Đêm Lạnh​


Người đăng: ๖ۣۜDiêm Đế๖ۣۜ

Mùa này nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm có sự tương phản rất lớn.

Đêm lạnh.

Âu Dương Phỉ Phỉ tìm trong hành lý mấy bộ đồ mùa đông và quấn hết vào người
giống như cái bánh bao vậy, sau đó thì cuộn mình ngủ trên tấm nệm. Vừa lạnh
vừa đói. Đi siêu thị mua bánh mì và sữa về để ăn thì bị tên khốn kia ăn hết
sạch, ăn nhiều như vậy mà vẫn chưa đầy cái bao tử của hắn.

Nếu bây giờ có người mang đến cho cô một cái chăn, thêm một miếng thịt bò rán
nóng hổi nữa thì đổi lại cái gì cô cũng đồng ý. Không biết mất bao lâu, nhưng
ngay lúc cô đang mơ mơ màng trong phòng thì mũi cô nhíu lại mấy cái, hình như
có mùi thịt bay xuyên qua cửa phòng.

Âu Dương Phỉ Phỉ tỉnh dậy, đúng là mùi rau xào, còn có nhiều mùi khác nữa, cô
ngửi càng nhiều thì dạ dày của cô càng réo ầm lên, vội vàng đứng dậy, khẽ mở
cửa phòng xem thử, quả nhiên là đèn sáng trong phòng bếp, mùi tiêu, mùi ớt bay
sực nức sắp phòng, với một người đang đói cồn cào như cô thì không thể không
chú ý đến điều này được.

- Tên khốn này.

Âu Dương Phỉ Phỉ chửi thầm trong lòng, ăn hết bánh mì và sữa của bổn tiểu thư,
giờ lại ăn khuya nữa, anh là quỷ chết đói đầu thai à? Nhưng hắn nấu cái gì mà
thơm quá vậy?

Nhìn từ cánh cửa cô thấy hắn bưng hai món ăn từ phòng bếp lên phòng khách, hắn
khui chai bia và tu ừng ực, sau đó thì ăn khí thế.

Âu Dương Phỉ Phỉ càng nhìn càng tức, càng nghĩ càng không cam lòng. Ai cũng là
người, vậy tại sao hắn được ung dung ngồi ăn uống như vậy? Còn bổn tiểu thư
phải ở trong này chịu đói chịu lạnh? Hừ, coi như là trả lễ việc hắn ăn hết
bánh mì và sữa của mình vậy.

Vương Dung bị sốc, trên thực tế đổi lại là bất kì ai cũng sẽ bất ngờ như vậy.
Vừa rồi hắn đi ngủ nhưng lại thấy đói bụng nên đi ra tìm đồ ăn, thấy trong tủ
lạnh có mấy thứ đồ tươi sống và bia nên tiện tay nấu hai món ăn khuya. Tuy
nhiên, trong lúc nhất thời do thói quen nên quên mất là còn một người nữa đang
ngủ ở trong căn phòng nhỏ.

Lúc đang ăn ngon lành thì thấy một cô gái quấn đủ các thể loại quần áo trên
người hùng hổ chạy vào bếp lấy chén đũa lại, mặt đằng đằng sát khí ngồi vào
bàn, không nói lời nào cứ thế mà ăn.

Vương Dung ngây người ra, cô vẫn tiếp tục dùng đũa gắp liên tục, mới đó đã hơn
nửa đĩa thịt bò rồi.

Từ trước đến nay Âu Dương Phỉ Phỉ rất coi trọng hình tượng của mình, nhất là ở
công ty thì luôn cẩn thận tỉ mỉ thể hiện một vẻ bề ngoài hoàn hảo. Nhưng lúc
này cô thầm nghĩ là giữ hình tượng thì chỉ còn nước đi đời nhà ma vì đói, hơn
nữa trước mặt một tên khốn nạn và vô liêm sỉ như hắn thì không cần phải như
vậy. Nếu ăn chậm, lỡ như hắn lấy lại được bình tĩnh và đuổi mình đi thì sao?
Bổn tiểu thư sẽ khiến hắn trở tay không kịp, khiến hắn trở thành hư không,
khiến hắn không được ăn, để xem hắn có thể làm được gì mình?.

Cô càng nghĩ thì càng thấy mình làm vậy là đúng, với người như vậy mà dùng
hình ảnh một người con gái đẹp nết na thùy mị để nói chuyện thì đúng là đàn
gảy tai trâu. Ồ, thịt bò này quả nhiên không tồi chút nào, rất mềm và ngon,
lại còn có thêm ít tiêu và gia vị khác nữa.

Vương Dung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có thể nói là đẹp hoàn mỹ đang ăn ngấu
nghiến kia, một lát sau hắn mới dám khẳng định rằng đây là nhà mình, và người
đang ở nhờ nhà mình này là Giám đốc của công ty mình. Chắc chắn không phải là
hắn say đến mức đem theo một cô gái không rõ lai lịch ở quán bar về nhà.

