với cái bụng đói meo vẻ mặt hóc hác. Đi tới hắn thấy đây là một
đại môn to lớn cao gần 30 trượng. tâm tình trở nên vui vẻ hắn chạy thật nhanh
vào trong thành theo bản năng lao tới 1 quầy bán thức ăn.
-“Cái này bao nhiêu?” tay chỉ chỉ vài phần thịt nướng trên quầy Tiểu Kỳ hỏi.
-“2 xu đồng 1 phần” trung niên bán nói.
-“Lấy ta 5 phần” miệng nói tay chốp lia lịa mấy xiên thịt cắn.
Ăn xong tay lấy trong chiếc túi nhỏ ra 10 xu đồng đưa cho tên bán hàng. Bỗng
lúc này hắn mới để ý là xung quanh đây thật kỳ lạ . Tuy rằng cổng đại môn nơi
này thật là lớn. thậm chí lớn hơn cả các thành thị khác mà sau bên trong chỉ
giống như một thôn làng hơi to một chút. Nhìn quanh thì loại buôn bán hay là
kinh doanh gì củng có nhưng mà thật sự là quá mức nghèo nàn. Kiểu như nước sơn
tốt sơn lên gỗ mục.
Hắn đang cuối đầu đếm đếm túi tiền, vừa cất đi quay đầu lại thì “Bịch” hắn
đụng trúng một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại. tay xoa xoa cái đầu nhìn lại người
hắn vừa đụng thì vẽ mặt trở nên đờ đẫng, bởi vì hắn vừa đụng là một thiếu nữ
vô cùng đáng yêu, thân hình nhỏ nhắn mà căng đầy, làn da trắng mịn, té ngồi mà
ngồi kiểu đường cong tuyệt hảo, khuôn mặt trái xoan cùng với cái miệng anh đào
nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh động lòng người.
-“Ngươi biết nhìn đường không vậy?” miệng nàng mấp máy thanh âm trong trẻo mà thu hút truyền ra.
“Ta xin lỗi! ta xin lỗi!” Tiểu Kỳ miệng nói vừa định đứng dậy đỡ nàng, bỗng
nét mặt trở nên có tí thâm hiểm.
-“Không cần” một thanh âm đầy uy áp từa phía sau truyền tới cùng lúc là một bàn tay to lớn nắm vào vai.
Quay đầu lại thì thấy một thân ảnh cao to. Thậm chí muốn to gấp đôi mình, mặt
Tiểu Kỳ bỗng biến sắc thầm nghĩ “ kỳ này bỏ mợ rồi” thì tiếp theo đó âm thanh.
-“Ngươi chạm trúng cháu ta chỗ nào thì để ta bẻ gẫy chỗ đó đi” thân ảnh lúc này rõ ràng bởi ánh năng ban trưa hiện ra đó là một lão nhân thân hình to lớn cao khoảng 2 thước vai u thịt bắp da ngâm đen, khuôn mặt vuông vức trải đầy phong sương, còn có một vết xẹo trải dài từ trên chân mài trái thẳng qua con mắt rất lớn, 2 mắt nhìn như tà mâu, tóc nhuốm hạt tiêu, nhìn rất dữ tợn.
-“Lão gia, ta chỉ vô tình đụng phải tiểu thư, đâu có cố ý mà ngày phải như vậy?” Tiểu Kỳ mặt tỏ bi thương nài nỉ.
-“vậy trong vòng 3 kỳ xuất ngươi còn giữ được mạng thì xem như chuyện này bỏ qua” vừa nói thân ảnh lão giả to lớn khẽ động. chân phải giơ lên chân trái trụ vững rồi đạp thẳng xuống mặt đất 2 tay lóe sáng rồi tràng từ trong 2 bàn tay ra một luồn kì dị cứ như chất dịch màu nâu cam bóng loáng. Nhanh chóng chất dịch đó lang tràng khắp cơ thể lão tạo thành một lớp m.àng. Thân hình vốn to lớn bây giờ càng thêm to lớn.
-“Hỏa hình?” mặt Tiểu Kỳ ngưng trọng nói.
Lão gia hỏa đang bừng bừng lữa chiến xuất 1 kích, bàn tay quơ ngang như muốn
đập nát tất cả về phía Tiểu Kỳ. Tiểu Kỳ bỗng khóe miệng lộ ra một tia cười
nhẹ. “Vù” bàn tay to lớn kia quơ vào không trung. Vẻ mặt lão bộng trở nên kinh
ngạc. nhìn lại đã thấy tên thiếu niên đáng ra phải chết kia đã biến mất từ lúc
nào.
Loay hoay tìm xung quanh nhưng tìm 1 lúc rồi mà không thấy.
-“Hừ…Tên tiểu tử đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta đem ngươi băm ra thành tương! Chúng ta đi!” lão giả thu liễm hỏa hình phất tay cùng với nữ tử bị đụng trúng bỏ đi.
-“gia gia, sao không tìm hắn. thực lực của người muốn moi ra hắn để giết không phải rất đơn giản sao? Mà hôm nay người củng không có giận dữ như mọi ngày?” thiếu nữ nhõ nhắn thấp giọng hỏi.
