Tổng Giám Đốc, Mời Cô Đi Khỏi Đây.​


Người đăng: ๖ۣۜDiêm Đế๖ۣۜ

- Phó Tổng Giám đốc?

Âu Dương Phỉ Phỉ lại nổi cơn tam bành, ánh mắt lạnh dần, người này không cảm
thấy xấu hổ sao? Dựa vào cái gì? Bằng cái lí lịch không minh bạch kia sao?
Bằng cái tấm bằng đại học không biết từ nơi nào kia sao? Hay là dựa vào ân
tình mà Mộ bá bá đang thiếu hắn?

Âu Dương Phỉ Phỉ chưa bao giờ dễ dàng trong việc thỏa thuận, nhưng vừa rồi do
hắn xuất hiện đột ngột nên cô bị hoảng sợ, nghĩ đến chiến thuật kéo dài thời
gian lừa hắn đi khỏi thì sẽ báo cảnh sát bắt người. Nhưng cho dù là kế hoãn
bình thì cô cũng không thể làm sai nguyên tắc mà thỏa hiệp được. Cô có thói
quen là chịu trách nhiệm với lời nói của mình, hơn nữa, khi sự việc xảy ra với
những phản ứng ban đầu thì gã Vương Dung này đúng là một tên khốn, không có
liêm sỉ.

- Vương Tiên Sinh, nếu là điều kiện thích hợp thì tôi còn có thể đồng ý,
nhưng anh lại dựa vào thủ đoạn này để uy hiếp người khác một cách quá đáng thì
thật sự là không nên.

Âu Dương Phỉ Phỉ hít một hơi lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng dứt khoát:

- Tôi đã cam kết với Mộ Chủ tịch là sẽ quản lý tập đoàn Mộ Thị, dựa vào lý
lịch cũng như thành tích của anh thì không thể nào đảm nhiệm vị trí Phó Tổng
Giám đốc được. Ép người khác lấy tiền tài ắt sẽ gặp báo ứng, xin Vương tiên
sinh thứ lỗi.

Nghe như vậy Vương Dung hơi nhíu mày lại, cô gái này đúng là có tính cách rất
mạnh mẽ và kiên định, đặc biệt là trong câu nói kia, và hắn cũng là người rất
nguyên tắc, chính hắn mới là người hiểu rõ nhất sự quan trọng của nguyên tắc,
vi phạm nguyên tắc phải trả giá rất nhiều.

Nét mặt không có một chút thay đổi, Vương Dung uể oải dựa lưng vào sau ghế và
châm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống, cười khẽ nói:

- Nói cho cùng thì thực ra tôi cũng rất thích cái nguyên tắc cùng sự kiên
định của cô, tuy nhiên người Trung Quốc có câu: "Đồ ngon trước mặt mà không ăn
thì sẽ hỏng mất". Chẳng lẽ cô không sợ rằng sau khi cự tuyệt yêu cầu của tôi
thì tôi sẽ có một vài hành vi hơi quá đáng sao?

Khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên rất khó hiểu và lộ ra một tia nguy hiểm.

- Vương tiên sinh, tôi thừa nhận là bây giờ tôi đang bị yếu thế.

Âu Dương Phỉ Phỉ trong ánh mắt có chút sợ hãi nhưng vẫn kiên định nói:

- Nhưng tôi đã hứa với Mộ bá bá là phải làm đến cùng. Vương tiên sinh, tôi và
anh đều không phải là con nít, tôi hy vọng anh có thể hiểu được rằng không
phải ai cũng vì bị uy hiếp mà sẽ thay đổi nguyên tắc của mình. Ngoài ra luật
pháp hiện nay ở Trung Quốc đang thực hiện rất nghiêm khắc, tôi khuyên anh đừng
vì một chuyện nhỏ trước mắt mà làm mình phải hối hận cả đời.

- Hối hận?

Vương Dung nhìn cô đang sợ hãi trong lòng nhưng bên ngoài lại tỏ ra kiên định
cũng không khỏi bật cười:

- Được rồi, cho cô thắng. Lão Mộ kia đúng là rất biết nhìn người, tôi cũng
không so đo với cô nữa, cô đi đi.

Thật ra, đối với năng lực cùng tính cách của cô thì Vương Dung cũng có vẻ
thích thú, nhưng dù là thích thì hắn cũng không muốn cô ở lại ngôi nhà này,
đây là nơi mà mẹ hắn tâm huyết cả đời, hắn không muốn có kẻ nào khác đến quấy
rầy.

- So đo? Đi?

