Trần Phong


Người đăng: songvuive12760119

Hai ngày sau, Vân Phàm tiếp tục lang thang trong sơn mạch, mỗi khi đói bụng
liền liệp sát một hai con yêu thú nhỏ yếu, may mắn chưa đụng phải yêu thú mạnh
mẽ.

Tuy nhiên việc không gặp yêu thú mạnh cũng khiến hắn khó hiểu, năm xưa hắn
từng theo không ít dong binh đội săn giết yêu thú cấp thấp. Dù là trong khu
rừng nhỏ bé chật hẹp cũng thường xuất hiện yêu thú Nhất Giai Nhị Giai, tương
đương với võ giả Tẩy Kinh và Hoán Huyết, chưa kể so ra thì yêu thú còn mạnh
hơn võ giả một bậc.

Chỉ khi đạt tới cảnh giới cao, võ giả sở hữu đại thần thông mới có thể vượt
trội hơn yêu thú.

Vậy mà bây giờ, trong Mang Hoang Đại Nguyên nổi danh là một trong các đại sơn
mạch ẩn chứa nhiều yêu thú hùng mạnh nhất Nam Linh đại lục lại không hề xuất
hiện một con vượt trên Nhị Giai nào, dù là rìa ngoài cũng không thể có chuyện
như vậy xảy ra.

(Nam Linh đại lục hay còn gọi là Nam Vân địa vực, được ngăn cách với các địa
vực khác thuộc Vân Linh đại lục nhờ Vân Vụ Nam Hải... Ngoài ra còn có Bắc Vân,
Tây Vân, Đông Vân và Lĩnh Nguyên Linh Vực, Vân Linh nói nhỏ nhưng thực sự
không nhỏ chút nào, nó chỉ nhỏ so với lãnh thổ dưới quyền cai trị của tam
thương cửu giới.)

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với sơn mạch này vậy?" Ôm mối nghi hoặc tiến
sâu vào sơn mạch, đến giữa trưa thì Vân Phàm bất ngờ gặp toán người thứ hai
sau đám La Hào.

Lần này hắn vẫn giữ đề phòng nhưng không ẩn nấp như trước nữa.

Vân Phàm làm ra vẻ từ xa đi tới, vẻ mặt hơi có phần mệt mỏi, bất ngờ trông
thấy ba võ giả xa lạ thì vội vàng chắp tay, miệng thành khẩn nói "Thật may
quá, cuối cùng cũng gặp được các vị đồng huynh..."

Nhìn ngoại hình kỳ quái của Vân Phàm cùng với mái tóc bạc trắng yêu dị, ba
người không tự chủ được tiến vào trạng thái phòng bị, tay đặt gần vũ khí giắt
trên người, tùy thời đều có thể rút ra công kích Vân Phàm.

Tại nơi này xuất hiện vô số ác nhân chuyên giết người cướp của, ỷ mạnh hiếp
yếu, nên việc đề phòng là hợp tình hợp lý.

Bất quá, sau khi phát hiện tu vi của Vân Phàm không cao hơn mình thì ba người
thầm thở ra.

Người đi chính giữa ngó chừng là đội trưởng bước lên chắp tay đáp lại "Vị
huynh đệ đây phải chăng là lạc đường?"

Vân Phàm tỏ vẻ ngạc nhiên gật đầu "Không sai, tại hạ quả thật lạc đường mấy
ngày nay, vòng lui vòng tới mãi một chỗ này... không biết ba vị huynh đệ có
thể cho tại hạ đi cùng để rời khỏi đây được không?"

Trần Phong cười hào sảng không chút do dự đồng ý "Tất nhiên là được, tại hạ là
Trần Phong, rất thích kết giao bằng hữu trong thiên hạ... Không biết vị huynh
đệ đây gọi là?"

"Tại hạ Vân Phàm, ra giang hồ chưa lâu mong được chỉ giáo thêm."

Đang lúc nhờ người, Vân Phàm không thể không hạ thấp đầu mình xuống, hắn không
phải là người không biết co giãn lúc nào cũng ra vẻ cao ngạo.

Thấy Vân Phàm ăn nói khiêm tốn, ba người cũng trở nên thân thiện hơn, dù sao
cùng là võ giả cấp thấp, họ cũng từng trải qua tình cảnh khốn đốn như hắn bây
giờ. Giang một cánh tay liền có thêm một bằng hữu, không ai dại gì không làm
cả.

Chưa kể dù có muốn cướp thì cũng không biết nên cướp cái gì từ tiểu tử tu vi
mới nhập môn như này.

Bốn người cười cười nói nói sóng vai đi cùng nhau, Trần Phong giới thiệu hai
võ giả khác.

"Đây là Tào Dương, người của Võ Lang dong binh đoàn, quanh khu này không phải
là địa bàn của bọn hắn nên vừa rồi có chút không đúng, Vân huynh đệ không cần
để ý." Trần Phong chỉ tay về phía võ giả cao lớn bên trái, người này khí chất
võ học rất đáng gờm, tuyệt đối là võ giả mạnh nhất Vân Phàm gặp được kể từ khi
xuất đạo tới nay.

Mái tóc đen dài được búi cao, thân mặc giáp phục, trên mặt có hình xăm con hổ
trông rất dũng mãnh, đôi mắt cao ngạo của gã chưa từng liếc nhìn Vân Phàm lấy
một lần, dường như đang khinh thường tu vi thấp kém của hắn không đáng để mình
kết giao vậy.

