Cố Gắng Vì Tương Lai


Người đăng: kaiten

Rút cục cũng trả qua một buổi trưa đầy ép buộc. Ba người Đội 7 cùng nhau rời
khỏi khu huấn luyện số 3. Vốn là Sasuke muốn quay trở về nhà để tu luyện nhưng
Naruto gọi lại bảo muốn đi liên hoan chúc mừng hôm nay vượt qua kiểm tra.
Sakura tất nhiên rất vui vẻ có thể có thêm thời gian ở bên Sasuke cho nên rất
ủng hộ.

Trên đường đi tới quán thịt nướng, ba người Naruto gặp ba thành viên của Đội 8
đang đi tới. Naruto tiến tới bắt chuyện mới biết Đội 8 cũng vừa mới kiểm tra
thành công xong vì thế bèn đưa ra đề nghị cùng tới quán thịt nướng ăn mừng.
Kiba sảng khoái giơ tay:


  • Được thôi, cùng đi ăn mừng một trận.

Một hàng sáu người cùng nhau chậm rãi đi tới quán thịt nướng. Đến đây rồi mới
thấy trong quán đã ngồi mấy người của Đội 10. Ino vừa thấy bọn họ đến liền
sáng mắt, nhảy vọt qua ôm chầm lấy cánh tay Sasuke.


  • Sasuke, cậu cũng tới à!

Sakura ở bên tất nhiên đâu thể để yên chuyện như vậy, vì thế lại tiếp tục
trình diễn một màn “2 girl 1 match”... (Không biết có ai biến thái biết cái
thú vị ở từ này không )

Mọi người cùng vào bàn ngồi. Sakura và Ino tranh nhau ngồi hai bên trái phải
Sasuke. Naruto liếc mắt nhìn Shikamaru ngồi cùng bàn với Choji liền thật sáng
suốt ngồi lại gần Hinata. Đùa, ngồi cùng bàn với Choji thì đừng hòng ăn được
mấy miếng.

Hai người Kiba Shino hình như cũng biết tật ham ăn của Choji cho nên cũng tới
góp vui ngồi chen chúc cùng một bàn với Naruto và Hinata.

Gọi xong món ăn, trong thời gian chờ đợi, Naruto quay ra hỏi Shikamaru:


  • Tình hình kiểm tra sáng nay thế nào?

Shikamaru một tay chống cằm, một tay cầm đũa lật lật miếng thịt, miệng nói:


  • Phiền toái muốn chết nhưng đã thông qua. Là kiểm tra khả năng hợp tác giữa
    các thành viên trong đội.

Naruto gật đầu cười nói:


  • Khả năng hợp tác thì đội cậu còn gì lo nữa, dù sao cũng có bậc cha chú đi
    trước. Đội tớ cũng kiểm tra tính đồng đội, hơn nữa ông thầy dẫn đội còn rất
    quái đản!

Sakura bên kia đang quấn quýt lấy Sasuke nghe Naruto nói chuyện liền gật gật
đầu, chiêm vào một câu:


  • Đúng là vô cùng quái đản! Mặt mũi che gần hết không nói, lúc giới thiệu lại
    chỉ cho biết được mỗi cái tên, hơn nữa lại còn quen thói đến muộn... bộ dáng
    cà lơ phất phơ, chẳng ra đâu vào đâu cả!

Kiba tò mò hỏi:


  • Thầy ấy tên là gì?

Naruto trả lời:


  • Hatake Kakashi, Jounin tinh anh. Trông bộ dạng chẳng ra sao nhưng đích thực
    là rất mạnh. Ba người bọn tớ hợp sức đánh mà không chạm được vào vạt áo của
    thầy ấy.

Shikamaru nuốt xuống miếng thịt trong miệng, hơi nhướng mày, nói:


  • Tớ từng nghe bố kể về người này rồi.

Thấy mọi người đều quay ra nhìn mình, Shikamaru nhún vai, nói:


  • Không nói nhiều lắm, chỉ biết thầy ấy được coi là thiên tài hiếm có, năm
    tuổi đã tốt nghiệp tiến vào chiến trường, sáu tuổi Chuunin, phá vỡ mọi kỷ lục
    lập ra trước đó. Quan trọng nhất là...

Nói tới đây, Shikamaru đột nhiên liếc nhìn Sasuke một cái, sau đó tiếp tục kể:


  • Thầy ấy từng được một người bạn thuộc gia tộc Uchiha trước khi chết tặng
    cho Sharingan. Thầy ấy nổi tiếng với việc sao chép hơn một nghìn nhẫn thuật,
    biệt danh Sharingan Kakashi hoặc là Ninja Sao Chép Kakashi.

Khỏi phải nói, trong số những người ở đây, Sasuke là người rung động nhất khi
nghe được tin này. Sharingan, con mắt mà hắn vẫn khao khát muốn có mà không
được. Ino ngồi cạnh Sasuke nghe thấy danh từ lạ bèn hỏi:


  • Sharingan?

Có lẽ vì rung động trong lòng khá lớn khi biết ngoài mình và Itachi ra vẫn còn
có người trên đời này có thể sử dụng Sharingan, Sasuke mở miệng giải thích một
chút thông tin về Sharingan cho mọi người nghe. Ino nghe xong, hai mắt tỏa
sáng nhìn Sasuke, nói:


  • Lợi hại vậy, nói thế Sasuke cũng có thể sử dụng Sharingan!

