Bảo Vệ Mà Cũng Có Quy Tắc Bí Mật Sao?​


Người đăng: ๖ۣۜDiêm Đế๖ۣۜ

Khoanh hai tay lại, cô lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Nửa năm thì nửa năm.

Cô chưa bao giờ so đo chuyện tiền bạc với người khác, nếu không thì vừa rồi đã
không giúp đỡ cô giáo Triệu nhiệt tình như vậy.

- Tốt lắm, tiểu thư Âu Dương không hổ là Tổng Giám đốc, rất thẳng thắn.

Vương Dung tỏ ra nguy hiểm.

- Tuy nhiên cái hợp đồng trước kia không thể dùng được, chúng ta phải kí lại
một bản hợp đồng khác. Trong đó có mấy điều như sau, thứ nhất, cô phải giữ
phòng sạch sẽ, một tuần phải quét dọn ba lần, và một lần tổng vệ sinh chung
quanh nhà. Tuy nhiên, Tổng Giám đốc Âu Dương có thân phận cao quý nên không
cần động tay chân vào cũng được, có thể có cho người khác đến làm giúp.

- Được.

Âu Dương Phỉ Phỉ không do dự mà đồng ý ngay lập tức, dù sao cô cũng là người
thích sạch sẽ, nơi mà cô ở thì cho dù là nơi thuê ở tạm cũng không thể dơ bẩn
như ổ chó được, không cần Vương Dung nói thì cô cũng sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch
sẽ.

- Thứ hai, phòng nhỏ bên trái là phòng riêng của cô, nếu không được sự cho
phép của cô thì tôi sẽ không vào quấy rầy, còn phòng lớn bên phải là phòng ngủ
của tôi, nếu không được sự đồng ý của tôi thì cô cũng không được vào.

Vương Dung chỉ vào hai phòng cạnh nhau và nói.

Âu Dương Phỉ Phỉ mặt cứng đơ, trợn mắt lên nhìn hắn, sửng sốt một lúc lâu sau
mới giật mình nói:

- Anh anh anh, anh nói cái gì? Ý anh là anh cũng sẽ ở lại đây à?

Vương Dung chậm rãi hút huốc, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

- Tiểu thư Âu Dương, trên thế giới này có rất nhiều người nghèo, rất nhiều
người mong muốn có được một căn nhà để ở, với họ như vậy là may mắn lắm rồi.
Nơi này mặc dù đơn sơ nhưng nó thật sự là nhà của tôi, ngôi nhà duy nhất, cô
không thể ngang nhiên đến ở và đuổi tôi ra ngoài đường như vậy được.

- Không được, chuyện này tuyệt đối không được.

Âu Dương Phỉ Phỉ giận đến nỗi mặt trắng bệch ra, chuyện này cô không thể nào
chấp nhận được. Chuyện đùa, sống chung một nhà với một người đàn ông, nhất là
người mà cô ghét cay ghét đắng nữa. Cô lạnh lùng nói:

- Vương tiên sinh, số tiền thuê nhà tôi trả không phải thấp, nó cao hơn giá
cả thị trường rất nhiều, tôi hy vọng trong sáu tháng tôi ở đây thì anh hãy ra
ngoài thuê phòng ở.

- Tiểu thư Âu Dương, cô nghĩ đây là trò đùa chắc?

Vương Dung cũng tỏ ra kinh ngạc, trừng mắt nhìn cô, vỗ trán, lắc đầu, cười
nói:

- Tiểu thư à, đây là nhà của tôi, đang yên đang lành lại cho cô thuê nhà rồi
ra ngoài ở à? Tôi là thằng ngốc sao? Đúng vậy, số tiền mà cô trả đúng là rất
cao nhưng đến nửa năm sau tôi mới nhận được, hiện tại tôi cực kì nghèo, công
ty thì trả tiền lương thử việc hai ngàn mỗi tháng, cô nghĩ tôi phải đi thuê
nhà như thế nào đây? Tôi đã phiêu bạt ở ngoài nhiều năm, bây giờ muốn sống một
cuộc sống tốt đẹp hơn, làm sao có thể đi đến nơi nào khác nữa. Quên đi, quên
đi, tôi thấy không cần phải nói nữa, cô lo thu xếp đi.

- Anh......

Âu Dương Phỉ Phỉ giận dữ, định phát cáu lên nhưng lại nghĩ đến tình hình của
mình nên đành phải nén giận, nói:

- Được, trong nửa năm tới, chúng ta đều là người thuê nhà, anh không phải là
chủ nhà, giá cả tôi sẽ không thay đổi nhưng chúng ta cần có thêm điều kiện.

Cô thầm nghĩ là tên quỷ keo kiệt này muốn xin tiền cô để ra ngoài thuê nhà ở,
đúng là lòng tham không đáy, nếu cô có tiền thì có thể ném cho hắn một chút để
hắn đi đâu thì đi cho khuất mắt, tuy nhiên nếu có tiền thật thì cô cũng không
dại gì mà ở lại đây để đôi co với hắn, cô sẽ sớm quay lại khách sạn ở.

- Biết rồi, biết rồi, cô là phụ nữ nên ra ngoài cũng phải cẩn thận một chút,
rất dễ bị để ý, nhất là việc ở cùng với một người đàn ông.

Vương Dung bắt đầu dùng ánh mắt soi mói nhìn cô, bĩu môi nói:

- Tôi thừa nhận, cô rất hấp dẫn nhưng lại không phải là "khẩu vị" của tôi,
đối với cô tôi không có chút hứng thú nào cả, vậy nên cô cứ yên tâm. Vương
Dung tôi tuy không phải là người tốt nhưng cũng sẽ không làm cái việc dồn
người ta đến bước đường cùng đâu.

