Bắt Đầu


Người đăng: tuankietsppc@

Sau phút chốc hỏa long 4 đầu kéo 1 cái lại gần đám người đang đứng xem. Rồi từ
trong đám người đó một lão giả thân hình nhỏ nhắn mũm mĩm nhìn mặt rất phúc
hậu, nhìn qua củng tầm hơn 80 tuổi từ đám người đang tách ra đi ra. Xong lão
giả quát tháo.
- “Xem cái gì!!! Giải tán đi.”
- “Túi tiền của hắn đâu?” Lão giả ánh mắt giận dữ nhìn Tiểu Kỳ hỏi.
- “Ta không biết” Tiểu Kỳ nhìn lão giả ánh mắt tựa như hờn dỗi nói.
Lão giả đang tức giận bỗng thở phào. Đem thiếu niên Tiểu Kỳ cùng mình đi tới
tên thiếu gia đang ngồi dậy nói.
- “Hắn lấy của ngươi bao nhiêu?”
- “ dạ...dạ...500 xu đồng.” Tên thiếu gia vẻ mặt vẻ sợ sệt run run trả lời
- “Đúng như vậy?” Lão giả gặng hỏi thêm lần nữa.
- “dạ vâng. Đúng là 500 xu đồng” Tên thiếu gia cung kính nói.
Lão giả phất tay 1 chiếc thiết bài màu đồng vai tới hắn. Tên thiếu gia vội
vàng nhận lấy, cung kình hành lễ với lão giả. Lão giả phất tay nói.
- “ con “hỏa thú” này giá trị khoảng 1 ngàn xu đồng, số dư cứ xem như trả
tiền thuốc cho ngươi”
Tên thiếu gia vội vàng gật gật đầu, cuối người hành lễ, hắn biết đối với vị
đại nhân này bản thân không có nữa phần cơ hội có thể đắt tội được. Bản thân
hắn cũng là một “nhân hỏa sư” Nhìn sự khống hỏa của lão giả hắn biết đích thị
là cao thủ trong cao thủ, mặc dù nhà hắn có là giàu nhất vùng này thì chỉ với
1 người tầm “Bát Hỏa Sư” trung kỳ thì củng có thể giết nhà hắn đến chó gà
không tha. Mà lão giả này nhìn thực lực thì đích thị hắn nhìn không ra thực
lực. Nhìn lên thì lão giả cùng người thanh niên bị hỏa long khống chế đã biến
mất. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Xong từ xa có đám người chạy tới.
Kỳ thật mà nói sự tồn tại của Nhân Hỏa Sư là sự tồn tại của quyền lực tại thế
giới này. Chân chính quyền lực không một thực lực nào có thể so sánh được. bởi
vậy cùng với mỗi một cấp chênh lệch tương đương với quyền lực chênh lệch. Kẻ
thắng làm vua, thua làm giặc chính là đạo lý trong đạo lý nơi đây.
-“Thiếu gia, ngài không sao chứ” nhìn tên thiếu gia người đầy bùn đất ,một tên trong đám người hỏi.
-“trăng với sao cái gì? Về!!!” tên thiếu gia trả lời.
Đám người 4 mắt nhìn nhau tỏ vẻ chả hiểu mô tê vội vàng đi theo.
Tại một căn nhà gỗ nhỏ, phía trước là một dòng suối nhỏ, tiếng nước chảy “róc
rách” phát ra cùng với tiếng lá câu xào xạc đong đưa hòa vào nhau như một âm
điệu quê hương tươi mát. Bỗng một tiếng nói mang đầy uy nghiêm phát ra.
-“Tiểu Kỳ, ngươi có biết tại vì ngươi mà 10 năm nay chúng ta đã phải di đời biết bao nhiều lần không”
-“Việc gì phải di dời, việc gì phải trốn chạy?” một âm thanh khác trả lời.
