Người đăng: songvuive12760119
Vân Phàm tỉnh dậy sau cơn đau đầu dữ dội, không chỉ vậy, toàn bộ cơ thể hắn
cũng cứng đơ như khúc gỗ, phải sau nửa canh giờ mới bắt đầu cử động trở lại
được.
Đây không phải do vùng đất tiên nhân gây ảnh hưởng hay rơi từ trên cao xuống,
mà là hắn vừa trải qua quá trình tẩy kinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt.
Lại nói lúc rơi xuống vực sâu đen ngòm, Vân Phàm bất ngờ nghe thấy giọng nói
trầm đục hơi có phần hư ảo.
"Bọn chúng khinh thường phàm nhân chúng ta, vẫn luôn là như vậy, trăm vạn
trước đã vậy mà bây giờ cũng là vậy, bản chất của lũ đần độn này không hề thay
đổi... Tiểu tử, ta chờ ngươi xuất thế đến mệt chết ta mất rồi..."
Ngay sau đó Vân Phàm không còn ý thức gì nữa, khi hắn tỉnh dậy thì trước mặt
là cảnh tượng xa lạ kỳ quái, thậm chí hắn rất rõ ràng là mình đang chứng kiến
cuộc đời của một người nào đó.
Người này có thể nói là đại ác nhân, đại ma đầu khiến người ta nghe tên liền
sợ vỡ mật, sức mạnh của ma đầu nói hủy thiên diệt địa cũng không phải là
quá...
Về kinh lịch của hắn, dùng từ ma nhân, ma đầu nghe chừng vẫn còn lương thiện,
nhẹ nhàng lắm...
Càng bất ngờ hơn tại thời điểm ma đầu này tung hoành, thế giới mà Vân Phàm đã
và đang nhận thức lại không chỉ có cửu giới, nó có tới nhị thập giới và năm vị
diện xếp chồng lên nhau.
Thế giới rộng lớn là vậy, thế nhưng cuối cùng lại bị ma đầu mà hắn đang theo
dõi hủy diệt hết hơn hai phần ba, Tiên giới trong miệng chúng nhân là địa vực
tổn hao nặng nề nhất, gần như toàn bộ tiên nhân hùng mạnh thời bấy giờ đều bị
diệt sạch.
Tội ác của gã nặng đến nỗi sử sách hoặc truyền thuyết cũng không dám lưu tên
hay chiến tích, bởi vì nó không khác gì vết nhơ không thể tẩy sạch được, mặc
dù đã trôi qua trăm vạn năm...
Bất quá điều làm Vân Phàm chú ý nhất chính là thân phận của ma đầu, không ngờ
hắn đã từng là một phàm nhân, sa nhập ma đạo là vì theo đuổi chữ tình rồi bị
khinh thường mà vứt bỏ... Số phận gần tương tự với Vân Phàm.
Dẫu là phàm nhân yếu ớt không khác gì kiến hôi, nhưng ma đầu lại nghịch thiên
mà đi, chống đối lại trời đất, quả thật chính bản thân Vân Phàm cũng phải thừa
nhận người này rất vĩ đại, tuyệt đối là nhân vật có một không hai từ xưa đến
nay...
Vân Phàm lặng lẽ quan sát diễn biến cuộc đời được tua nhanh của ma đầu, trong
lúc hắn cảm khái thì giọng nói trầm đục kia lại vang lên.
"Sao? Có phải rất hấp dẫn không? Nếu viết lại thành sách thì ta nghĩ toàn bộ
người trong thiên hạ sẽ biết, trong quá khứ có một nhân vật từng khuấy đảo
phong vân, là phàm nhân nhưng lại không coi tiên nhân ra gì... Hắc hắc!! Tiểu
tử ngươi không cần ghen tị, ta sẽ giúp ngươi đạt được còn hơn thế trong tương
lai."
Nghe giọng điệu đắc ý kia, Vân Pham co giật chân mày thầm nghĩ, "ta khi nào
lại ghen tị với ngươi?"
Dường như đọc được suy nghĩ của Vân Phàm, giọng nói trầm đục tức khắc vọng về
lần nữa "Thái độ gì vậy nhãi con? Đừng lừa dối bản thân mình nữa, có phải rất
thèm muốn được như ta không? Nhớ lại trăm vạn năm trước, không biết bao nhiêu
người muốn nghịch thiên, tự mở ra một con đường cho riêng mình, nhưng cuối
cùng đều thất bại... Chỉ có duy nhất một người là ta làm được điều đó. Ngay
bây giờ tiểu tử ngươi sắp sửa có cơ hội làm được điều tương tự, vậy mà còn
không mau mau bái ta làm sư?"
"Bái sư?" Vân Phàm ngờ vực hỏi lại.
"Tất nhiên, năm xưa ta từng thề độc nếu không phải là đệ tử ta chọn trúng thì
ta tuyệt đối sẽ không truyền thừa sở học của mình cho bất kỳ người nào khác...
Vì vậy ngươi phải bái ta làm sư phụ mới được thừa nhận truyền thừa của ta."
Vân Phàm càng nghi hoặc "Vì sao ta phải nhận truyền thừa của ngươi?"
"Vậy ngươi nghĩ ta mang ngươi vào không gian cô lập này để chơi à? Mẹ kiếp,
năm xưa người muốn trở thành đệ tử của ta cho ngươi đếm ba ngày ba đêm cũng
không hết đâu, bây giờ lão tử nhìn trúng ngươi, ngươi không biết ơn lại còn ra
vẻ ta đây không cần... Thằng nhãi chết tiệt, ta nói cho ngươi biết, dù không
muốn thì ngươi cũng không kháng cự lại được..."
