Long Trảo Thủ​


Người đăng: ๖ۣۜDiêm Đế๖ۣۜ

...............

- Anh ấy, anh ấy sao lại có thể ở đây?

Mấy ngày gần đây, đây là lần thứ hai cô cảm thấy tim mình như ngừng đập. Bước
chân theo bản năng lùi lại hơn mười bước, đứng từ xa nhìn khuôn mặt hắn.

Bỗng nhiên cô nhíu mày lại, trên khuôn mặt tái nhợt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, không
dám tin vào mắt mình. Tại sao anh ta lại mặc đồ bảo vệ? Anh ta làm bảo vệ ở
đây sao? Không, tuyệt đối không có chuyện ấy. Anh ta xuất sắc như vậy, mạnh mẽ
như vậy thì tại sao lại nghèo túng đến mức đi làm bảo vệ chứ?

- Thích Tú, cô không sao chứ?

Một nữ vệ sĩ đứng bên nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của cô, lo lắng hỏi. Đối với
việc xưng hô Thích Tú là do người đứng bên cạnh tự gọi nhưng cô cũng không
phản đối mà ngầm thừa nhận cách gọi ấy nên việc xưng hô ấy tiếp diễn đến bây
giờ.

- Không sao, vừa rồi tôi hơi chóng mặt, cô dìu tôi vào trong này nghỉ một
lát.

Thích Mạn Tinh cắn đầu lưỡi để giúp mình tỉnh táo lại một chút, nhưng sâu
trong đôi mắt lạnh lùng của cô vẫn hiện lên nhiều tâm sự, cô dán mắt vào hắn,
cô sợ hãi, sợ giống như lần trước, chỉ một cái chớp mắt mà hắn đã biến mất.
Bước chân không tự chủ được lại bước về phía trước vài bước.

Đối với mệnh lệnh của Thích Mạn Tinh thì nữ vệ sĩ kia liền thực hiện, nữ vệ sĩ
đó cùng với ba người nữa giúp cô bước đi và cảnh giác nhìn xung quanh. So với
Âu Dương Phỉ Phỉ thì Thích Mạn Tinh hiểu chuyện đời nhiều hơn, mức độ sâu hơn,
đối với những chuyện mưu mô nham hiểm cũng đã từng trải qua, thậm chí chính cô
cũng từng bày ra và tham dự những chuyện đó. Vậy nên cô cũng nhắc nhở Âu Dương
Phỉ Phỉ nên chú trọng việc an toàn cho bản thân.

- Trưởng phòng Chu, nếu cô muốn vào công ty thì phiền cô đeo thẻ vào.

Vương Dung giữ thái độ vừa phải, mỉm cười ngăn cản việc Chu Cầm và Lưu Triết
đang chuẩn bị xông vào trong:

- Còn vị tiên sinh này chắc hẳn không phải là nhân viên của công ty đúng
không? Vậy mời anh đến trước sảnh đăng kí và nhận thẻ.

Thấy cảnh này thì bỗng nhiên Thích Mạn Tinh run lên, đúng, đúng là anh ta. Tại
sao anh ấy lại làm bảo vệ ở đây? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh ấy mà
lại trở thành thế này? Anh ta nói chuyện với người khác phải mỉm cười và còn
hơi cúi người nữa, Vương Dung mà mình biết không phải là người thích cười, đối
với những chuyện anh ấy không thích thì không bao giờ làm, càng không có
chuyện khúm núm được bất cứ kẻ nào.

Thích Mạn Tinh hiểu hắn rất rõ, đó là một người rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến
mức lạnh lùng và thờ ơ với mọi người. Mặc dù cô không hiểu được rốt cuộc tại
sao Vương Dung lại làm như vậy nhưng cô tin là hắn không phải đi đến bước
đường cùng, không còn cách nào khác, tuyệt đối không có chuyện đi làm bảo vệ
để kiếm sống.

