Người đăng: ๖ۣۜDiêm Đế๖ۣۜ
- Ôi, Trưởng phòng Chu, tôi nào dám cả gan cắt xén vật liệu của cô chứ?
Một người đàn ông trung niên ở bên trong oan ức nói.
- Chẳng qua, đó chỉ là hai mươi cái máy tính xách tay thôi, vẫn chưa nhận
được phê duyệt thì làm sao tôi dám phân phát đi đâu được chứ?
- Anh còn dám lừa gạt tôi hả? Anh quên là Chu Cầm tôi hiểu biết rất rộng sao,
sáng sớm nay vừa mới ghi chép vào trong máy tính của kho là nhập về hai mươi
máy tính mới.
Chu Cầm tiếp tục cao giọng nói:
- Nói đi, rốt cuộc hôm nay anh định đưa số hàng đó đi đâu? Tôi cảnh báo anh,
đừng chọc cho lão nương này điên lên.
- Ôi chao, bà cô của tôi ơi, đó chỉ là ghi chép thôi, số máy tính đó là của
phòng IT mới được thành lập, tôi hỏi cô, nó là của bộ phận IT thì làm sao mà
đưa lên cho cô được chứ?
Trưởng ban Lí bên trong nói một cách nghẹn ngào:
- Cô cũng biết Tổng Giám đốc Âu Dương quản lý rất chặt chẽ, việc này nếu đến
tai của cô ấy thì tôi sợ là khó giữ được bát cơm, còn nếu không thì cô cứ gọi
Tổng Giám đốc đến đây đi, tôi sẽ ba mặt một lời luôn.
- Ha ha, lão Lí, anh được đấy, cái phòng IT mới thành lập kia chỉ là đồ bỏ
đi, không phải là việc của công ty.
Chu Cầm nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nói.
- Anh cho là nịnh bợ Tổng Giám đốc mới thì có thể kiêu ngạo, hống hách muốn
làm gì thì làm à? Lão nương cho anh đến hết tháng này phải đưa đủ cho đủ số
máy tính của ngày hôm nay lên phòng tôi.
Trong Ban Hậu cần này có rất nhiều người, nhất là bộ phận công nhân, ngoài ra
còn có những công nhân làm ở các chi nhánh hậu cần khác nhau, nghe thấy tranh
cãi om sòm đều ghé mắt và hai tai nghe lén, nhưng không một ai dám bước lên
phía trước cả.
Sắc mặt Giang Hổ không được tốt lắm, vừa mới khoe Trưởng ban Lí là người nhà,
không ngờ lại gặp phải cảnh này.
Hình như ông thấy Vương Dung hơi nghi ngờ nên thấp giọng nói:
- Tiểu Vương, Chu Cầm này chính là người đứng đầu bên mảng Quan hệ công
chúng, dựa vào một thế lực nào đó ở trên mà luôn lộng hành trong công ty này,
cậu hãy tránh mặt cô ta chút đi, đừng dẫn lửa thiêu thân, cô này nổi tiếng là
khó chơi đấy.
- À, tôi hiểu rồi.
Vương Dung cũng không quá để ý đến chuyện này, khi hắn còn trẻ, còn nhiệt
huyết, sôi nổi, nhìn thấy cái gì bất bình cũng đều quan tâm, tiếc là trải qua
quá nhiều chuyện nên khi có chuyện xảy ra thì hắn cũng không còn hứng thú để
quan tâm nữa.
Không quan tâm đến những lời xin xỏ, đau khổ của Trưởng ban Lí, từ trong văn
phòng một người phụ nữ hùng hổ đi ra, người phụ nữ này nhìn khá đẹp, dáng
người cao gầy nóng bỏng, quyến rũ. Tuy nhiên lại trang điểm quá đậm, ăn mặc
cũng lộng lẫy, trong thời tiết lạnh của tháng Tư mà cô ta diện đồ và mang một
đôi guốc đen cao như vậy đúng là mê hoặc người khác mà.
Tuy nhiên Vương Dung không phải là người đánh giá người khác như thế, hắn đã
trải qua nhiều chuyện trong cuộc sống, gặp qua nhiều người nên sẽ không có
kiểu trông mặt mà bắt hình dong. Khi chứng kiến sự hung dữ của cô gái này lúc
nói chuyện với Trưởng ban Lí thì cũng không có thiện cảm cho lắm, cũng xem như
một người qua đường xa lạ A, B, C, D...nào đó, không cần để ý. Thậm chí nhìn
thêm một chút cũng không có hứng thú, nếu với bộ trang phục đó mà trong một
hộp đêm nào đó thì may ra hắn còn để ý tới và nghĩ đến chuyện tình một đêm
chẳng hạn.
Sự hung hăng của Chu Cầm vẫn chưa giảm xuống, nhìn thấy Giang Hổ và Vương Dung
chắn ở cửa, cô khoanh tay, thái độ kiêu căng nhìn Vương Dung từ trên xuống và
nói:
- Lão Giang, đây là người mới à? Làm ở bộ phận nào vậy?
