Văn Phòng Mát Xa​


Người đăng: ๖ۣۜDiêm Đế๖ۣۜ

Ặc, có cần phải phát hỏa như vậy không? Mình cũng đâu có giống như những gì cô
ấy nói. Vương Dung bị cô nàng kia quát mắng nên không hiểu gì cả, bất quá nhìn
vào đôi mắt tràn đầy sát khí kia giống như trái bom sắp nổ tung thì liền hiểu
được nếu lúc này mà liều mạng trêu chọc cô thì chắc chắn sẽ tan xác. Mặc kệ
như thế nào thì Âu Dương Phỉ Phỉ cũng là người cùng một nhà, trước mặt người
ngoài cũng phải nể mặt mũi một chút chứ, hắn liền cười cợt nhả nói:

- Vâng, vâng, vâng, sếp dạy bảo rất đúng.

Hừ, mặc dù nhìn điệu bộ cợt nhả của hắn thì Âu Dương Phỉ Phỉ lại muốn dùng bạo
lực với hắn nhưng niệm tình trước đó hắn giữ thể diện cho mình lại còn nhận
sai nữa nên cũng nể mặt mũi của hắn một chút, tuy nhiên sắc mặt cô vẫn lạnh
lùng như lúc nãy:

- Chuyện này hai người đều có cái sai, quay về viết mỗi người một bản kiểm
điểm, cứ vậy mà làm đi, tôi còn một số việc phải giải quyết nữa, giải tán cả
đi.

Người ngoài thì không có gì nhưng với tên tiểu tử Lưu Triết kia, từ sau khi
nhìn thấy Âu Dương Phỉ Phỉ, mặc dù chưa nói chuyện nhưng ánh mắt cũng không
thèm che giấu nhìn cô từ đầu đến cuối. Tất nhiên là một cô nàng xuất sắc cả về
ngoại hình và khí chất như vậy thì rất hấp dẫn.

Rồi hắn nhìn lại Chu Cầm, hắn cảm thấy không còn chút cảm giác ham muốn dục
vọng, giờ phút này hắn chỉ nghĩ đến Âu Dương Phỉ Phỉ. Chuyện này âu cũng là lẽ
thường tình, dù sao Âu Dương Phỉ Phỉ cũng là một báu vật cực kì xuất sắc, còn
Chu Cầm bất luận là về dáng người hay thân phận, khí chất đều thua xa, không
cùng cấp bậc.

Mãi đến khi Chu Cầm kéo hắn đi thì hắn mới chịu miễn cưỡng bước đi nhưng cặp
mắt vẫn liếc nhìn Âu Dương Phỉ Phỉ. Hoàng Dũng liền cảnh giác, để ý đến Lưu
Triết rồi sau đó cũng xin phép đi ra ngoài.

- À, thưa sếp, tôi cũng đi làm việc đây.

Vương Dung thấy cô vẫn chưa nguôi giận nên cũng đứng dậy xin cáo từ.

- Khoan đã, anh ở lại, đóng cửa lại, tôi có chuyện muốn nói với anh.

Âu Dương Phỉ Phỉ chớp mắt, hình như có chút đau đầu, mệt mỏi, giọng nói cũng
hơi khàn. Gần đây công việc bận bịu, có nhiều chuyện khó giải quyết lại vừa
chuyển nhà nên nhất thời thích ứng không kịp, khó tránh khỏi ngủ không ngon
giấc.

Vương Dung nghe lời đóng cửa lại rồi mang đến cho cô một ly cà phê, quan tâm
hỏi:

- Sếp à, cô phải chú ý cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, cô mà đổ bệnh thì
ai sẽ cứu vớt công ty chứ?

- Hừ.

Âu Dương Phỉ Phỉ liếc nhìn hắn rồi cầm lấy tách cà phê, khẽ mở miệng nhấp một
ngụm, tựa lưng vào ghế, khép hờ mắt, vừa thưởng thức cà phê vừa nghỉ ngơi.

- Anh rất giống với Đường chủ nhiệm kia đấy, sao nào, có việc gì cần đến tôi
sao?

Mặc dù nói như vậy nhưng cô vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi.

- Sao lại như vậy được chứ?

Vương Dung cười ha ha nói:

- Tôi chỉ thấy cô phải đối diện với tình hình quá phức tạp ở công ty này,
đúng là không đơn giản chút nào, rất vất vả cho nên mới quan tâm đến cô một
chút thôi.

- Được rồi, được rồi, việc anh vỗ mông ngựa còn kém xa Đường chủ nhiệm.