Tưởng tượng đến cảnh ấy Thích Mạn Tinh lại đau nhói ở ngực, cảm giác chua xót
xộc lên mũi. Hóa ra, hóa ra hắn khó khăn như vậy, vất vả như vậy, khó trách
mấy năm gần đây hắn một mực lảng tránh việc liên lạc với bạn học. Giờ phút này
cô bị xúc động mạnh, muốn xông lên ôm chặt lấy hắn, đứa hắn về công ty mình
làm bảo vệ, không, cho hắn làm Phó Giám đốc, thậm chí, chỉ cần hắn muốn thì
cho dù là vị trí Giám đốc cũng cho hắn ngồi luôn, cô sẽ cam tâm tình nguyện,
vui vẻ chấp nhận.

Tuy nhiên, hắn lại là một con người kiêu ngạo, nghèo túng nên tự nguyện làm
bảo vệ cũng không chịu tìm các bạn học để được giúp đỡ. Thích Mạn Tinh cam
đoan là hắn sẽ mỉm cười từ chối cô và nói rằng mình thích cuộc sống như vậy,
cuối cùng hắn sẽ không nói tiếng nào mà biến mất, thậm chí là biến mất khỏi
thành phố này. Cô không dám mạo hiểm, thậm chí cả việc gặp mặt hắn, cô cúi đầu
nhìn vào túi xách, trang sức cùng với bốn người bốn người vệ sĩ.

Cô không kiềm chế được đau khổ nên cười nhạt, làm như vậy chỉ sợ chạm vào lòng
tự trọng của hắn thôi.

- Họ Vương kia, anh bị mù mắt hả?

Tạm thời cô vẫn nhẫn nại chờ đợi vì cô biết nếu làm như vậy có lẽ sẽ xúc phạm
đến sự danh dự của hắn, cô còn nhớ rất rõ khi đó hắn với tinh thần hăng hái đã
giúp đội bóng rổ của mình chiến thắng chỉ với một lời khiêu khích. Danh dự của
một người là nhờ vào chính sức mình giành được chiến thắng, dựa vào sự bố thí
của người khác cũng đồng nghĩa với việc chà đạp lên chính mình, chà đạp lên
danh dự của mình.

- Dùng tính cách của mình tự giải quyết mọi việc đi nào.

Thích Mạn Tinh hít thở sâu để giúp mình lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ:

- Vương Dung, dạy dỗ cô ta giống như anh trước kia anh từng dạy dỗ tất cả
những người dám đụng đến danh dự của anh đi, dạy một cho cô ta một bài học mà
không cần thương tiếc đi.

Giống như cô vài năm trước đây, cái thuở ngây thơ hồn nhiên, đứng ở một góc,
im lặng ngắm nhìn mồ hôi hắn rơi, âm thầm cổ vũ hắn giành được chiến thắng.
Chu Cầm, cô có nghe nói qua, là một đứa con gái ăn chơi trác táng, dơ bẩn,
thấp hèn, ỷ vào chút tư sắc mà lượn lờ quanh đàn ông. Vương Dung, tiến tới cho
cô ta một bạt tai đi, đối với loại tiện nhân này chỉ có thể dùng cách này mới
có thể cho cô ta biết thế nào là trên dưới.

- Trưởng phòng Chu, Lưu công tử.

Vương Dung không làm giống như những gì Thích Mạn Tinh mong đợi mà vẫn tiếp
tục mỉm cười nói:

- Công ty có quy định của công ty, tôi chỉ là một bảo vệ nhỏ bé thôi mà, cần
gì phải làm như vậy? Bằng không thôi sẽ gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Âu
Dương, để nghe ý kiến của cô ấy, được không?

Đối với hai vị này gây khó dễ hay khiêu khích gì thì Vương Dung vẫn bình tĩnh,
không hề có chút dao động nào. Thực ra với những gì hắn đã trải qua trong cuộc
sống thì đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Mặc kệ là Chu Cầm hay Lưu Triết thì
hắn cũng chỉ xem như là một người bình thường mà thôi.

