Người đăng: songvuive12760119
Vân Phàm ngẫm lại những lời ma đầu nói lúc mình ngất đi liền cảm thấy cơ thể
thật sự có điểm thay đổi, trước kia khi còn thân phận thái tử, hắn thường tham
gia các dong binh đội để thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, vì vậy tinh thể thần
đều vượt trội người thường không ít.
Nhưng nếu so với hiện tại thì thực sự không khác gì kiến so với voi, có điều
không biết vào tầm nào tu vi của võ giả thôi.
Không chỉ như vậy, hắn còn thấy mỗi khi điều động lực lượng thì một loại khí
đặc biệt nào đó tiến hành lưu động trong cơ thể, đặc biệt là xương cốt và máu
huyết, cảm giác cực kỳ rõ ràng dù hắn chỉ là phàm nhân, không hề biết nội thị
cơ thể là gì.
Loại khí này giúp hắn trở nên mạnh hơn rất nhiều mỗi khi ra đòn, một quyền của
hắn bây giờ có thể phá nát tảng đá to, điều mà chắc chắn không một phàm nhân
nào làm được.
Lão ma đầu còn nói, truyền cho Vân Phàm toàn bộ kiến thức của gã, quả thật có
chuyện như vậy, trong đầu Vân Phàm lúc này chứa đầy tri thức hỗn độn, rất
nhiều thứ hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
"Nghe nói võ giả sở hữu những thứ kỳ lạ, võ kỹ, công pháp gì đó..."
Nghĩ nghĩ, Vân Phàm liền lục lọi trong mớ hỗn độn, quả nhiên lúc còn sống lão
ma đầu kia tàng trữ không ít võ kỹ công pháp, nhưng xem chừng với tu vi hiện
tại, Vân Phàm không thể tu tập được.
Tất cả đều yêu cầu tu vi cùng nguyên khí rất cao, nguyên khí là thứ võ giả hấp
thu để đề thăng tu vi.
Trên hết, nếu sử dụng chúng cần phải bộc lộ ma khí, làm vậy không khác gì lạy
ông tôi ở bụi này.
Vân Phàm vẫn nên tìm võ kỹ bình dân khác thì hơn.
Với lại, Vân Phàm tìm được thông tin liên quan đến việc tu luyện, tuy rằng cơ
thể hắn đã được ma đầu cải tạo, nhưng vẫn chưa thực sự là một võ giả, chỉ khi
nào trở thành võ giả hắn mới xác định được thuộc tính linh căn của mình.
Đương nhiên sở hữu ma khí cũng đồng nghĩa hắn có sẵn một thuộc tính linh căn
là Ám, bởi nguyên khí hệ Ám vốn là một dạng tồn tại đơn giản của ma khí ở thế
giới này.
Tạm thời bỏ qua chuyện đó, Vân Phàm đã nhìn thấy nhân loại đầu tiên sau khi
liên tục đi đường ba ngày.
Tuy nhiên, vì tính cẩn thận, Vân Phàm nhanh chóng trèo lên cây cao và che giấu
hơi thở, hắn không biết những người này là loại người gì, chẳng may gặp phải
kẻ xấu mà mạnh hơn mình thì...
Có điều Vân Phàm lại không biết rằng các giác quan của mình trở nên linh mẫn
hơn xưa gấp nhiều lần, đây là do tinh thần lực trong thức hải bất ngờ phát
triển sau khi ma đầu cải tạo cơ thể hắn, nó đã mở rộng ra gấp nhiều lần.
Vì vậy Vân Phàm cảm giác có người tới gần trong khi vẫn còn một khoảng cách
khá xa giữa hai bên.
Mãi tận một lúc sau mới có tiếng bước chân và giọng nói truyền đến, điều này
làm Vân Phàm khá bất ngờ.
"Có khi nào đó là do thần thức không?" Vân Phàm lập tức nhớ tới chút thông tin
tồn tại trong đầu mà vừa rồi hắn có xem lướt qua.
Không đợi hắn kịp suy nghĩ nhiều thì bóng người đã xuất hiện ở đường cái bên
dưới.
Có tổng cộng năm người, toàn bộ đều là nam tử tráng niên, kỳ lạ ở chỗ hình
dáng năm người truyền vào mắt Vân Phàm lại đang tỏa ra những luồng khí đủ màu,
có người tỏa khí đậm đặc và cũng có người tỏa khí nhợt nhạt.
Vân Phàm chớp chớp hai mắt muốn nhìn kỹ thì bỗng thấy đau đớn, nếu có người
đối diện nhìn vào mắt hắn lúc này sẽ thấy được đôi mắt hắn đang dần chuyển
sang màu đen đặc quái dị sâu hun hút, trông cực kỳ tà ác.
Trong đầu Vân Phàm chợt vang lên giọng nói của ma đầu.