Những lời nói này phát ra từ phía trong nhà gỗ, một thanh niên đang ngồi trên
1 chiếc ghê, chân phải chống lên cùng chiếc ghế đang ngồi(ngồi ăn hủ tiếu gõ
ngoài đường á), tay cầm chung trà trên chiếc bàn tròn đối diện hắn vừa uống
vừa nói.
-“ Gia gia, người cứ cản ta phá mấy tên sống chỉ toàn thương thiên hại lý làm gì?”
-“Bọn chúng toàn là những tên cậy quyền hiếp người. Không dạy dỗ cho bọn chúng một bài học thì bọn chúng cứ vậy làm càng thì sao?”
-“Ngươi dạy bọn chúng?” cùng trong phòng một lão giả đang ngồi phía chiến giường đối diện, 2 mắt nhắn liền 2 chân khoanh lại đang tu luyện trả lời.
Tiểu Kỳ đang định trả lời thì bỗng tiếp theo một âm thanh ngắt cmn luôn ý định
trả lời của hắn.
-“Ngươi nói ta nghe, nếu như hôm nay ngươi gặp được 1 tên “Nhân hỏa sư” thất kỳ sơ cấp, ngươi sẽ đối phó ra sao?”
-“Ta...ta...” Tiểu Kỳ định trả lời gì đó nhưng cứ như bị ngẹn lại. Sao đó lão giả đang tu luyện trên giường bỗng dưng khẽ động. Đứng dậy đi lại gần Tiểu kỳ. 2 tay chấp lại phía sau. Bỗng “choảng” 1 tiếng. Tiểu Kỳ đang ngồi uống nước trên chiếc bàn bị 1 cái cây hình như chiếc quạt đập thẳng vào đầu mà cạp bàn. Tiểu Kỳ động tay đẩy chiếc bàn làm hắn cùng chiếc ghế lùi ra sao 2 thước, 1 tay xoa đầu. 1 tay vương ra phía trước ra hiệu ngưng. Miệng nói.
-“Ngừng!!!ngừng!!! gia gia quân tử động khẩu không động thủ.”
Sau đó lại thêm 1 tiếng “choảng”, Tiểu Kỳ cạp đất. Đầu u lên 2 cục như 2 cái
sừng. Sau đó liên tiếp tiếng “choảng” cứ vậy từ trong nhà gỗ liên tục phát ra
hòa cùng các âm thanh khác của thiên nhiên xung quanh mà tạo thành 1 bản giao
hưởng u đầu.
Khoảng 1 canh giờ sau.
-“Tiểu Kỳ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” gia gia Tiểu Kỳ hỏi.
-“Ta năm nay 18 tuổi” Tiểu Kỳ trả lời.
Nghe xong Tiểu Kỳ trả lời. Lão gia gia thở phào 1 hơi nói.
-“Vậy là tới lúc rồi”
-“Tới lúc?”Tiểu Kỳ vẻ mặt nguy hoặc hỏi.
-“Đúng vậy tới lúc rồi. Ngươi nói ta nghe ngươi có muốn trở thành một nhân hỏa sư?”Gia gia Tiểu Kỳ vẻ mặt hơi buồn nói.
-“Muốn chứ. Từ nhỏ ta đã mơ ước trở thành một Hỏa Thần rồi. Mà tại sao gia gia lại hỏi vậy.” Tiểu Kỳ vẻ mặt hưng phấn nói.
-“Lại đây” gia gia Tiểu Kỳ nói.
Tiểu Kỳ đi tới gần lão giả đang ngồi trên chiếc giường duy nhất trong phòng.
Xong bỗng lão giả động đưa thẳng bàn tay năm ngón lao thẳng tới gần hắn mà bàn
tay có mục tiêu là bụng hắn.
Tiểu Kỳ định thoát thân nhưng không kịp. Dù gì thân thủ hắn là do gia gia hắn
dạy. Tuy rằng từ nhỏ Tiểu Kỳ không thể khống hỏa hay lập khế cùng “hỏa thú”
nhưng hắn lại được gia gia truyền dạy thân thủ tuyệt diệu cộng thêm bản thân
hắn mưu kế đa đoan. Bình thường đối phó với Nhân hỏa sư Bát cấp trung kỳ củng
có thể chạy thoát. Nhưng đối mặt bây giờ là gia gia hắn, đừng nói là thân thủ,
thủ đoạn củng do duy truyền làm sao có thể chạy.