Khách quan mà nói thì đến Vương Dung cũng phải thừa nhận rằng Âu Dương Phỉ Phỉ
là một cô gái đẹp hiếm thấy, cho dù quấn quần áo trên người như cái bánh bao,
cho dù ăn như một kẻ chết đói thì từ cô vẫn toát lên một sự hồn nhiên làm
người khác rung động. Lúc này không thể tìm thấy được một điểm nào trên người
cô với tư cách là một Tổng Giám đốc lạnh lùng, kiêu ngạo như lúc ở trên công
ty nữa.

Ha ha, đúng là một đại tiểu thư mà, chắc là không ăn cơm tối nên đói bụng lắm
đây. Vương Dung khẽ cười và lắc đầu, châm một điếu thuốc, uống bia, không
tranh giành đồ ăn với cô.

- Cay quá, cay quá.

Lúc đầu ăn chỉ thấy ngon, ăn liên tục nhưng sau khi ăn hơn nửa đĩa thì lại cảm
thấy cay xé miệng, cô vội vàng cầm lấy chai bia uống một ngụm lớn.

Vị bia mát lạnh, nhất thời hòa tan trong miệng khiến vị cay biến mất, sự sảng
khoái chạy thẳng đến thần kinh làm cho cơ thể mềm mại của cô tê dại đi, nhưng
ngay sau đó lại thả lỏng ra, thật là một cảm giác sung sướng, thăng hoa không
nói nên lời. Điều nay cũng làm cho cô ngạc nhiên vì trước kia cô cũng từng
uống bia nhưng chỉ nhấp môi chút chút chứ chưa bao giờ cảm nhận được sự sảng
khoái nhiều như vậy.

Cứ như vậy cô ăn rồi uống, thoáng cái khi bia đi xuống bụng thì hai gò má cô
liền đỏ ửng lên. Một lúc sau, cơm rượu no say cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn
lướt qua đống chén đĩa thì bất giác mặt đỏ lên, số đồ ăn trên bàn đã bị cô ăn
sạch trơn. Lúc này cô mới phát hiện ra là từ lúc cô bắt đầu ăn đến giờ Vương
Dung chỉ ngồi đó nhìn và chậm rãi uống bia, dường như là biết cô rất đói nên
đã để cho cô ăn một mình.

Thực ra người này cũng không đến nỗi xấu tính lắm, Âu Dương Phỉ Phỉ tự thấy
xấu hổ vì vừa rồi bản thân cũng đã làm hơi quá nên đành cúi đầu lấy giấy lau
miệng, ngượng ngùng nói:

- Vương Dung, tôi, chuyện đó, vừa rồi tôi hơi đói.....xin lỗi, lần sau.....

Cô muốn nói là lần sau sẽ mời lại hắn nhưng cứ nghĩ đến trong túi chỉ còn lại
năm mươi mốt đồng nên ấp úng nói không nên lời.

- Không sao, bữa ăn khuya này tôi sẽ ghi nợ cho cô, hai món ăn và một chai
bia, lấy rẻ cho cô là hai trăm đồng thôi.

Nói xong hắn đi lấy một cuốn sổ nhỏ và quay lại nói với cô:

- Tổng Giám đốc Âu Dương, nhớ kí vào giấy nợ nhé.

- Vương Dung, anh....

Cảm giác chán ghét hắn vừa mới tiêu tan đi được một chút thì thì ngay tức khắc
lại dâng lên, mặt Âu Dương Phỉ Phỉ giận đến trắng bệch ra, vò nát số giấy ăn
trên bàn, nhìn hắn với ánh mắt thù hận.

- Tôi biết hiện tại cô đang gặp khó khăn về tài chính, tuy nhiên nếu không có
vấn đề gì thì cô cứ kí vào giấy nợ là được, đợi đến khi cô giàu rồi tôi sẽ đến
tìm cô để thanh toán một lần luôn.

Vương Dung khẽ cười, điềm đạm và ra vẻ giống như mình sắp phát tài vậy.

- Ôi, vẻ mặt của Tổng Giám đốc như vậy là sao? Đừng nói cô ăn cơm không trả
tiền nhé? Cô nên nghĩ theo một chiều hướng tốt hơn đi, trong túi cô chỉ còn
lại năm mươi mốt đồng, nếu cô không chịu bán bớt quần áo để lấy tiền thì từ
nay về sau cô chỉ có thể ăn cơm ngày ba bữa ở căn tin của công ty thôi.

Đồ ăn của căn tin công ty Âu Dương Phỉ Phỉ đã ăn qua một lần, vừa ăn vào thì
cô đã muốn nôn ra rồi, thực sự không ra gì cả. Âu Dương Phỉ Phỉ từ nhỏ đã được
ăn ngon nên lâu ngày trở nên kén ăn.

Nhưng ngay lúc này cô cũng không thể không thừa nhận rằng tên Vương Dung khốn
kiếp này nấu ăn rất ngon, mặc dù không phải là đầu bếp ở khách sạn lớn nhưng
món ăn hắn làm cũng có hương vị rất đặc biệt.