"Đây là món quà cuối cùng ta dành cho ngươi, Tà Nhãn của Ma Vương... Thật ra
năm đó ta cũng không thần thông đến nỗi có thể từ thân phận phàm nhân liền
nghịch thiên mà đi được, căn bản ngay từ đầu ta nhận được truyền thừa từ một
người... Hắn nói hắn sống ở thời viễn cổ, và có một thanh danh vô cùng hiển
hách là Ma Vương... Trước kia hắn tặng cho ta đôi Tà Nhãn của hắn, nhưng ta
lại không phù hợp nên không sử dụng được, và cho tới tận bây giờ ta tìm được
người hợp ý, muốn xem thử ngươi có duyên với Tà Nhãn hay không, không ngờ lại
vừa khéo tương thích với nó... Công dụng của nó thì ta không biết, chờ ngươi
tự khám phá vậy... Hết thảy đều tiện nghi cho tiểu tử ngươi..."
"Hết thảy đều tiện nghi cho tiểu tử ngươi?" Vân Phàm thầm cười khổ, lão ma đầu
này nói một câu tận hai lần, đã cố tình trao mọi thứ lại cho hắn vậy mà còn
ghen tị cho đến lúc chết...
Lắc lắc đầu, Vân Phàm khẽ chớp đôi mắt âm thầm vận dụng ma khí... quả nhiên
trong cơ thể năm người kia lại hiện lên những luồng khí cổ quái.
"Có lẽ đây là nguyên tố linh căn của họ chăng? Đỏ là Hỏa, vàng là Kim, xanh là
Thủy, lục là Mộc, vậy tím là... Ám? Không phải các võ giả tu luyện Ám hệ đều
bị các võ giả khác căm ghét sao?"
Quan sát một hồi, Vân Phàm nhận ra sự bất thường trong đội ngũ năm người, nếu
không phải gã sở hữu linh căn Ám hệ kia che giấu tốt thì tổ đội này khẳng định
chỉ vừa mới thành lập gần đây.
Đúng như Vân Phàm suy đoán, tổ đội vốn đang nói cười vui vẻ thì bỗng dưng gã
có linh căn ám hệ và một người khác bất chợt rút vũ khí triển khai tấn công về
phía ba người còn lại.
"Lôi Đằng, ngươi đang làm cái gì?" Đại hán râu quai nón bị đánh trúng là người
đầu tiên hét lên, sự việc quá bất ngờ khiến hắn không kịp phản ứng, bị khí độc
ăn mòn tới chết.
Vân Phàm trên cây cao thầm giật mình, chỉ một chiêu duy nhất liền kết liễu một
người có tu vi không hơn kém bản thân bao nhiêu, cái này yêu cầu sự quyết đoán
và võ kỹ mạnh mẽ.
Bên dưới, Lôi Đằng giết xong một người tiếp tục vung kiếm, từng luồng khí màu
tím sẫm từ trong người ào ạt dung nhập vào thân kiếm.
Lôi Đằng hét lớn một tiếng sau đó hướng võ giả mắt híp đang giao thủ với đồng
minh của mình chém tới, không gian chấn động, một lưỡi đao nhận Ám nguyên khí
dũng mãnh bắn ra.
Cây cỏ trên đường đi của đao nhận đều bị héo rũ nhanh chóng, mùi hôi thối khó
chịu bốc lên nồng nặc.
Cổ Đan Dương kinh hãi thất sắc, muốn tránh né nhưng lại bị Phổ Minh dây dưa,
không sao thoát ra được.
Trong lúc Cổ Đan Dương tuyệt vọng thì La Hào nãy giờ vẫn đứng nhìn một bên đột
nhiên ra tay.
"Yêu nghiệt đừng hòng làm loạn!!"
Xen giữa tiếng quát uy phong lẫm lẫm là hỏa khí ngợp trời, Hỏa nguyên khí bùng
lên thành ngọn lửa che phủ cả cánh rừng nhỏ trên đầu mọi người, tích tắc sau
ngọn lửa hóa thành thành một con phi điểu to lớn đổ ập xuống đao nhận và Lôi
Đằng.
"Nguyên khí ngưng hình, xem ra tu vi của ngươi đạt tới Tẩy Kinh Nhị Trọng là
thật..." Lôi Đằng chật vật tránh thoát rồi cau mày nhìn La Hào chằm chằm.
Mục tiêu của hắn lần này là La Hào, trước đó nghe người ta nói gã đã đột phá
đến Tẩy Kinh Nhị Trọng nhưng hắn không tin, bởi vì cách đây hai năm, gã mới
chỉ là một võ giả Phạt Mạch Thất Trọng mà thôi.
Hai năm đề thăng năm trọng? Quả thật là chuyện trên trời.
Nhưng mà nguyên khí ngưng hình là tiêu chí của Tẩy Kinh canh giới, võ giả Phạt
Mạch cảnh tuyệt đối không có khả năng này.