Dứt lời, cơ thể Vân Phàm bắt đầu phát sinh biến hóa, hắn cảm giác như từng
khớp xương, từng thớ thịt, máu huyết của mình đang bị thay đi bởi một thứ khác
hoàn toàn mới.
Loại đau đớn này không cách nào hình dung được, Vân Phàm thậm chí còn không đủ
sức để mà kêu gào bởi vì rất nhanh hắn đã chìm vào bóng tối, mất hết ý thức.
Trong mê man, hắn lờ mờ nghe được "Kể từ giờ phút này trở đi, cơ thể ngươi đã
được ta cải tạo từ trong ra ngoài, không còn là một phàm nhân yếu ớt nữa, kinh
mạch giãn nở mở rộng ra nhiều lần, thích hợp cho việc tu luyện... Đương nhiên
ta sẽ không vẽ đường tắt hay đường vòng cho ngươi đi, hãy tự tìm ra một con
đường cho riêng mình... À, có một điều quan trọng ta quên nói, xương cốt và
máu huyết của ngươi đã trở thành ma cốt và ma huyết, nó sẽ càng mạnh hơn và
giúp đỡ ngươi thật nhiều trong chiến đấu, nhưng bất cứ giá nào cũng không thể
để lộ ra trước khi ngươi trưởng thành, bằng không người trong thiên hạ sẽ truy
sát ngươi đến chân trời góc bể, lũ côn trùng ấy vẫn luôn kỳ thị tà ma ngoại
đạo... Để kỹ càng hơn một chút, ta sẽ truyền cho ngươi toàn bộ kiến thức mà ta
từng kinh lịch qua, trừ bỏ một thứ gây cản trở cho bước đường tu luyện của
ngươi thì những thứ có ích mà ngươi cần trong tu luyện đều sẽ có. Ngoài ra, ta
còn để lại cho ngươi một thanh đao, Thần Khí đã theo ta suốt quãng đời chinh
chiến thiên hạ, mặc dù khí linh đã bị tách ra khỏi nhưng ta lại phát hiện, nhờ
vậy mà Ma Đao trở nên hoàn thiện hơn trước kia... Đều tiện nghi cho tiểu tử
ngươi..."
...
Cầm thanh đao trông hết sức tầm thường trên tay, Vân Phàm nghĩ mãi cũng không
thể hiểu được, Thần Khí chẳng lẽ món nào cũng đều xấu xí như thế này?
Ngoại trừ kích thước hơi lớn chút thì từ trên xuống dưới không có chỗ nào đặc
biệt, điều duy nhất khiến Vân Phàm vẫn có một ít niềm tin vào nó là cảm giác
thân cận giữa hắn và thanh đao.
Cảm giác đến từ xương cốt, máu huyết, rất có thể là vì ma khí, dù sao nó cũng
là ma đao đứng đầu thiên hạ, mẫn cảm với ma khí là điều hết sức bình thường...
Đặt thanh đao xuống, Vân Phàm cầm quả trứng màu đen thui như cục than lên, quả
trứng này lúc hắn tỉnh dậy thì thấy nó nằm cạnh thanh đao.
"Không biết là trứng con gì nhỉ, trông xấu xí bẩn thỉu vậy chắc là không ra gì
rồi?"
Lẩm Bẩm một lúc, Vân Phàm nhét vào trong ngực áo, nói vậy nhưng hắn không hề
coi thường nó, đồ của ma đầu kia để lại làm sao tầm thường được cơ chứ.
Phủi phủi áo quần rồi đứng dậy, giắt thanh đao ra sau lưng, Vân Phàm nhìn
quanh sau đó nhắm đại một hướng bước đi.
Hiện tại đoán chừng hắn đã rơi xuống Vân Linh đại lục, một vị diện nhỏ nằm
trong sự cai trị của tam thương cửu giới, mà tiên giới là giới mạnh nhất trong
cửu giới đó.
Những người tu luyện ở Vân Linh đại lục được gọi là võ giả, cấp bậc tu luyện ở
đây gồm có Khai Mạch, Tẩy Kinh, Hoán Huyết, Luyện Cốt, vượt qua bốn bước này
mới có thể xưng là võ giả, trở lên thì có Võ Sư, Linh Sư, Vương Giai, Hoàng
Vị, Thiên Quân, Thiên Tôn và Đế cấp.
Như bao vị diện khác, Vân Linh đại lục cũng dùng võ vi tôn, thực lực mạnh
quyết định tất cả, còn về phàm nhân là để chỉ những người không thể tu luyện,
cốt cách, kinh mạch không phù hợp, vì vậy mới gọi là phàm nhân. Ở Vân Linh đại
lục không thiếu những vương quốc phàm nhân, nơi Vân Phàm từng sống là một
vương quốc kiểu đó.
Đương nhiên võ giả không thể can thiệp vào chuyện ở phàm giới được, đây là quy
định bất thành văn, trừ phi phàm nhân tự động dấn thân vào tu chân giới, bằng
không võ giả vi phạm sẽ bị tẩy chay, truy sát.
Vân Phàm cũng không biết là mình được ma đầu lão sư đưa tới nơi nào ở Vân Linh
đại lục, là phàm giới hay là tu chân giới, hắn chỉ có thể đi thẳng một hướng
đến khi gặp người thì mới xác định được.