Nói xong thì lại nhìn Vương Dung, thấy dáng người hắn cũng không tồi, nhìn mặt
cũng đứng đắn, cặp mắt của hắn tố cáo hắn là một người đào hoa và rất khá
trong chuyện giường chiếu.
Giang Hổ tuy rằng là đội phó đội bảo vệ nhưng khi đối diện với Chu Cầm thì có
vẻ sợ hãi, cúi đầu, khom lưng cười nịnh.
- Trưởng phòng Chu, người này chính là huynh đệ mới của tôi, làm ở đội bảo
vệ, tên là Vương Dung, tôi dẫn cậu ấy đi lấy mấy đồ dùng cần thiết của bảo vệ.
Tiểu Vương, vị này chính là Chu Cầm, Trưởng phòng Quan hệ công chúng của công
ty chúng ta. Trưởng phòng Chu là một công thần lớn của công ty, giúp công ty
mở rộng kinh doanh, vượt qua mọi chông gai, công danh hiển hách.
Vừa nghe nói Vương Dung chỉ là một tên bảo vệ nhỏ bé thì Chu Cần ngay lập tức
cau mày, nhất thời không còn hứng thú gì với Vương Dung nữa, chỉ liếc hắn một
cái, tuy nhiên vì nghe được những lời có cánh từ Giang Hổ nên sắc mặt của cô
cũng tốt hơn một chút, khoanh tay nói:
- Đáng tiếc, hiện tại có quá nhiều tài năng mới, chúng tôi dù có công lao lớn
như thế nào đi chăng nữa thì sớm muộn cũng bị đuổi đi thôi, thấy chuyện vừa
rồi không, xin chi hai mươi máy tính của phòng IT về cho phòng mình thì liền
bị phê bình, góp ý. Lão nương đích thân đi xin mà vẫn biệt tăm không thấy hàng
đâu, tôi thấy con bé miệng còn hôi sữa kia đang muốn giỡn mặt với tôi đây mà.
- Ha ha, chuyện của cấp trên, những người bảo vệ lỗ mãng như chúng tôi cũng
không thể hiểu được.
Giang Hổ cẩn thận nói, đang trong tình thế như vậy thì ông ta đâu có dám nói
bậy. Nếu nói xấu Âu Dương Phỉ Phỉ mà đến được tai cô thì chẳng phải là ảnh
hưởng đến tiền đồ sau này của ông ta sao? Mặc dù trình độ học vấn không cao
nhưng đã sống lâu và khi gặp phải những vấn đề khó xử như thế này thì sẽ có
cách giải quyết hợp lí, ông ta cười ha ha và nói:
- Trưởng phòng Chu, cô cứ đi trước, tôi đưa Tiểu Vương đi lấy ít đồ, sau đó
dẫn cậu ấy đi một vòng công ty cho biết.
Nói xong Giang Hổ liền quay sang nháy mắt với Vương Dung ra hiệu để hắn đi
khỏi đây.
Vương Dung không nói gì liền đi theo Giang Hổ, nhưng mới bước được hai bước
thì đột nhiên Chu Cầm tóm lấy tay Vương Dung và nói :
- Bảo vệ mới, Tiểu Vương, đợi chút.
Vương Dung nhìn cô ta mà không để lộ ra biểu hiện gì trên khuôn mặt cả, bình
tĩnh quay lại.
- Trên cái bàn kia có hai mươi cái máy tính xách tay, anh lấy xe đẩy lại đây
và đưa đến lầu bảy của phòng Quan hệ công chúng giúp tôi.
Điệu bộ của Chu Cầm rất ra dáng người lãnh đạo, không cần hỏi ý kiến Vương
Dung liền ra lệnh và chỉ vào cái bàn cách đó không xa, cô còn hất mái tóc uốn
dài của mình ra sau, tự nói ra mục đích của mình:
- Những người làm trong phòng Quan hệ công chúng đi ra ngoài gặp khách hàng
mà dùng máy tính xách tay cũ thì sẽ bị họ chê cười, người ngoài cũng sẽ nói
tôi và công ty có thực lực yếu kém.
Sắc mặt Vương Dung vẫn bình tĩnh như lúc nãy, chân mày hơi nhíu lại, định nói
lại vài câu thì nghe thấy một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Khoan đã Trưởng phòng Chu.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy màu xám, đi giày cao gót chậm rãi bước tới,
ánh mắt lạnh lùng lộ rõ vẻ khinh thường:
- Trưởng phòng Chu, số máy tính này là để dành cho người ở phòng IT làm việc,
không phải để cho cô đem ra ngoài khoe khoang.
Vương Dung nhìn người phụ nữ này từ trên xuống, là một phụ nữ đã trưởng thành,
có lẽ là đã tốt nghiệp và làm việc được nhiều năm.
Nếu so sánh về dung mạo thì cả cô và Chu Cầm cũng ngang ngang nhau, nhưng trên
người cô gái này lại toát lên khí chất đoan trang mà Chu Cầm không thể có
được, nói thẳng ra thì Vương Dung thích cô gái mới đến này hơn.
Thực ra thì cho tới tận bây giờ chưa bao giờ Vương Dung tự cho mình là một
chính nhân quân tử.