Âu Dương Phỉ Phỉ nghe được những lời này thì nhẹ nhõm hơn nhiều, lông mày hơi
nhíu lại, khoanh hai tay trước ngực nói:

- Vương tiên sinh nói vậy là sao? Tôi nghĩ những lời này là do tôi nói mới
đúng chứ? Mặc dù tôi không có quyền sở hữu ngôi nhà này nhưng tôi đã thuê nó
và trong hợp đồng thuê nhà có nói tôi được quyền sử dụng nó. Ngay cả chủ nhà
nếu không được sự cho phép của tôi cũng không được vào trong nhà. Người nên đi
khỏi chính là Vương tiên sinh, mặt khác nể mặt Mộ bá bá nên tôi cũng không
tính toán với hành động thô lỗ của anh vừa rồi.

Thuê? Gương mặt của Vương Dung bỗng nhiên tối sầm lại, nghĩ thầm, cô giáo
Triệu ơi, đúng là uổng phí sự tin tưởng của hắn, hàng năm còn gửi tiền chăm
nom ngôi nhà cho cô nữa. Tiền cho cô còn nhiều hơn cả tiền cô cho người ta
thuê phòng vậy mà cô còn cho người ngoài thuê, con người đúng là tham lam,
thật không thể tin tưởng được.

Vương Dung dành rất nhiều tình cảm cho căn nhà này, không thể nào dùng tiền
bạc để đánh đổi được. Nơi này, mẹ hắn đã chịu biết bao vất vả cực nhọc, sung
sướng cùng hy vọng. Nơi này là nơi hắn có những hồi ức đẹp đẽ nhất, nơi thời
gian dường như ngừng lại.

Cố nén giận chuyện cô giáo Triệu lại, vừa rồi hắn đã quan sát trong phòng, tất
cả đều không thay đổi, nhà này đúng là nhiều năm qua không có ai ở, theo hắn
phán đoán thì vị Tổng Giám đốc Âu Dương này là vị khách duy nhất ở đây.

Mặc dù là một Tổng Giám đốc nhưng lại đến một nơi như thế này để thuê phòng ở
thì đúng là có chút kì quặc và khó hiểu, nhưng Vương Dung không có hứng thú để
tìm hiểu chuyện đó. Hiện tại hắn chỉ muốn mời cô nàng ra khỏi nhà, giải quyết
chuyện trước mắt và sẽ bắt đầu sống một cuộc sống bình thường sau đó tiện thể
xử lí một vài chuyện.

Không có hứng thú để cãi nhau với cô, Vương Dung phà khói thuốc, mặt lạnh lùng
nói:

- Tổng Giám đốc, tôi có một việc không rõ lắm, tôi mới là chủ nhân đích thực
của căn nhà này, và chưa bao giờ trao quyền sử dụng cho bất kì ai hoặc cho ai
thuê phòng.

- Sao lại như thế được?

Mặt Âu Dương Phỉ Phỉ khẽ biến sắc, vội cầm lấy cái túi lấy ra hợp đồng cho
thuê nhà nói:

- Đây là nhà mà tôi nhờ thư kí đi thuê giúp, đã thanh toán tổng cộng tám
nghìn, trên này còn có chữ kí của thư kí tôi. Chủ nhà tên là Triệu Dung, nghe
nói là một giáo viên, nếu nhà này không phải của cô ấy thì làm sao cô ấy có
thể cho thuê được?

Quả nhiên là do cô giáo Triệu cho thuê, sắc mặt Vương Dung không được tốt,
trầm giọng nói:

- Tổng Giám đốc, tôi biết cô giáo Triệu nhưng là tôi nhờ cô ấy chăm sóc, giữ
gìn phòng ốc giúp tôi, hơn nữa cũng đã nghiêm cấm việc cô ấy đem phòng cho
thuê. Tôi chỉ sợ hợp đồng này không có hiệu lực, lúc thư kí cô đến thuê phòng
có lẽ đã không nhìn thấy giấy phép bất động sản vì trong đó là tên của tôi.

Nghe Vương Dung nhấn mạnh như vậy Âu Dương Phỉ Phỉ trong lòng lạnh ngắt, tin
đến năm sáu phần, nói vậy tên họ Vương khốn nạn này chắc hẳn không phải là
đang nói dối rồi, nhất thời trên cô nở một nụ cười hơi sợ sệt. Đồng thời cũng
hiểu được tên Vương Dung này không phải theo dõi cô mà là do cô thuê lầm nhà
của hắn mà thôi.

Tuy là rất tức giận nhưng đối với hắn lúc này cô cũng thả lỏng người hơn một
chút, lạnh lùng nói"

- Anh đợi chút, tôi gọi cho thư kí để hỏi cụ thể.