Ngay cả khi Trần Phong nhiệt tình cố ý giới thiệu cũng thờ ơ không để ý, Vân
Phàm không hề thấy khó chịu, thế giới này võ lực quyết định tất cả, những kẻ
mạnh có quyền khinh thường kẻ yếu. Nếu Vân Phàm mạnh hơn, Tào Dương sẽ không
dám dùng thái độ đó đối đãi với hắn.

Nhìn Tào Dương khinh thường Vân Phàm, Trần Phong chỉ có thể cười trừ xin lỗi.

"Vân huynh đệ, ngươi không cần để ý Tào Dương, tính cách hắn vẫn luôn như
vậy... đây, ta giới thiệu cho ngươi một bằng hữu đáng để kết giao... Lâm Hạo,
tán tu sống trong Mang Hoang Đại Nguyên, nói không ngoa thì hắn nắm rõ các khu
vực trong vùng này như lòng bàn tay."

Lâm Hạo là một thanh niên với dáng người thon dài, thân mặc trường bào trắng,
khuôn mặt không quá anh tuấn nhưng lại khá dễ nhìn, nụ cười của hắn dễ dàng
làm trái tim những thiếu nữ rung động.

Dáng vẻ thân thiện nên vũ khí của Lâm Hạo cũng tao nhã tương xứng, một thanh
trường kiếm thon dài.

Khi được Trần Phong giới thiệu, Lâm Hạo mỉm cười tuấn dật chắp tay "Bêu xấu
rồi!"

Vân Phàm gật đầu không tỏ ra quá thân cận cầu cạnh, như vậy càng khiến Trần
Phong và Lâm Hạo đánh giá cao hơn, lại không bị khó chịu.

Trò chuyện được một lúc, khi đã thân thiết hơn Trần Phong mới đánh tiếng dò
hỏi "Vân huynh đệ, thứ cho ta mạo muội... mái tóc của ngươi ta đoán chừng có
lẽ là vì một nguyên nhân đặc thù nào đó nên mới thành ra như vậy phải không?"

Lần này Vân Phàm thực sự kinh ngạc "Làm sao Trần huynh lại biết?"

Trần Phong mỉm cười lắc đầu "Từ khi sinh ra ta đã có một khả năng đặc biệt,
giác quan của ta rất mẫn cảm với những loại khí tức kỳ lạ. Ta cảm nhận được
một cỗ thù hận nồng đậm từ người huynh đệ, ngươi gây cho ta cảm giác bất an và
nguy hiểm rất mạnh mặc dù ta biết ngươi không hề có ý xấu với bọn ta... Rất có
thể trong quá khứ ngươi gặp cố sự nào đó khiến ngươi thay đổi, ta không biết
giải thích như thế nào nhưng cảm giác này rất rõ ràng."

Vân Phàm im lặng nhìn chằm chằm Trần Phong, hắn không ngờ trên đời còn kỳ nhân
sở hữu loại năng lực đáng kinh ngạc như thế này.

Nếu Trần Phong là kẻ thù, vậy thì Vân Phàm sẽ không thể che giấu trước mặt gã
mà bại lộ hết thảy, loại kẻ thù này mới là đáng sợ nhất bởi vì Vân Phàm có quá
nhiều bí mật.

Dường như đọc được ý nghĩ trong đầu Vân Phàm, Trần Phong nhún nhún vai cười
nói "Huynh đệ không cần dè chừng ta vậy chứ... Nói thật ta còn không ngu tới
mức gây thù với người như Vân huynh đệ, thẳng thắng một chút thì chúng ta đều
giống nhau, không có chuyện thừa sức đi kết giao với hạng nhân vật yếu kém, cứ
như Tào dương là bộc trực nhất... Nhưng trong lần này thì đầu óc của hắn thực
sự quá kém, chỉ nhìn tu vi của ngươi là Khai Mạch Tam Trọng liền khinh thường
ngươi là một sai lầm rất lớn... Ta không nghĩ Vân huynh đệ đơn giản như vậy
đâu, đúng không?"

Trần Phong nói không sai, nếu ngươi không có tài cán gì thì sẽ không ai quan
tâm tới ngươi cả, phải có gì đó đặc biệt ngươi mới khiến người ta tình nguyện
giao thiệp trao đổi với ngươi.

Tào Dương khinh thường tu vi thấp kém của Vân Phàm là một sai lầm thực sự, với
sức mạnh hiện tại, cho dù không bộc phát ma khí Vân Phàm cũng dư sức đánh bại
bất cứ tên nào dưới Tẩy Kinh cảnh giới.

Bằng vào thanh ma đao và nguyên khí cô đọng tuyệt đối, chưa kể đến tăng phúc
từ ma khí sau khi được cải tạo, Vân Phàm tự tin nếu La Hào có sống lại thì tự
tay hắn cũng có thể giết được.

Thế nhưng, Trần Phong lại nhìn ra được chút bí mật này của Vân Phàm cũng đủ để
chứng tỏ năng lực không tầm thường của hắn. Vân Phàm bắt buộc phải để phòng
người này mặc kệ có là bằng hữu hay không, từ sau chuyện nữ nhân kia hắn không
còn tin tưởng vào bất cứ ai nữa.


Hóa Ma Nghịch Thiên Hạ - Chương #6