- Ôi, không phải là Phương Vi Vi, Phương tiểu thư sao, à không, bây giờ cô đã
đường đường chính chính là Trưởng phòng Phương rồi, là trưởng phòng của phòng
IT mới thành lập, quên nữa, tôi vẫn chưa kịp chúc mừng cô.
Chu Cầm cười rất tươi, nói những lời như mật ngọt rót vào tai:
- Chúc mừng cô nhé, Trưởng phòng Phương đã chịu khổ nhiều năm, cuối cùng cũng
hết khổ rồi, được Tổng Giám đốc Âu Dương giao cho trọng trách trong cuộc họp
hội đồng rồi, phòng IT phải có trách nhiệm trong việc tìm thị trường tiêu thụ
cho công ty chúng ta. Chúng ta muốn thay đổi lối suy nghĩ và cách làm việc
theo truyền thống thì cần phải đầu tư vào cơ sở vật chất và ra ngoài thương
lượng với khách hàng. Cô cần phải làm cho tốt vào nhé, đừng phụ lòng tin của
Tổng Giám đốc Âu Dương.
- Không dám phiền Trưởng phòng Chu lo lắng, công việc của tôi thì để tôi tự
xử lí, ngược lại Trưởng phòng Chu cần phải cố gắng học tập thêm nhiều nữa mới
được, coi chừng không theo kịp tiến độ phát triển của công ty thì sẽ bị đào
thải đấy.
Phương Vi Vi đã là một phụ nữ trưởng thành, lại thuộc thành phần tri thức,
không phải là một cô bé mới ra đời mà bị một chút châm biếm, khiêu khích tác
động đến.
- Hừ, Trưởng phòng Phương quan tâm nhiều quá rồi.
Chu Cầm cười khẩy, sau đó quay đầu lại nói Vương Dung:
- Tiểu Vương, đứng thừ người ra đó làm gì, mau đưa máy tính đến lầu bảy,
phòng Quan hệ công chúng đi, mọi người đang chờ để lấy máy đi làm việc đấy.
- Thật là buồn cười, không hổ là người có ô dù, công ty này là nhà cô hả? Số
máy tính đó tôi xin cho phòng IT, dựa vào cái gì mà cô đòi lấy nó đi?
Phương Vi Vi không hề sợ hãi Chu Cầm, sau đó cũng quay lại phía Vương Dung
nói:
- Tiểu Vương, anh đừng tin những chuyện ma quỷ mà cô ta nói, cô ta chưa hề
xin phép, tự tiện lấy đồ của công ty, đó chính là tham ô. Anh cũng đừng bị
những lời ngon ngọt kia lừa mà làm kẻ chết thay, tôi đã kí nhận số máy tính
xách tay này, Trưởng ban Lí cũng đã kí tên rồi, anh đi lấy xe đẩy đi, lát nữa
đi theo tôi.
- Được lắm, Phương Vi Vi cô vừa mới đảm nhiệm chức Trưởng phòng mà đã đắc ý
rồi.
Chu Cầm thẹn quá hóa giận nói:
- Phòng IT các người từ khi thành lập đã làm được gì cho công ty hả? Kinh
doanh được bao nhiêu tiền hả? Dựa vào cái gì mà các người đòi hỏi này nọ? Tiểu
Vương, đừng nghe cô ta hù dọa, đưa lên giúp tôi, bảo đảm sẽ có lợi cho anh.
Lão nương tôi cũng muốn xem thử khi cầm hai mươi cái máy tính này thì ai dám
tố cáo tôi tham ô? Tiểu Vương, bắt đầu làm đi, Chu Cầm tôi sẽ chịu trách
nhiệm.
- Tiểu Vương, anh cần phải hiểu là loại phụ nữ dựa vào sắc đẹp để ăn cơm này
thường hay ăn tươi nuốt sống người khác, khi xảy ra chuyện thì chắc chắn cô ta
sẽ hóa thành một con hồ ly và ăn thịt anh.
Phương Vi Vi nghiêm mặt cảnh báo, sau đó tiếp tục nói:
- Anh giúp tôi đưa số hàng này đi, tôi có trong tay giấy tờ thủ tục chính
thức để nhận máy tính do Tổng Giám đốc Âu Dương phê duyệt.
Nói xong cô giơ cái đơn nhận hàng lên.
- Phương Vi Vi, cô nói chuyện cho rõ ràng, ai dựa vào sắc đẹp để ăn cơm hả?
Tiểu Vương, anh chuyển đồ lên giúp tôi, tôi hứa sẽ không để anh phải chịu
thiệt.
- Người nào bị nhột thì là nói người đó.
Phương Vi Vi không thèm để ý, cười nói:
- Tiểu Vương, làm việc danh chính ngôn thuận sẽ tốt cho anh, anh giúp tôi
mang đi đi.
Vương Dung nãy giờ vẫn chưa nói được câu nào, bị liên lụy đến hai cô nàng đấu
đá lẫn nhau, hắn là người vô tội mà. Đúng là nằm cũng trúng đạn, cũng bị súng
nổ đùng đùng hai bên tai.