Người đăng: songvuive12760119
Lôi Đằng bất giác cảm thấy nhiệm vụ ngày hôm nay sẽ không thể hoàn thành được,
La Hào mạnh mẽ đã vượt ngoài tưởng tượng của hắn.
Tuy hiện tại hắn đã là Tẩy Kinh Nhất Trọng, nhưng so với Tẩy Kinh Nhị Trọng
vẫn còn một khoảng cách không nhỏ. Chưa kể dựa vào sự hùng hậu về nguyên khí
của La Hào, Lôi Đằng dám khẳng định, công pháp mà gã tu luyện ít nhất cũng là
Hồng Giai, ngang ngửa với Lôi Đằng hắn.
Luận võ kỹ, vừa rồi liền có thể thấy được La Hào trên Lôi Đằng một bậc, luận
công pháp nguyên khí La Hào cũng không thua kém Lôi Đằng, xét kinh nghiệm
chiến đấu cả hai đều phong phú như nhau, sống trong Mang Hoang Đại Nguyên này
không có người nào lại yếu kém về kinh nghiệm được.
Vậy thì khoảng chênh lệch về tu vi khẳng định là chuyện không thể cứu vãn.
Ngay lúc này, cả suy nghĩ chạy trốn cũng đã hiện lên trong đầu Lôi Đằng, nhiệm
vụ giết La Hào không thể tiếp tục được nữa, bằng không người chết không phải
La Hào mà là hắn.
Nghĩ tới đây, Lôi Đằng lập tức làm ra quyết định.
"La Hào, phải công nhận rằng ngươi là thiên tài khó gặp ở Mang Hoang Đại
Nguyên, nhưng để sinh tồn được thì vẫn phải dựa vào nhiều yếu tố lắm, ngươi
đắc tội không ít người không đắc tội được, rồi sẽ có người tới thu thập ngươi
sớm thôi... Cứ chờ đấy."
Để lại một câu ngoan thoại, Lôi Đặng đột nhiên há miệng phun ra một luồng khí
đen ngòm đậm đặc, che giấu toàn bộ thân thể vào trong đó, chờ khi khí đen tan
đi thì hắn cũng biến mất không thấy tăm tích.
"Dịch Chuyển Ma Ảnh Phù? Cả thứ này mà hắn cũng đưa cho ngươi sao?..." La Hào
cau mày thật chặt trầm ngâm giây lát rồi quay sang tung chưởng, hỏa diễm cuồng
nộ bao phủ Phổ Minh.
Trong tiếng gào thét thê thảm, Phổ Minh dần hóa thành tro bụi phiêu tán vào
không gian.
Cổ Đan Dương ngẩn người nhìn Phổ Minh cứ đơn giản liền bị giết, hồi lâu sau
mới lấy lại được tinh thần, hắn vội vàng bước tới trước mặt La Hào chắp tay,
ngữ khí thập phần chân thành nói.
"La huynh cường đại hôm nay tiểu đệ được mở mang tầm mắt rồi, ơn tương trợ vừa
rồi của La huynh, Cổ gia ta nhất định sẽ báo đáp."
La Hào định phất tay từ chối thì bỗng nhớ tới cái gì đó, khuôn mặt lạnh lùng
chuyển sang tươi cười hào phóng, một bộ không để ý nói "Cổ huynh đệ quá lời
rồi, chúng ta tuy mới quen được vài ngày nhưng lại thân như huynh đệ, liệp sát
yêu thú phối hợp cũng rất ăn ý, trong thâm tâm ta đã xem ngươi như tri kỉ, nào
có chuyện thấy ngươi gặp nguy hiểm mà không màng tới."
Cổ Đan Dương nghe vậy vô cùng cao hứng, ngoác miệng cười ha hả.
Hai người cười nói sóng vai nhau rời đi, chỉ là mới được vài bước thì La Hào
đột ngột quay phắt đầu.
"Ẩn mình lâu như vậy, ta nghĩ tới lúc ngươi nên lộ diện rồi chứ?"
Cổ Đan Dương ngẩn người không hiểu La Hào bị gì, tuy nhiên lúc sau thái độ của
hắn từ kinh ngạc biến thành tức giận.
Từ trên cây cao, một bóng người nhảy xuống đứng đối diện với hai người La Hào,
Cổ Đan Dương.
Vậy ra từ đầu tới cuối vẫn luôn có người âm thầm theo dõi mọi chuyện, Cổ Đan
Dương có thể tưởng tượng ra được kẻ ẩn ấp này tinh tế đến mức nào, cả nhân vật
có tu vi cao như La Hào cũng không phát hiện được.
Trên hết, chắc chắn tên khốn kia đã thấy hắn chật vật khi đối diện với tử
thần, đây là một điều hết sức xấu hổ.
Nghĩ tới bộ dạng cười thầm của Vân Phàm lúc thấy mình sắp tè ra quần, Cổ Đan
Dương liền nhịn không được phẫn nộ quát to.
