Chịu Trách Nhiệm, Có Làm Quá Không Vậy?​


Người đăng: ๖ۣۜDiêm Đế๖ۣۜ

Nhất là gương mặt của hắn vẫn nhẹ nhàng như không, giống như trời có sập xuống
thì hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt đó vậy. Nhất thời Âu Dương Phỉ Phỉ thấy bực bội
trong lòng, không đánh không chịu được. Tên khốn này vừa nãy ức hiếp mình đến
như vậy mà vẫn xem như không có gì sao? Hắn nên ngồi xổm ở góc tường và suy
nghĩ về việc làm xấu xa của mình mới phải chứ?

Điều làm cho cô giận hơn chính là bộ dạng ngồi hút thuốc của hắn không khác gì
kẻ đi đòi nợ, mắt híp lại kênh kiệu. Bộ dạng đáng ghét của hắn giống hệt những
vai phản diện trong phim. Chính việc này mà tim cô đập loạn nhịp, sao hắn lại
có thể ung dung như vậy?

Càng nghĩ càng tức, Âu Dương Phỉ Phỉ liền bước một bước dài về trước, giật lấy
điếu thuốc của hắn, dập tắt. Đẩy tách cà phê ra khỏi tầm với của hắn. Còn máy
tính thì bị cô dập mạnh xuống một cái.

Bộ dạng hung hăng của cô giống như là muốn ăn thịt người vậy, Vương Dung cũng
hết hồn, nhỏ giọng nói:

- Máy tính của cô hình như cũng rất đắt đó, đập vậy bể không tiếc sao? Nếu cô
không thích thì cho tôi đi.

Máy tính xách tay, hừ, bây giờ hắn lại nói về máy tính xách tay sao? Trong ánh
mắt cô sát khí ngày càng nồng đậm hơn, thầm hận mình học nhiều làm gì, sao
không đến núi Nga Mi bái sư học võ này kia, ít ra thì cũng có khả năng giết
chết được cái tên ghê tởm này.

- Ok, ok, đừng nhìn nữa, nhìn như vậy sẽ khiến người khác sợ hãi đấy.

Vương Dung nhìn ánh mắt sắc bén đến bức người của cô thì cuối cùng cũng chịu
thua, cúi đầu, giơ tay đầu hàng:

- Sếp, chuyện này là do tôi không tốt, tôi sẽ kiểm điểm.

- Kiểm điểm?

Âu Dương Phỉ Phỉ thấy hắn ít nhất cũng chịu đối mặt với vấn đề, hơn nữa hắn
cũng chịu nhận mình sai nên cô thả lỏng người ra một chút. Khoanh hai tay
trước ngực, lạnh lùng nói:

- Vậy anh nói đi, anh sai chỗ nào? Vương Dung, nếu ngày hôm nay anh không nói
đúng thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.

- Ặc, chuyện đó, tôi kiểm điểm là vì tôi không đủ bình tĩnh, đối mặt với sếp
xinh đẹp tuyệt trần, đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, tôi hư hỏng, tôi
không khống chế được bản thân.

Vương Dung chán nản nói.

Xinh đẹp tuyệt trần, nghiêng nước nghiêng thành ư? Đều là những từ miêu tả
mình thích nên tâm trạng của Âu Dương Phỉ Phỉ cũng tốt hơn một chút, ít ra thì
người này còn có con mắt thưởng thức. Thật ra là cô đã quên mất rằng từ nhỏ
đến lớn vì xinh đẹp nên không ít người đã từng khen cô rồi. Nge nhiều lời ca
ngợi quá nên đếm không xuể, lỗ tai cũng chai luôn rồi.

Lẽ ra cô đã miễn dịch với những lời này từ sớm, nhưng không biết vì sao lúc
này nghe Vương Dung nịnh bợ như vậy lại thấy nhẹ nhõm, thoải mái. Có phải là
bị anh ta bắt nạt dễ quá không?

- Nói như vậy, tất cả lỗi đều là do tôi?

Âu Dương Phỉ Phỉ cười nhếch mép, ánh mắt có chút dữ dằn.

- Tất nhiên là lỗi của sếp rồi.

Vương Dung bắt đầu nói.

- Ai bảo dáng của cô đẹp như vậy? Nhìn vào mắt của cô giống như là vì sao lấp
lánh trên trời. Khuôn mặt của cô thì trắng hồng, vô cùng mịn màng.
Nhìn.....~~~

- Được rồi.