Gia gia Tiểu Kỳ chộp đúng vùng bụng hắn rồi bàn tay bỗng phát sáng, hỏa diễm
ngưng tụ một màu xanh biển đậm đặc. Tiểu Kỳ cảm giác nóng rần, không chỉ tại
vùng bụng mà sức nóng bắt đầu lan tràn toàn thân. Thân hình Tiểu Kỳ tuy cao to
đen hôi hơn gia gia hắn mà tại lúc này gia gia hắn đã dùng 1 tay mà nhấc hẵng
hắn lên khỏi mặt đất. 1 màu đỏ dị thường từ trong người Tiểu Kỳ phát ra. Màu
đỏ thẫm đen đen nhìn như là máu trong một cái bể đen. Xong bỗng ngấc đi. Ánh
sáng màu đỏ biến mất. Gia gia Tiểu Kỳ đem hắn đặt lên giường sau đó thở phào,
lẩm bẩm nói.
-“Đã đến lúc, vạn nhất phải nhờ bản thân ngươi thôi tiểu tử. Gia gia sẽ gặp ngươi, mong lần sau ta sẽ thấy 1 Hỏa Thần thật sự”
Lúc Tiểu Kỳ tĩnh dậy thì trời đã tối, không phải 1 ngày hôn mê, mà là 1 tuần,
mở mắt ra cái đầu tiên hắn thấy là một con khỉ màu đỏ, thân hình nhỏ nhắn đang
ngồi trên bụng hắn. Hắn giật mình đem quăng con khỉ xuống đất. Nhưng kỳ lạ là
con khỉ khi bị hắn quăng xuống lóe sáng rồi biến mất. Hắn hoảng sợ trong phút
chốc rồi nhìn lại cái bàn. Thấy trên đó có một tờ giấy, hắn đi xuống giường
đến gần cầm tời giấy đọc thầm. Trên đó ghi.
“Ngày xx tháng xx đến Hỏa Luân Thành, Dực khách điếm”
Đọc xong lá thư vẻ mặt Tiểu Kỳ đâm chiêu, lúc này lòng nghi hoặc rồi bỗng
“rầm”. đập mạnh tay cầm tờ giấy xướng bàn hắn quát lớn.
-“Lão già khốn kiếp chuồn xa thế”
Cùng lúc đó 1 ánh sáng màu đỏ lóe sáng. Hắn kinh hãy nhìn bản thân phát hỏa. 1
ngọn lữa màu đỏ thẩm phát tát ra từ bụng hắn. Hắn bốc hỏa. hắn chạy thẳng ra
dòng suối phía trước nhà nhảy xuống. Căn nhà đã bị bén lữa cháy rụi trong phút
chốc. Khi hắn nhảy xuống nước thì tiếng “xèo…xèo” liên tục phát ra, trong
khoảng chưa đầy nữa nén hương dòng suối đã khô cạn, những cây cối xung quanh 5
thước củng đã biến mất còn hơn năm thước thì nám đen hoặc xa hơn thì đã ngã
vàng.
Khi dòng suối bị sức nóng đốt đến ngăn cách 1 khoảng mới có thể tiếp tục dòng
chảy thì lúc này Tiểu Kỳ từ dưới dòng suối đi lên. Vẻ mặt kinh hãi. hắn thầm
nghĩ.
-“Chuyện gì thế này?”
Trầm ngâm trong phút chốc, hắn hạ quyết tâm trong lòng.
“Phải tìm gia gia hỏi cho rõ ràng”
Thì lúc này mới phát hiện bản thân không mảnh vải che thân vội vàng ngượng
ngùng nhìn 4 phía rồi chạy thẳng một mạch đi.(còn đi đâu thì tui ứ biết đâu
nhé)


Hỏa Thần Liệt Viêm Bạo - Chương #2