Lúc này cô mới cầm điện thoại trên bàn cùng hành lí đi vào trong phòng nói
chuyện.

Khoảng hơn mười phút sau cô đi ra với vẻ mặt lạnh lùng và trong mắt chứa sự
giận dỗi. Lúc này cô đã một bộ đồ thể thao màu vàng thay cho cái khăn tắm lúc
nãy, trừng mắt nhìn Vương Dung một cái, tình huống vừa rồi hắn khiến cô nghĩ
hắn là một tên vô lại, không dám làm liều sợ kích động hắn, kết quả cứ khoác
cái khăn tắm mà dây dưa với hắn mất nửa ngày, thậm chí hắn còn nhìn chằm chằm
vào người cô. Kinh khủng hơn chính là hắn đã ăn sạch số bánh mì và sữa của cô,
trời ơi, số bánh mì đó đủ cho cô ăn hai, ba ngày, rốt cuộc bụng của người này
lớn đến như thế nào? Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gặp ai mà ăn nhiều như vậy
cả.

Mặc kệ kết quả hôm nay như thế nào thì thù này cô sẽ nhớ, chắc chắn sẽ làm cho
hắn trả cả vốn lẫn lãi cho cô.

Trong bộ trang phục thể thao màu vàng này thì sự gợi cảm của cô đã bị che mất,
tuy nhiên nó lại làm cho cô trở nên mạnh mẽ mà vẫn nữ tính. Sự sợ hãi dường
như đã biến mất, bình tĩnh ngồi xuống phía đối diện, khoanh hai tay nói:

- Vương Dung, tôi đã xác nhận sự việc từ thư kí, nhà này đúng là do thím của
cô ấy chăm sóc, cũng không có ý định cho thuê nhưng theo như cô ấy biết thì
chủ nhân nhà này đã đi năm năm không quay về, cô ấy muốn làm tôi cho hài lòng
nên đã thương lượng với thím Triệu cho tôi tạm thời thuê phòng này. Bây giờ cô
ấy sẽ gọi cô giáo Triệu đến đây để giải quyết vấn đề.

Cô nói với Vương Dung bằng một giọng điệu mạnh mẽ và lạnh lùng.

- Giải quyết vấn đề gì?

Vương Dung ung dung dựa lưng vào ghế, cười nhạt nói:

- Cô cùng với cô giáo Triệu có tranh cãi gì thì tôi không cần biết, tôi chỉ
biết hiện tại tôi là chủ nhân của ngôi nhà này và mời cô đi ngay lập tức, tôi
không thích bị bất kì ai quấy rầy.

Âu Dương Phỉ Phỉ này cho dù xinh đẹp, cho dù có tiền tài hắn cũng không cần dù
chỉ là một chút.

- Vương Dung, thái độ của anh là sao?

Âu Dương Phỉ Phỉ bị hắn xem thường và đuổi đi nên trong lòng nổi giận, tức tối
nói:

- Thứ nhất, phòng này là tôi đã bỏ tiền ra thuê, anh không có quyền đuổi tôi
đi. Thứ hai, tôi là cấp trên của anh, còn anh là cấp dưới, xin anh nói chuyện
khách khí một chút.

Cả đời này cô chưa từng gặp ai giống như hắn.

Âu Dương Phỉ Phỉ từ trước đến nay rất tự tin, bất luận là gia thế, bề ngoài,
học thức, năng lực thì cô luôn khiến người khác phải thán phục. Cô đã gặp qua
rất nhiều người đàn ông, hoặc là cảm thấy tự ti, mặc cảm, rụt rè, kính trọng,
ngưỡng mộ khi đứng trước cô, hoặc là người cực kì xuất sắc thì sẽ tìm đủ mọi
cách để chiếm được cô. Nhưng cô chưa từng rung động trước ai vì cô có sự tự
tin, lòng tự trọng và cũng có đủ năng lực để thực hiện giấc mơ cả đời cùng
người thực sự xứng đáng.

Mặc dù cô khó gần nhưng không thể phủ nhận sự quyến rũ từ cô toát ra, họ yêu
thương thậm chí là tôn sùng cô. Có người còn tự cho mình là thông minh, dùng
phương pháp "lạt mềm buộc chặt" nhưng vẫn không thể bước được dù là nửa bước
vào tim cô.

Học qua môn Tâm lý học nên cô rất giỏi trong việc nắm bắt suy nghĩ người khác,
nhìn vào ánh mắt Vương Dung cô nhận thấy hắn thực sự muốn đuổi cô đi. Hắn thờ
ơ, thậm chí có chút ghét bỏ, giống như là phất tay để đuổi một con ruồi đi
vậy.


Hoa Đô Thập Nhị Thoa - Chương #8