Momochi Zabuza


Người đăng: kaiten

Ninja xuất hiện trong một nhiệm vụ cấp C, thân là giáo viên dẫn đội, Kakashi
cần có trách nhiệm giao tiếp và hỏi rõ khách hàng. Khi mọi chuyện được kể rõ
ra, mọi người đều rất im lặng nhìn ông Tazuna.

Kakashi liếc nhìn ba đứa học trò của mình. Sasuke vẫn mặt lạnh đứng đó chẳng
biểu lộ điều gì. Naruto đút hai tay vào túi, mặt vô biểu cảm chỉ là lông mày
thỉnh thoảng hơi nhíu nhíu lại. Sakura nắm chặt tay đứng bên, mở miệng mấy lần
định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời.

Kakashi gãi đầu, nhìn ông Tazuna nói:


  • Mah, mặc dù rất thông cảm cho ông nhưng tình hình hiện tại đột phát, bọn
    nhóc này chưa thể chấp hành được nhiệm vụ cấp B cho nên chúng tôi phải quay về
    làng.

Khi Kakashi nói xong, vẻ mặt của ông Tazuna đầy thất vọng còn Sakura đứng bên
thì khẽ thở phào một hơi. Nói thật hiện tại cô chỉ muốn về nhà thôi. Cảnh
tượng máu tanh vừa rồi khiến Sakura hoảng hốt, lại còn bị Naruto chỉ trích như
thế càng khiến cảm xúc Sakura hạ xuống điểm thấp nhất. Giờ biết nhiệm vụ lần
này có thể nguy hiểm tới cấp B, Sakura rất sợ hãi.

Tazuna thở dài một tiếng, xua xua tay, vô cùng đau thương nói:


  • Thôi thôi, tôi cũng không trách mọi người đâu. Mọi người cứ về làng đi, để
    mặc ông già gần sáu mươi tuổi đầu tôi đi một mình cũng được. Cái mạng nhỏ bé
    của tôi cho dù có chết cũng không sao, chỉ là đứa cháu tám tuổi và đứa con gái
    hai mươi chín tuổi của tôi sẽ buồn thương vô cùng. Hai người họ sẽ sống nốt
    quãng đời còn lại trong nỗi hận với làng Lá... ôi ôi, thật sự chỉ như vậy
    thôi!

Mọi người đều đen mặt nhìn ông Tazuna dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt không
biết có nước mắt hay không kia. Sakura cắn môi không biết phải nói gì.

Naruto không muốn từ bỏ. Lần nhiệm vụ này khá quan trọng, nó không chỉ giúp
Naruto có thể thực chiến với đối thủ mạnh mà nhờ đó Sasuke rất có thể mở được
Sharingan. Còn Sakura, Naruto buồn bực nhíu mày, cô gái này cần tôi luyện hơn
nữa, nếu không vào tương lai lại trở thành một kẻ si tình vô dụng, lúc nào
cũng chỉ biết khóc!


  • Ông Tazuna, tôi có thể hỏi ông mấy câu được không?

Naruto quyết định xây một bậc thang để mọi người cùng xuống nước. Hiện tại,
Sasuke chắc chắn muốn đi tiếp, Kakashi thì hẳn là do dự vướng mắc bởi sự an
toàn ba bộ hạ cùng với luật lệ làng, Sakura không cần nói chỉ cần Sasuke mở
miệng nói muốn đi cô ta sẽ không ra lời cự tuyệt. Hắn chỉ cần tìm một lý do để
Kakashi có thể thoải mái tiếp tục nhiệm vụ, đồng thời khiến Sakura an tâm
không cần lo sợ.


  • Được, có gì cậu cứ hỏi đi!

Ông Tazuna kích động trả lời. Ông ta có cảm giác, thằng nhóc này sẽ giúp mình
thuyết phục những người còn lại. Naruto hỏi:


  • Theo những gì ông nói thì Sóng quốc đang bị một gã thương nhân giàu có tên
    là Gato khống chế. Vậy trước kia khi đàn áp dân làng, bên cạnh Gato có ninja
    không?

Ông Tazuna im lặng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:


  • Chắc là không có đâu. Từ hồi Gato tới Sóng quốc, bên cạnh hắn chỉ có những
    võ sĩ đeo đao chứ không có ai trông như ninja cả.

Naruto gật đầu, nói:


  • Tôi cũng đoán thế, một quốc gia nghèo nàn không có làng ninja thì chỉ cần
    võ sĩ là đủ trấn áp rồi nhưng hiện tại lại xuất hiện ninja, hẳn là mới thuê
    gần đây.