Âu Dương Phỉ Phỉ cười nhếch mép, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, phất tay
nói:

- Có việc gì cứ nói, đừng làm việc buồn nôn này nữa.

- Ha ha, sếp đúng là có con mắt hơn người, bái phục, bái phục.

Vương Dung giơ ngón tay cái ra tỏ vẻ kính nể vạn phần, sùng bái đến cực điểm,
tâng bốc cô không ngớt. Mãi đến lúc Âu Dương Phỉ Phỉ để tách cà phê xuống bàn
thì hắn mới cười nói:

- Tối muốn hỏi chô một chút là cô có liên hệ gì với mấy người bạn bên nước Mỹ
không? Bên kia đã có tin tức gì chưa? À, mai là cuối tuần tôi định đi thăm
Miêu Miêu.

- Hả?

Âu Dương Phỉ Phỉ hơi sửng sốt, nói:

- Nhanh vậy sao? Mai là cuối tuần rồi à? Miêu Miêu đó có quan hệ tốt với anh
lắm hay sao mà anh quan tâm như vậy?

Cô không trả lời câu hỏi của Vương Dung.

- À, thì cũng không tồi.

Vương Dung nói:

- Tôi nhìn thấy đứa bé Miêu Miêu kia lớn lên từ nhỏ. Tuy nhiên lúc nó bắt đầu
đi học thì tôi lại đi ra nước ngoài làm. Mới chớp mắt mà đã 5 năm không gặp
nó, đứa bé đáng thương sao lại mắc phải căn bệnh quái ác này chứ?

- Anh đừng lôi đứa bé vào đây nữa.

Âu Dương Phỉ Phỉ tức giận nói:

- Tôi đã xem qua lí lịch của anh rồi, anh chỉ lớn hơn tôi 2 tuổi thôi.

- Sếp, chuyện đó.....

Vương Dung thấy cô luôn chi phối lời hắn nói nên bèn nghiêm mặt, xoa tay hỏi:

- Ngày mai tôi phải đến thăm con bé, cô xem, cô giáo Triệu muốn hỏi thăm tình
hình bên cô, tôi thì không biết phải trả lời như thế nào cả.

- Này, tôi hơi mệt, chuyện này để nói sau đi.

Đôi mắt trong suốt của Âu Dương Phỉ Phỉ hơi chuyển động, có vẻ muốn gây khó
dễ. Cho đến bây giờ, những lúc ở cùng Vương Dung rất vất vả để có thể chiếm
được thế thượng phong, tìm thấy nhược điểm của hắn, phải làm sao để đánh bại
hắn bây giờ?

Mặc dù mới về nước có 3 tháng ngắn ngủi nhưng so với phong cách làm việc qua
loa ở Mỹ thì bây giờ cô đã tiến bộ rất nhiều, học được nhiều thứ. Ví dụ như
thủ đoạn gây khó dễ cho người khác chẳng hạn. Nếu dùng tốt thì có thể khiến
cho nhiều người không muốn đi vào khuôn khổ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời,
như vậy là đã đạt được mục đích của mình rồi.

- Được, được.

Vương Dung cười lấy lòng:

- Đúng rồi, tôi thấy sắc mặt cô tái nhợt, mắt mệt mỏi, đỏ ngầu, hẳn là do
thiếu ngủ và áp lực công việc nên buổi sáng mới uống cà phê lấy lại tinh thần,
tuy nhiên nó chỉ trị được phần ngọn thôi, hay là để tôi thử mát xa cho cô nhé?

- Mát - xa?

Âu Dương Phỉ Phỉ đang khép hờ mắt thì nhất thời mở to mắt ra, có chút cảnh
giác, nói:

- Anh muốn làm gì?

Vương Dung thấy vậy cũng không nói gì, mình thật lòng muốn giúp cô ấy mát xa
một chút để cô nhanh chóng gọi cho mấy thầy thuốc bên nước ngoài mà thôi. Ánh
mắt của bà cô già này đúng là xem mình giống như tên sắc lang rồi, tuy nhiên
có người nhờ mình giúp nên hắn cũng chỉ cười và nói:

- Sếp đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giúp cô xoa bấm huyệt, thả lỏng người, khôi
phục lại sức khỏe mà thôi. Có phải bây giờ cô thấy tinh thần bất ổn, mất tập
trung không? Mát xa không những giúp cô cải thiện tình trạng này mà còn tốt
cho sắc đẹp của cô nữa. Thủ pháp mát xa của tôi là chính tông của Trung Hoa
truyền thống, được mấy cao thủ thế hệ trước truyền lại đấy.