Những lời trước đó thì còn tạm chấp nhận được, chỉ hơi quá một chút. Còn mấy
lời vớ vẩn vừa rồi thì giống như là được dùng hàng ngày. Nếu hắn còn nói thêm
nữa thì chắc xấu hổ đến chết mất. Chọc cho cô cười đến đỏ mặt, đôi mắt quyến
rũ híp lại:

- Ngoại trừ việc nhận sai ra thì anh không còn gì để nói sao?

Vương Dung nhất thời trợn tròn mắt, người ngây ra như phỗng. Thầm nghĩ chắc
không phải đâu. Nhìn thế này không phải là muốn mình chịu trách nhiệm đấy chứ?
Không phải là chỉ sờ một chút thôi sao? Chuyện này nghiêm trọng đến vậy sao?
Mặt hắn có chút trắng bệch ra.

- Này này, biểu hiện này của anh là sao hả?

Cô nhìn thấy bộ dạng đau khổ của hắn thì hận là không thể đánh được hắn. Nếu
không phải nói anh chịu trách nhiệm thì mình trưng ra bộ dạng này cho ai nhìn
chứ? Mặc dù với tính cách của cô thì cũng không đến nỗi bắt hắn vì chuyện này
mà phải chịu trách nhiệm, nhưng nhìn biểu hiện đau khổ của hắn thì đúng là rất
muốn kiếm một thứ vũ khí và đánh chết hắn.

Thấy rõ trong mắt cô lộ ra sự hung dữ, muốn giết người. Trong lòng Vương Dung
cũng hơi lo lắng, khóe miệng giật giật, cười gượng, nói:

- Muốn tôi chịu trách nhiệm cũng....cũng được. Nhưng có thể chờ tôi khoảng
nửa năm không? Tôi còn chút chuyện riêng chưa xử lý xong.

Trong lòng có chút đau xót, mặc dù cô ấy có khí chất của nữ thần thật nhưng
tính tình thì đúng là.....trong thời gian ngắn ở chung mà đã như vậy rồi. Nếu
ở chung cả đời thì chẳng phải là phải chiến đấu mỗi ngày sao?

Vừa nghĩ đến cảnh tượng này thì Vương Dung không nhịn được muốn đấm mình hai
đấm, sờ mó cái gì chứ? Sao lại bị lỗ như vậy chứ? Nếu như muốn động vào người
Âu Dương Phỉ Phỉ thì phải cưới làm vợ. Một ngày tay nhúng chàm rồi thì hậu quả
khôn cùng.

Lần này mới sờ có mấy cái mà họa đã đến rồi. Trong lúc nhất thời Vương Dung
khóc không ra nước mắt. Đây chính là ăn trộm gà không thành lại còn bị mất nắm
thóc, rước họa vào thân rồi.

Âu Dương Phỉ Phỉ suýt chút nữa....té xỉu, nói chuyện thêm với hắn chắc sẽ vì
tức mà sinh bệnh mất. Hắn là cái quái gì chứ, đừng nói là hắn không muốn chịu
trách nhiệm, cho dù là muốn đi chăng nữa thì với địa vị, khí chất, vẻ bề
ngoài, gia sản, thân phận của mình lại gả cho hắn à? Có phải là tự bôi nhọ
mình hay không?

- Được rồi, được rồi, chuyện này cứ tính như vậy đi, anh đi nhanh đi.

Âu Dương Phỉ Phỉ không còn cách nào khác, vội vàng phất tay, rồi hình như nghĩ
đến điều gì đó. Lập tức đỏ mặt, quát lên:

- Tôi muốn anh quên hết những chuyện vừa rồi, xem như chưa từng xảy ra. Nhất
là anh không được phép ra ngoài nói bừa, nếu không cũng đừng trách
tôi....trách tôi....

Vẻ mặt Vương Dung vừa vui mừng vừa đổ mồ hôi lạnh toát, đứng dậy như được đặc
xá, vỗ ngực nói:

- Sếp, sao cô không nói sớm, làm tôi sợ muốn chết.

- Anh.....

Âu Dương Phỉ Phỉ giận đến đỏ mặt tía tai.

- Cô cứ yên tâm, đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi mà, tôi hiểu.

Sắc mặt Vương Dung thả lỏng vài phần, lau mồ hôi nhưng trong lòng vẫn còn sợ
hãi, đốt một điếu thuốc, hít một hơi sâu:

- Sếp cứ yên tâm đi, tôi rất kín miệng. Tôi sẽ không nói gì hết, cho dù nửa
đời sau của tôi có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn thì tôi cũng không dám.....

- Câm miệng, cút ra ngoài.