-“Chúng ta còn có việc, không nên làm lớn quá tránh phiền toái. Yên Vũ mấy ngày này không nên quậy phá, chúng ta có việc quan trọng cần làm” lão giả nói.
Trong một con hẽm cách nơi đó không xa một thân ảnh quen thuộc thân mặc quần
áo màu đen ngồi thở hỗn hễn một góc. Không ai khác chính là Tiểu Kỳ ngồi đó.
Mặt đầy mồ hôi thầm mắng
“Khốn thật, ăn 1 kích đó chắc là tới xác củng không còn”
“con nhỏ đó là ai? Lão gia hỏa kia thực lực thật kinh khủng, nêu không có thân
pháp gia gia chắc lên bàn thờ hưởng nhan rồi quá.thôi tìm nơi nghỉ ngơi đã.”
Đứng dậy Tiểu Kỳ chọn con đường hẽm liền lề mà đi, miệng lẩm bẩm “ không gặp
lại…ko gặp lại” đi tìm Dực khách điếm. Luồng lách trong gần 1 canh giờ hắn đã
tìm được Dực khách điếm. Nơi này căng bản to lớn nhưng mà trông cũ kỹ giống
như lâu rồi chưa tu chỉnh. Tiểu Kỳ lúc này miệng đã hết lẩm bẩm. Bước nhanh
vào khách điếm. Tìm hoài nhưng không thấy bồi tiếp, Tiểu Kỳ đi thẳng đến quầy
tiếp thì nhìn thấy một lão trung niên ốm đang ngồi trên một chiếc chõng. Thấy
hắn đi tới lão trung niên hỏi.
-“Tiểu tử. Ngươi cần gì?”
-“cho ta một căn phòng” tuy rằng hơi bực bội vì không tìm thấy bồi tiếp. Nhưng hắn rất nhanh lấy lại vẻ mặt ung dung bình thường vì lúc này trên bàn là một tấm biển ghi”Tự phục vụ”. Lão chủ nói tiếp.
-“20 xu đồng, có thể trả bằng 1 xu bạc”
Nghe xong Tiểu Kỳ lấy trong túi ra 20 xu đồng. Đưa lên bàn. Lão chủ ném chiếc
chìa khóa cho Tiểu Kỳ đang đứng ngoài quầy. Động tác như cố ý ném xa hơn nơi
Tiểu Kỳ đang đứng. Nói.
-“Lầu 2, rẽ trái phòng đầu tiên” thân hình vừa rướng dậy ném chìa khóa bây giờ đã hoàn toàn trở lại vị trí ban đầu. Quá nhanh quá nguy hiểm. Cùng lúc chiếc chìa khóa bay qua đầu chỉ thấy Tiểu Kỳ nhếch miệng cười nhẹ. Thân ảnh biến mất nơi cạnh nơi đang đứng xuất hiện một tàn ảnh. Tay chộp lấy chiếc chìa khóa sau đó gần cầu thang lên tầng trên mới thấy thân thể hắn lúc này đang đi từ từ lên. Lão chủ khách điếm nằm vẫn bất động. Nhưng mà âm thanh lúc này từ lão truyền tới bên tai Tiểu Kỳ.
-“Thân thủ không tệ”
Xong Tiểu Kỳ dừng lại thoáng chốc, rồi tiếp tục bước lên tầng trên. Trong lòng
thầm nghĩ “Lão này kinh thật” cứ như vậy hắn bước tới tầng 2, rẽ trái bước tới
căn phòng đầu tiên. Cầm chìa khòa mở cánh cữa ra. Lúc này từ trong căn phòng
một mùi gỗ và bụi cũ bốc ra làm Tiểu Kỳ tay phải phất phất trước mặt để ngăn
bụi bay vảo mặt. Đi thẳng tới cuối phòng tại đây có một chiếc rèm cữa sỗ dầy
và thô treo che chắn cái cữa sổ. Lấy tay gạt qua cái rèm cho ánh nắng chói rọi
vào căn phòng lòng. Vừa ngoảnh đầu quay lại thì hăn buộc miệng “ beep “(chửi
thề) lúc này đập vào mặt hắn là một căn phòng đầy bụi, xin nhắc lại là đầy cmn
bụi. Bụi trên chiếc bàn duy nhất trong phòng có thể nói dầy tới 1cm mà xung
quanh hầu như đều đầy bụi. Còn chiếc rèm lúc nãy ở cữa sổ. Đó không phải là
chiếc rèm mà thực ra là chiếc khăn lông. Khăn lông bình thường thì mềm mịn còn
cái khăn này chắc tại mưa gió + bụi mà bây giờ nò thô ráp như 1 chiếc bao vải
thô đựng gạo.
Lòng thầm rủa tên gia hỏa chủ khách điếm. Nhưng dù sao bản thân Tiểu Kỳ chỉ
dám rủa chứ không dám động thủ. Cắn răng nuốt cục tức nhớ tới 3 từ dưới quầy.
Hắn rất thông minh biết rằng dù thân pháp tuyệt diệu nhưng mà đụng trúng lão
nhân gia dưới quầy thì củng ăn hành ngặp mồm cho nên hắn bắt đầu nghĩ thôi dọn
xong ở vài ngày đợi gặp gia gia. Không nên tạo phiền toái cho bản thân. Rồi
bắt đầu dọn dẹp.