- Hừ, bổn tiểu thư chưa bao giờ là người ăn cơm không trả tiền.

Âu Dương Phỉ Phỉ tức giận đi lấy bút, kí tên mình vào và hung hăng ném trả lại
cho hắn:

- Thế này anh đã hài lòng chưa?

Vương Dung vui vẻ cất đi tờ giấy ghi nợ, sau đó còn khách khí nói với cô:

- Tổng Giám đốc, sau này cô muốn ăn gì thì cứ nói, tôi cam đoan sẽ làm cô hài
lòng.

Thấy bộ dạng của hắn như vậy, cộng thêm cơm no rượu say nên Âu Dương Phỉ Phỉ
cũng chẳng muốn so đo với hắn, nhưng cũng không từ chối.

- Chuyện đó nói sau, coi như anh lợi hại.

Sau khi ăn no thì cơn buồn ngủ kéo đến,

- Ha ha, Tổng Giám đốc à, ở đây tôi còn có một cái chăn được làm bằng lông
chim, còn mới chưa dùng lần nào. Lúc trước tôi đi làm nên có chút tiền mua nó,
bơm khí vào thì có thể dùng được một đêm, ngày mai đem phơi nắng thì sẽ dùng
tốt hơn.

Vương Dung ra vẻ thân thiết, lo lắng cho cô.

- Hả? Anh từng làm việc ở ngoài à?

Âu Dương Phỉ Phỉ nhíu mày, quay đầu lại hỏi:

- Anh làm việc gì?

- À, công việc linh tinh vớ vẩn ấy mà, tuy nhiên chủ yếu vẫn là làm bảo vệ.

Vương Dung cười hì hì rồi nói:

- Tổng Giám đốc, cái chăn lông chim kia....

- Bảo vệ à? Xem ra con mắt tôi nhìn người cũng hơi chuẩn đấy.

Âu Dương Phỉ Phỉ cười nhếch mép, mặc dù bây giờ trên người đang quấn nhiều
quần áo luộm thuộm nhưng sự kiêu ngạo, lạnh lùng của cô thì giống như một con
thiên nga trắng vậy.

- Đem cái chăn lại đây, bao nhiêu tiền anh cứ ghi vào giấy nợ đi.

Cuối cùng thì cô cũng đã nhìn ra được sự hám tiền của con quỷ keo kiệt này,
nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của. Đằng sau chuyện cái chăn kia chắc
chắn không phải có ý tốt gì, hẳn là muốn thêm vài ngàn đồng đây mà.

- Tổng Giám đốc, cô xem, cô đường đường là lãnh đạo, nếu đến việc chăn mền mà
cũng tính tiền thì người khác biết được sẽ nói tôi là bắt chẹt, vòi tiền của
người khác đấy.

Vương Dung cười đến híp mắt, không đợi cô kịp phản ứng lại đã lập tức vừa ghi
vào sổ nợ vừa nói:

- Tuy nhiên, nếu lãnh đạo có thưởng thì tiểu nhân không thể vô lễ được. Tôi
cũng không lấy cô nhiều đâu, một cái chăn lông chim mới quy ra tiền là hai
mươi ngàn, phiền cô kí vào đây.

Âu Dương Phỉ Phỉ xém chút nữa ngã nhào xuống đất, trợn mắt nhìn hắn, ăn cướp
trắng trợn như vậy sao? Đúng là hiếm thấy à. Tuy nhiên cô vẫn kí tên vào, lúc
nãy vừa lạnh vừa đói nên đã làm cho cô chịu nhiều uất ức, cô không muốn nghĩ
nhiều nữa, đợi ngày mai trời sáng đến công ty cô còn phải xử lý nhiều việc
quan trọng nữa.

Cô không thích việc đi lấy cái chăn lông chim nên quay về phòng đóng cửa cái
rầm.

Chờ cô về phòng được một lúc rồi Vương Dung mới cất đi cái vẻ mặt cợt nhả kia,
dọn dẹp một chút rồi về phòng. Phòng của hắn cũng trống không, chăn đệm mấy
năm nay đã mốc meo, chắc đã bị cô giáo Triệu vứt đi rồi. Cái chăn lông chim
kia chính là mẹ hắn để dành một tháng tiền lương để tìm người làm theo yêu
cầu, muốn hắn dùng nó khi kết hôn, nói là chờ hắn đi lính về sẽ tìm cho hắn
một người vợ.

Sắc mặt hắn tĩnh lặng như mặt nước, thắt chặt áo khoác vào người, dựa vào đầu
giường và hút thuốc. Ánh trăng chiếu xuống xuyên qua làn khói trắng, nhìn rất
mơ hồ. Ánh mắt hắn nhìn vào làn khói có chút đau buồn. Mẹ, con có thể làm được
như những gì mẹ mong muốn không, có thể làm được một người bình thường, sống
một cuộc sống yên ổn không?


Hoa Đô Thập Nhị Thoa - Chương #19