Cô bắt đầu ôm ngực, tim cô thật sự chịu không nổi nữa, bắt đầu cầm che tách cà
phê lên.

- Được, được, tôi đi đây.

Vương Dung vốn làm chuyện xấu nên chột dạ, không còn dám chống đối cô nữa. Hắn
đưa tay ra trước trấn an cô, cười lấy lòng, bước từng bước ra ngoài. Sau khi
ra đến cửa thì chợt nhớ ra một chuyện, thấp giọng hỏi:

- Sếp, có cần gọi bác sĩ đến giúp không?

- Cút, nếu không tôi gọi bảo vệ đấy!

Âu Dương Phỉ Phỉ giận đến mặt mày trắng bệch, nếu như cô là Võ Tắc Thiên thì
đã hạ thánh chỉ cho ngũ mã phanh thây tên khốn này rồi.

- Tôi chính là bảo vệ đây.

Vương Dung nhìn cô, cười lấy lòng.

- Cút!

Âu Dương Phỉ Phỉ cầm ly cà phê mà run rẩy.

Vương Dung thấy vậy thì chạy ra mở cửa với tốc độ nhanh nhất. Vừa mới đóng cửa
lại thì hình như nghe được tiếng thủy tinh vỡ do bị đập mạnh xuống đất.

Chạy trốn thành công, hắn không dám quay đầu lại nhìn. Hắn đổ mồ hôi ướt lưng,
vỗ ngực. Thực ra nếu chuyện vừa rồi mà Âu Dương Phỉ Phỉ có nổi giận rồi đốt
phòng làm việc thì hắn cũng sẽ đạp cửa mà chạy ra.

Có điều chuyện vừa rồi, mặc dù cô ấy có im lặng, vô tình cổ vũ cho hành vi của
hắn. Nhưng nói thế nào mình cũng là một người đàn ông lại đi chiếm tiện nghi
của phụ nữ. Mà đó lại là Tổng Giám đốc, không phải là một cô gái trong quán
rượu nào đó. Không muốn nhận cũng phải thừa nhận là mình sai, sau này không
biết có bị lão Mộ kia cười nhạo không nữa?

Bàn làm việc của thư ký Lý cách đó không xa, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm
vào Vương Dung, trong ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ, trên bàn của cô có một lon
Red Bull còn chưa bật nắp.

- Em gái à, dạo gần đây tính tình sếp thất thường quá. Vương Dung tiến đến
chào hỏi, móc ra một vốc tiền xu. Thể hiện sự trong sạch của mình, hắn đếm
được 6 đồng, nhân lúc thư ký Lý không để ý thì lấy lon Red Bull khui uống cái
ực.

- Đây là mua cho Tổng Giám đốc.

Thư ký Lý từ trước đến giờ chăm sóc Âu Dương Phỉ Phỉ rất chu đáo, rất chuyên
nghiệp, cô mở to đôi mắt xinh đẹp, tức giận.

- Cô ấy đang tức giận, cần được uống trà đá để hạ hỏa.

Vương Dung đặt 6 đồng tiền trên mặt bàn rồi cũng không nói thêm lời nào.

Thư ký Lý tức giận nhìn theo Vương Dung đang đi đến thang máy để xuống lầu 1.
Thấy Tiểu Trương đã "hoàn thành" nhiệm vụ thay hắn đứng gác. Không có việc gì
để làm nên trở về phòng trực ban.

- Anh, anh là anh, anh là lão đại, bọn tôi cần phải làm vậy mà.

Một đám bảo vệ bị đội trưởng Hoàng ghét bỏ đang tập trung trước phòng trực
ban. Vừa thấy Vương Dung trở về thì đều nghênh đón. Nhất là lão Giang kia,
khuôn mặt đầy kích động, sùng bái Vương Dung:

- Cậu lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, dùng hai tay sờ mó Chu Cầm
khiến cô ta không thể phản kháng được. Cậu chính là lão đại của bọn tôi.

Sắc mặt Vương Dung bình thản ngậm lấy điếu thuốc mà Sấu Hầu đưa, hưởng thụ
việc được Hứa Bình An đấm lưng, lão Chu đốt thuốc. Hắn nhìn mọi người nhưng
không nói chuyện. Trong lòng thầm nghĩ, cái gì mà lão đại chứ? Nếu mọi người
biết vừa rồi mình làm chuyện gì ở văn phòng Âu Dương Phỉ Phỉ thì không biết sẽ
sẽ thể hiện biểu tình ra sao nữa, chắc là cúi đầu sùng bái, tung hô vạn tuế
mất.


Hoa Đô Thập Nhị Thoa - Chương #49