- Anh......

Âu Dương Phỉ Phỉ trợn tròn mắt, tức giận nhìn Vương Dung đáp lời:

- Vương tiên sinh, vẻ ngoài của tôi như thế nào không đến lượt anh đánh giá,
hơn nữa hãy nhìn lại anh đi, tuổi cũng không nhiều lắm mà lại ăn mặc giống như
một ông chú già cỗi vậy, anh nghĩ với bộ dạng như vậy mà có cô gái nào đến
quyến rũ anh sao?

Vương Dung nhún vai cười:

- Thời buổi này làm một người đàn ông trung thực thật là khó khăn, đối với
một người phụ nữ đẹp mà ngó nghiêng này kia thì sẽ bị mắng là một tên hám gái,
còn với những người phụ nữ mà nói không có hứng thú với họ thì cũng sẽ bị mắng
chửi. Được rồi, được rồi, coi như tôi chịu thiệt một chút, để tôi nói lại vậy,
Tổng Giám đốc Âu Dương nhìn cô thật sự rất đẹp, rất nữ tính, quyến rũ....tóm
lại là rất hấp dẫn tôi.

Với những người thích tự hào khoe khoang hay ca ngợi mình thì cô vẫn có thể
chấp nhận được, nhưng giọng điệu của tên này là gì vậy? Mặt mày nhăn nhó,
giống như những gì vừa nói ra đều là dối lòng vậy. Âu Dương Phỉ Phỉ giận đến
run người, nếu lúc này mà có một khẩu súng trong tay thì chắc chắn cô sẽ không
do dự mà bắn tên đáng ghét này một phát, dù sao người như hắn có ở lại thế
giới này thì cũng chỉ gây ra họa mà thôi.

Cô đã sống hơn hai mươi năm trải qua nhiều chuyện nhưng dường như không bằng
chuyện của một ngày hôm nay gộp lại. Cô hít thật sâu mất hơi, liên tục nhắc
nhở mình, Phỉ Phỉ ơi là Phỉ Phỉ, nhất định phải kiềm chế, cho dù bị tên khốn
này làm cho tức chết thì cũng không thể chết một cách vô ích được. Ở rừng
không lo không có củi đốt, đợi đến ngày mai khi vừa vào giờ làm thì sẽ cho hắn
nếm mùi lợi hại, cho hắn biết thế nào là chà đạp, làm nhục.

Nghĩ đến đây Âu Dương Phỉ Phỉ thấy thoải mái hơn trong người giống như là đã
tìm ra được một hy vọng mới cho cuộc sống vậy.

Cô bắt đầu suy nghĩ xem ngày mai làm thế nào để bằng thân phận của một Tổng
Giám đốc mà thắng được một ván, làm thế nào mà tên Vương Dung đó phải kinh sợ
và đến cầu xin rằng "Tổng Giám đốc Âu Dương, tiểu nhân biết sai rồi, có mắt
như mù, ngàn vạn lần không nên mạo phạm cô".

Càng nghĩ Âu Dương Phỉ Phỉ lại càng vui sướng, khoanh hai tay trước ngực,
ngẩng đầu kiêu ngạo, miệng nở một nụ cười đắc ý.

Vương Dung nhìn thấy thái độ kì lạ của cô thì cũng hơi sửng sốt, thầm nghĩ cô
đại tiểu thư này không có biểu hiện gì là người xấu, nhưng tại sao nhìn cô lúc
này hắn lại thấy lạnh hết cả người. Lão Mộ à, ông đem đến tai họa gì cho tôi
đây?

- Khụ khụ.....sao cô không nói điều kiện của mình đi?

- Điều kiện à?

Âu Dương Phỉ Phỉ nhìn hắn cười nhạt, nói:

- Tuy nhiên trước khi nói điều kiện của mình tôi muốn hỏi anh một chút, anh
có định làm công việc bảo vệ ở công ty tôi nữa không?

- Có, sao có thể bỏ được chứ?

Vương Dung khó hiểu.

- Tôi không có lấy một cái bằng, không có kinh nghiệm, Tổng Giám đốc cho tôi
miếng cơm như vậy là tôi hài lòng lắm rồi, đâu dám có ý kiến gì.

- Tốt lắm, tôi hỏi anh câu nữa, anh có phải là đàn ông không? Ý tôi là một
người đàn ông chân chính.

Âu Dương Phỉ Phỉ nhìn Vương Dung và cười nhếch mép.

- Ặc, ý của cô là........

Vẻ mặt Vương Dung khá bối rối nhưng cũng rất nhanh lấy lại được sự bình tĩnh,
châm một điếu thuốc, hút một hơi sâu, sau đó đứng dậy cởi quần áo, tháo dây
thắt lưng.

- Tôi biết, cơm của những nhà tư bản không dễ ăn chút nào.

- Này, này........Vương Dung, anh, anh định làm gì hả?

Âu Dương Phỉ Phỉ bị dọa cũng không ít, vội ôm ngực, sợ hãi và cảnh giác lui
lại phía sau tránh đi.

- Anh anh anh....không được làm chuyện xằng bậy.

- Tổng Giám đốc, tôi hiểu.

Vương Dung với vẻ mặt đau khổ nói:

- Đây là quy tắc bí mật, mọi người ai cũng biết nhưng không được nói ra thôi,
cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để chứng minh được mình là một
người đàn ông chân chính, đảm bảo sẽ làm cô hài lòng. Ôi, tôi đâu biết miếng
cơm bây giờ khó kiếm như vậy đâu............Chỉ làm bảo vệ thôi mà cũng phải
có cái quy tắc bí mật này sao?


Hoa Đô Thập Nhị Thoa - Chương #16