Naruto ngẩng đầu nhìn Tazuna, nói:


  • Tôi đoán có lẽ Gato biết chuyện ông gom tiền tới làng Lá thuê ninja cho nên
    cũng đi thuê ninja về để đối phó. Nhưng khoảng cách từ làng Lá tới Sóng quốc
    chỉ mất khoảng một ngày đi đường. Tính ra, nếu Gato biết chuyện muốn ngay lập
    tức thuê ninja cũng không mau chóng đến thế.

Naruto đưa tay lên xoa xoa cằm, bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình:


  • Xung quanh Sóng quốc chỉ có làng Lá là gần nhất, sau đó tới làng Sương Mù
    là hai làng ninja lớn... những làng ninja nhỏ khác không tính bởi vì không có
    làng nào xung quanh đây có can đảm chống lại làng Lá. Tới làng Sương Mù cần đi
    biển mất hai ngày cho nên loại! Vậy nên tôi đoán Gato chỉ có thể thuê ninja
    lang thang hoặc nukenin.

Naruto ngẩng đầu nhìn Kakashi một cái, nói:


  • Thầy Kakashi, em nói không sai chứ ạ?

Kakashi ngạc nhiên nhìn Naruto một cái, phân tích rất tốt. Hắn không khỏi cảm
thấy vui mừng, quả nhiên “hổ phụ vô khuyển tử”, con trai của thầy Minato rất
có năng lực, khả năng phân tích tình báo cũng rất giỏi. Kakashi gật đầu, tán
thưởng nói:


  • Đúng thế, em phân tích rất chuẩn! Mặc dù hai gã ninja vừa rồi có đeo băng
    đeo trán nhưng khả năng rất cao chúng là nukenin.

Naruto nghe vậy liền mỉm cười nói:


  • Bình thường, nukenin luôn sống chui sống nhủi tránh truy sát của làng cũ,
    muốn kiếm một nukenin cao cấp rất khó khăn, còn cần một số tiền lớn. Hơn nữa
    những nukenin cấp cao không đời nào lại đi nhận nhiệm vụ ám sát một người
    thường như vậy, cho dù người đấy có là chuyên gia xây cầu!

Tazuna nghe Naruto nói vậy liền buồn bực than một tiếng:


  • Mặc dù tự biết bản thân không phải nhân vật lớn gì nhưng cậu cũng không cần
    đặc biệt nhấn mạnh như thế chứ!

Naruto nhún vai không thèm để ý tới lời oán giận của Tazuna, tiếp tục nói:


  • Cho nên đối thủ của chúng ta là nukenin cấp độ khoảng từ Chuunin cho tới
    Jounin. Khả năng có Jounin là không cao, cho dù có thì với năng lực Jounin
    tinh anh của thầy Kakashi, chắc hẳn có thể đánh bại đối phương. Nói không phải
    tự phụ nhưng có thêm em và Sasuke, những Chuunin khác tới cũng có thể giải
    quyết!

Naruto đưa tay lên, siết chặt nắm đấm, hai mắt tỏa sáng, nói:


  • Ý kiến cá nhân, em muốn tiếp tục nhiệm vụ, bởi vì cơ hội thực chiến rất
    hiếm gặp. Em cũng không phải người gặp khó khăn liền chùn bước, nếu e sợ trong
    lòng em sẽ để lại bóng ma ảnh hưởng tới con đường tu luyện sau này.

Nói tới đây, Naruto nghểnh mặt nhìn ông Tazuna một cái, xùy xùy tay như đuổi
ruồi, thái độ rất đáng đánh đòn:


  • Còn về việc cứu giúp ai đó thì chỉ là tiện tay làm thôi! Hai người thân của
    ai đó có oán hận làng Lá cũng không khiến tôi mất miếng thịt nào. Làng Lá trải
    qua ba lần thế chiến, số người hận làng Lá đếm không hết, có thêm hai người
    cũng không nhiều mà có bớt hai người cũng không ít bao nhiêu!

Naruto khá khó chịu với thái đội “uy hiếp” của ông già Tazuna này. Nói bình
thường có khi người ta còn thiện cảm, bày đặt dùng oán hận linh tinh với làng
Lá đi uy hiếp người ta giúp mình, nghe mà khó chịu. Naruto có thể hòa bình
nhẫn nhịn với những người trong làng Lá nhưng những người làng khác thì tạm
thời đừng hòng!

Ông Tazuna nghe Naruto nói mà trán nổi gân xanh, rất muốn đi lên đánh một
quyền nhưng suy xét trị số vũ lực giữa đôi bên đành phải nhịn xuống. Kakashi
buồn cười nhìn Naruto, thằng bé này bình thường rất chín chắn làm cho người ta
thỉnh thoảng quên mất tuổi của nó, giờ biểu hiện ra như vậy ngược lại còn hợp
với lứa tuổi.