"Vị nhân huynh kia trông bộ dạng bất phàm thế nhưng sao lại làm trò giấu đầu
giấu đuôi như vậy, theo dõi bọn ta là có mục đích gì? Nhìn sắc diện của ngươi
khá u ám, khí sắc lại mờ nhạt, không lẽ cũng là người của bọn ma đạo?"
Chứng kiến ngoại hình anh tuấn cuốn hút của Vân Phàm, Cổ Đan Dương sinh ra
chút ít ghen ghét đố kỵ, cộng với mái tóc bạc yêu dị kia càng khiến gã khẳng
định suy đoán của mình, cho rằng Vân Phàm cùng một giuộc với Lôi Đằng.
La Hào cũng cho rằng như vậy, không hiểu sao nam tử đối diện lại khiến hắn cảm
thấy khó chịu, mặc dù trên người gã không có nguyên khí dao động, nhìn chung
không có gì gọi là mạnh mẽ cả.
Chính cảm giác này đã giúp hắn phát hiện ra được Vân Phàm đang ẩn nấp trên
cây, bằng không có lẽ đến khi rời khỏi đây hắn cũng không biết có người vẫn
luôn rình rập mình trong bóng tối.
"Người này không bình thường..." La Hào âm thầm đề phòng, không dám lơ là chút
nào, kẻ có thể ẩn mình gần hắn như vậy mà hắn không phát hiện, tuyệt đối có võ
kỹ đặc thù che giấu khí tức, hoặc là tu vi cao thâm hơn hắn quá nhiều.
Dù là trường hợp nào thì La Hào cũng không dám khinh thường...
Nhìn dáng vẻ như gặp cừu nhân của La Hào và Cổ Đan Dương, Vân Phàm thầm đau
đầu, hắn hoàn toàn không hiểu, ngay lúc hai tên đó sắp rời khỏi thì cơ thể hắn
lại bỗng dưng dở chứng.
Một cỗ khao khát cháy bỏng muốn hấp thụ cái gì đó từ người hai tên kia bùng
lên mãnh liệt, cả thanh đao sau lưng cũng run lên liên hồi, như thể muốn nói
không được để hai tên kia rời đi vậy.
Xương cốt trong người trở nên lạnh toát còn máu huyết thì lại nóng như lửa,
hai trạng thái đối lập khiến Vân Phàm không thể khống chế được bản thân mà bại
lộ trước La Hào.
Thời điểm đứng gần La Hào cùng với Cổ Đan Dương, Vân Phàm rõ ràng cảm nhận
được ma khí tiềm tàng trong cơ thể mình tự hành vận chuyển theo một quỹ tích
kỳ lạ.
Quỹ tích này đối với Vân Phàm không hẳn là quá xa lạ, hắn đã thấy qua ở đâu đó
trong trí nhớ của mình, hay đúng hơn là trong lượng tri thức mà ma đầu truyền
qua.
"Thiên Ma Chi Thể - Thượng Cổ pháp quyết tối thượng... Tương truyền đây không
hoàn toàn là một môn công pháp, chính xác mà nói thì nó là một loại thể chất
cực hiếm, ngàn vạn năm cũng chưa chắc có một. Người sở hữu Thiên Ma Chi Thể
phàm đều là dạng cùng hung cực ác, cho dù bản chất người đó không ác nhưng
cách thức tu luyện lại cực kỳ tàn nhẫn khiến người phẫn nộ..."
Nhớ tới luồng thông tin này, Vân Phàm hơi có chút thở dài cảm khái, có lẽ vận
mệnh đã an bài cho hắn đi tới ngày hôm nay, trở thành một ma đầu thứ hai mà
người người căm ghét sợ hãi.
Sắp tới chính là lựa chọn có nên bước tiếp hay dừng lại, chỉ cần hắn bước tiếp
thì con đường hủy diệt sẽ mở ra...
"Nếu hết thảy chuyện này đều do nữ nhân đó gây ra thì có lẽ đã quá đề cao nàng
ta rồi, đây chắc hẳn là số phận và con đường được định sẵn dành cho riêng
ta... Nữ nhân vô tình đó chỉ là bàn đạp giúp cho ta gặp gỡ ma đầu, rồi lấy từ
hắn những thứ vốn nên thuộc về ta... Trở thành đại ác ma hay là đấng cứu thế
đều không khác gì nhau, cuối cùng cũng dẫn tới kết cục giẫm đạp thiên hạ vạn
giới dưới chân, khác ở chỗ con đường được chọn lựa, khiến người sợ hãi hoặc
khiến người kính ngưỡng, thuận theo thiên địa để nhận được sủng ái, hoặc
nghịch lại thiên địa để đổi lấy sự ganh ghét... Con đường trải đầy hoa hồng
xem ra không phù hợp với ta rồi..."