Tâm trạng của hắn lúc này thật sự lười so đo với hai người này, càng không thể
vì năng lực của bọn họ mà tức giận được. Trường hợp làm cho Vương Dung nhớ lại
lúc mình đứng gác khi còn là lính, cũng có vài người tự cho mình là giỏi đến
làm trái với quy định quân đội, coi thường kỷ luật. Lúc trước nhiệt huyết còn
đầy nên dễ dàng bị kích động, tức giận nhưng vẫn rất thú vị, không phải vậy
sao? Nhất là nghĩ đến lúc trước đây khi tức giận đã dùng báng súng đánh ngã
một cán bộ xuống mặt đất, nhịn không được phải nhếch mép cười. Khi đó được
sống là chính mình, rất thích, thật sự là rất thích.

Đáng tiếc, thời gian qua đi, một khi mất đi sẽ vĩnh viễn ly biệt. Thực ra, nếu
cho hắn một cơ hội được trở lại quá khứ, được quyền lựa chọn thì chắc chắn hắn
sẽ chọn là một đứa con nghe lời, ngoan ngoãn đi học đại học, đọc sách, tán
gái, nói chuyện yêu đương. Đợi đến lúc tốt nghiệp thì tìm một công việc ổn
định, kết hôn với một người không cần xinh đẹp, chỉ cần hiền lành là được. Sau
đó sinh một đứa con, mọi người trong nhà sống hòa thuận thì còn gì thú vị hơn.

- Tổng Giám đốc Âu Dương, ha ha, từ khi nào mà Tổng Giám đốc lại phải nghe
điện thoại của một tên bảo vệ vậy?

Chu Cầm rất đáo để, sắc mặt khiêu khích nói:

- Anh cũng không phải là Phương Vi Vi, định lấy Âu Dương Phỉ Phỉ ra để đe dọa
tôi à, hôm nay lão nương phải cho anh thấy tôi là ai, anh phải cho tôi vào,
không cho vào tôi cũng vào, anh dám cản tôi lại lần nữa xem nào?

Kế hoạch của cô được thực hiện rất thành công, chỉ trong một thời gian ngắn mà
đã có rất nhiều người tập trung lại đây hóng chuyện, dường như với sở thích
xen vào những chuyện huyên náo ầm ĩ thì không thể dựa vào trình độ học vấn để
giảm đi được.

Ở trong phòng trực ban theo dõi tất nhiên là Lão Giang cũng thấy cảnh này và
nổi cơn tam bành, gọi mấy anh em đến để nói vài chuyện.

Nhìn thấy chuyện này, Thích Mạn Tinh đứng nép sau đám người kia lại thấy đau
xót trong lòng lần nữa, không kiềm chế được nên bật khóc. Một người từng kiêu
ngạo như hắn mà bị cuộc sống bức thành như thế này. Hắn, hắn thật sự khó khăn
ư? Không dám ra tay là vì sợ mất việc sao?

Không đành lòng nên Thích Mạn Tinh định dặn vệ sĩ lên giải quyết mọi chuyện
thì Chu Cầm hung hăng tiến về trước bổ nhào vào trong lòng Vương Dung, tất cả
mọi người thầm lo lắng cho Vương Dung, thầm mắng con mụ đàn bà Chu Cầm đê
tiện, không biết xấu hổ.

Rõ ràng là cô ta muốn ngã vào lòng Vương Dung rồi kêu to hắn là người bất lịch
sự, nhân tiện làm ầm mọi chuyện lên rồi Lưu công tử sẽ ra tay che chở, bảo vệ
cô.

- Tiểu Vương, mau tránh ra.

Lão Giang cũng ngay lập tức đoán ra được ý đồ của cô nên lòng nóng như lửa đốt
kêu lên:

- Đừng cho cô ta chạm vào.

Ai ngờ Vương Dung cười nhếch mép rồi ngẫm nghĩ điều gì đó, không có động thái
trốn tránh mà ngay lúc cô ta định bổ nhào vào thì hắn đưa hai tay ra trước
chụp lấy hai bên ngực cô ta.

Đây chính xác là chiêu Long Trảo Thủ.

Hiện trường trở nên yên tĩnh.


Hoa Đô Thập Nhị Thoa - Chương #43