Naruto lựa chọn không thèm nhìn Tazuna đang nổi giận muốn đánh mình, nhún vai
nói:


  • Mah, đấy là ý kiến cá nhân của em, còn lại phải xem những thành viên khác
    trong đội.

Nói rồi, Naruto quay ra nhìn Sasuke một cái. Không hiểu sao, cái nhìn rất bình
thường của Naruto trong mắt Sasuke lại thành cái nhìn đầy khiêu khích. Sasuke
“hừ” một tiếng, sau đó nói:


  • Em cũng muốn tiếp tục nhiệm vụ!

Sakura cực độ không muốn tiếp tục nhiệm vụ nhưng nghe Naruto phân tích một lát
về kẻ địch cũng đã an tâm một ít, giờ nghe Sasuke nói thế, cô cũng không còn
cách nào khác là gật đầu đồng ý tiếp tục nhiệm vụ.

Kakashi thấy tình hình này liền đưa mắt nhìn Naruto một cái. Thằng nhóc con
này, mặc dù nói là ý kiến cá nhân nhưng đã lặng lẽ tính kế hết rồi. Nó còn rõ
ràng suy nghĩ của hai đồng đội nữa, quả nhiên trong ba đứa Naruto thích hợp
làm đội trưởng hơn cả. Kakashi đút hai tay vào túi, cười nói:


  • Vậy chúng ta tiếp tục nhiệm vụ.

...

Một đường đi này rất yên lặng, có lẽ biết tiếp theo phải đối mặt với ninja nên
ai cũng cẩn thận quan sát không dám lơ là nói chuyện, cũng có lẽ vì vừa rồi
Naruto hơi nặng lời với Sakura cho nên giờ hai người không tiện nói chuyện.
Sasuke không phải nói, lúc nào chẳng lạnh lùng câm như hến.

Đoàn người ngồi thuyền, bắt đầu xuyên qua eo biển hẹp để tới Sóng quốc. Naruto
ngẩng đầu nhìn cây cầu đang xây dở ở phía trên. Nếu được xây xong, nó sẽ là
một cây cầu rất lớn.

Tazuna tự xưng mình là chuyên gia xây cầu cũng không sai, kiếp trước nếu muốn
xây một cây cầu lớn thế này cần cả một tổ kỹ sư đo đạc tính toán thời gian dài
nhưng kiếp này lại chỉ cần một chuyên gia! Naruto không biết thế giới này xây
cầu thế nào nhưng chỉ có mỗi một chuyên gia thiết kế thì cũng quá ít chứ!

Bước chân vào đất liền, xung quanh vẫn còn thưa thớt sương mù. Naruto biết
Zabuza đang ở gần đây. Hắn không dám khinh thường, đưa mắt cẩn thận nhìn xung
quanh, tay lúc nào cũng để hờ chỗ túi phi tiêu.

Tâm thần hơi rung lên, Naruto cảm nhận được một ánh mắt từ phía bên phải.
Không chút do dự, Naruto rút shuriken quăng về phía đó.

“Phập” một tiếng, rõ ràng là thanh âm shuriken cắm vào da thịt. Mọi người nháy
mắt trở nên khẩn trương nhìn chằm chằm về phía đó, một lúc sau vẫn không có
động tĩnh gì thêm. Khi tất cả cùng tiến tới xem thì thấy một con thỏ trắng
muốt bị shuriken cắm ngay cổ, chết nằm trên đất.

Sakura thấy vậy liền thở ra một tiếng, sau đó oán hận nói:


  • Gì chứ, thì ra là một con thỏ à? Đúng là lạm sát vô tội!

Hiển nhiên, Sakura vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi Naruto nặng lời với mình,
trong lòng có khúc mắc tất nhiên cũng không dễ tính với người kia. Vừa có cơ
hội, Sakura liền châm chọc luôn.

Naruto nhíu mày nhìn con thỏ. Hắn tin tưởng cảm giác của mình không sai, vừa
rồi rõ ràng có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hơn nữa còn đầy ác ý. Đúng
lúc này, âm thanh của Kakashi vang lên:


  • Nguy hiểm, nằm xuống!

Naruto phản xạ lại, nhào người ôm lấy eo Sakura và Tazuna, đẩy hai người nằm
xuống.

“Vèo vèo...” Tiếng gió sát tai mà qua, Naruto nín thở nhìn chằm chằm thanh đại
đao vừa mới cắm vào trên thân cây cùng với người đàn ông đang đứng trên cán
đao. Cùng lúc đó, âm thanh bình thản của Kakashi truyền tới:


  • Momochi Zabuza, Con quỷ làng Sương Mù... thật không ngờ ở đây lại có thể
    gặp ngươi!


Hỏa Chí - Chương #21