Những lời hắn vừa nói không hề sai, trước đây, lúc mẹ còn sống thì đã đến bái
sư để học qua một vị sư phụ nổi tiếng trong môn Bát Cực Quyền, võ thuật truyền
thống của người Trung Quốc. Luyện môn võ truyền thống của Trung Quốc thì tất
cả các học viên đều phải hiểu rõ nếu tập luyện qua loa thì sẽ bị nội thương
khắp người. Việc mát xa lưu thông máu này đương nhiên là Vương Dung rất thông
thạo rồi. Hơn nữa lúc đi lính cũng đã học lỏm được cách chăm sóc người bệnh
bằng thủ pháp mát xa. Vậy nên đối với kết cấu cơ thể của con người, những
huyệt vị kinh lạc hắn đều nắm trong lòng bàn tay.

Nghe hắn nói như vậy thì Âu Dương Phỉ Phỉ tuy có chút nghi ngờ nhưng vì có ảnh
hưởng đến nhan sắc nên quyết định tạm tin hắn một chút. Tuy nhiên, bất giác
trên mặt hơi nóng lên, từ nhỏ đến lớn ngoài bố ra thì cô rất ít khi tiếp xúc
với đàn ông. Về phần bác sĩ thì cơ thể cô rất khỏe, ít bệnh tật, mà cho dù có
bệnh thì cô cũng sẽ tìm đến bác sĩ nữ.

Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gật đầu, là vì Vương Dung
thật sự không nguy hiểm sao? Hay là cảm thấy tình trạng mình không được ổn
thật, rốt cuộc là như thế nào?

Vương Dung đương nhiên không phải là bác sĩ, nhưng về phương diện mà hắn vừa
nói thì có thể giỏi hơn cả bác sĩ nữa. Trong chiến tranh thì cấu tạo cơ thể
người, phản ứng của thuốc và những vấn đề khác liên quan đến chuyên môn đều là
bắt buộc, hơn nữa chuyện này không phải ai cũng dám làm vì nó không những liên
quan đến tính mạng của chiến hữu mà còn liên quan đến mình nữa.

Tuy nhiên cô vẫn đồng ý, Vương Dung đi tới phía sau cô, vừa định đưa tay lên
ấn vào đầu cô thì đột nhiên cô quay đầu lại nói:

- Đi rửa tay đi, hừ....

Tưởng tượng đến cảnh này mặt cô hơi nóng lên.

Mẹ ơi, bà cô già này đúng là khó tính mà, nếu không phải có chút chuyện cần
nhờ cô thì không có chuyện mát xa giúp cô đâu. Vương Dung cũng nghe lời chạy
vào toa lét rửa tay sạch sẽ rồi quay lại. Hắn dùng giọng nói giống như là có
mang theo thuật thôi miên trong ấy:

- Sếp, thả lỏng, thả lỏng, hãy tưởng tượng mình đang nằm ở một bãi biển đầy
cát trắng, có ánh mặt trời, không khí ấm áp.

Bàn tay có chút thô ráp, lực của ngón tay rất mạnh nhưng lại nhẹ nhàng đặt lên
trán cô, giống như là người ta sử dụng phương pháp huyệt vị thượng trong vật
lý trị liệu vậy. Bàn tay của hắn đương nhiên là không chuyên nghiệp bằng những
chuyên gia nhưng đối với khả năng đả thông huyệt vị kinh lạc cơ thể thì có thể
so với những bác sĩ Đông y có nhiều kinh nghiệm.

Còn hắn thì đã cố gắng kiểm soát lực tay để đạt tới đỉnh điểm, cố gắng nhẹ
nhàng xoa nắn các huyệt vị, giống như truyền năng lượng từ đôi tay mình vào
trong đầu cô vậy. Hắn giống như một người vẽ thư pháp đang cố gắng vẽ những
nét chữ có sức thuyết phục thật sự.

Chuyện này cũng không phải là thần thánh gì lắm, chẳng qua là do việc luyện
tập thì cũng sẽ có ngày đạt được trình độ như vậy thôi.

- A.

Âu Dương Phỉ Phỉ bị đau và tê vài chỗ, cau mày định né qua thì Vương Dung ngăn
lại, nói:

- Đừng nhúc nhích, phương pháp mát xa này của tôi không chú trọng đến việc dễ
chịu nhưng lại rất có hiệu quả trong trị liệu, cô cứ kiên nhẫn một lúc sau là
sẽ thấy tốt hơn thôi.

- A, đau.

Cuối cùng Âu Dương Phỉ Phỉ không nhịn được cũng phải kêu lên một tiếng


Hoa Đô Thập Nhị Thoa - Chương #46