Bạn Sasuke xấu hổ, ngượng miệng không dám nói mình chưa mở được Sharingan cho
nên đành phải im lặng. Naruto thấy vậy liền cười lắc đầu, nói sang chuyện
khác:


  • Thế thầy dẫn đội của các cậu là ai?

Ino cũng phát hiện ra Sasuke không muốn nói tiếp về chuyện Sharingan, liền
mượn câu hỏi của Naruto, trả lời:


  • Đội tớ là một Jounin tên Sarutobi Asuma. Một ông chú râu quai nón, lúc nào
    cũng phì phèo thuốc lá, được cái khá ôn hòa thân thiện...

Sakura hỏi:


  • Sarutobi? Hình như cùng họ với ngài Hokage.

Naruto gật đầu nói:


  • Sarutobi Asuma là con trai của ông Đệ Tam.

Shika-Ino-Cho coi như là một trợ lực lớn dưới trướng Đệ Tam. Ông để cho con
trai mình tới quản lý đời tiếp theo của ba gia tộc này âu cũng hiểu được.

Kiba đưa tay vuốt ve đầu Akamaru trong lòng mình, cười hì hì nói:


  • Thầy dẫn đội của bọn tớ tên là Yuuhi Kurenai, là một mỹ nữ rất xinh đẹp
    nhá!

Naruto nghe vậy liền nở nụ cười, tuy đời này hắn chưa chính thức gặp mặt
Kurenai nhưng theo trí nhớ của kiếp trước thì cô ấy đúng là một nữ ninja rất
đẹp, chuyên tu ảo thuật. Chỉ lạ một điều là không hiểu vì sao người đẹp như
hoa như ngọc ấy lại về tay một ông chú đầy râu quai nón.

Thức ăn được đưa lên, chín người vừa ăn uống vừa trò truyện rất vui vẻ. Chủ đề
hầu hết đều xoay quanh bài kiểm tra ban sáng hoặc một số chuyện lý thú khi
Naruto đi làm Genin, bởi vì dù sao hắn cũng tốt nghiệp sớm hơn mọi người một
năm.

Mãi cho tới chiều, bữa tiệc kết thúc, mọi người chia tay nhau ra về. Vì tiện
cùng trên một đường, Naruto đi về với Hinata.

Hinata ít nói cho nên đi một lúc lâu, bầu không khí giữa hai người vẫn rất im
lặng. Dường như cảm thấy thế không ổn, Naruto mới mở lời bắt chuyện:


  • Ờ, Hinata...


  • Có!


Không biết là đang suy nghĩ cái gì, bị Naruto gọi thế, Hinata giật mình thẳng
tắp người, bật tiếng hô lên. Naruto trông vậy mà bất đắc dĩ nói:


  • Tớ đáng sợ vậy sao?

Hinata đỏ mặt lắc đầu quầy quậy:


  • Nào có!

Naruto gãi đầu, chép miệng thở dài:


  • Vậy sao cậu lại căng thẳng như vậy?


  • Điều này... điều này...


Mặt Hinata đỏ hơn, lúng ta lúng túng không biết phải đáp lời làm sao. Trông
Hinata như vậy, Naruto cũng không đành lòng, liền nói lảng sang chuyện khác:


  • Sắp tới lên làm ninja rồi, cậu có dự định gì cho tương lai không?

Naruto hỏi vậy làm Hinata ngẩn người. Dự định cho tương lai? Hinata mờ mịt
không rõ, trước kia tương lai cô được cha định sẵn là lên làm tộc trưởng gia
tộc Hyuga nhưng hiện giờ vị trí đó đã được định cho em gái cô, cô cũng không
biết tương lai mình sẽ như thế nào. Con đường phía trước hoàn toàn mờ mịt.

Naruto thấy Hinata không nói liền quay đầu ra, chợt nhìn thấy vẻ hoang mang
trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hinata. Đôi mắt trắng đục của cô hình như còn mờ
mịt hơn trước. Hắn đột nhiên cảm thấy đau lòng, cũng đoán được lý do tại sao
Hinata lại như vậy.


  • Này Hinata, cậu biết không? Tuy rằng con người sống trên đời này phần lớn
    thời gian đều là sống vì người khác, có những lúc ý muốn của người khác lại
    biến thành mộng tưởng, thành tương lai của mình. Nhưng hạnh phúc chân chính là
    phải đi theo con đường mình lựa chọn, nếu không sống đâu còn ý nghĩa gì nữa!

Hinata ngây người nghe lời Naruto nói, thậm chí bước chân cũng dừng hẳn lại.
Naruto đứng bên cạnh cô, ánh mắt nhìn cô rất chân thành. Bởi vì hắn đột nhiên
nhớ lại bản thân mình, chẳng phải cũng là vì muốn đánh vỡ áp đặt của người
khác mà cắn răng cố gắng sao?

Hinata có phần giống hắn, từ nhỏ bị áp đặt phải gánh vác vai trò tộc trưởng.
Có lẽ ước mơ thật sự của cô cũng không phải nó nhưng vì cha mà phải học tập cố
gắng hết sức hướng tới vị trí đó. Vậy mà cuối cùng cha cô đã từ bỏ, tập trung
bồi dưỡng cho em gái cô mà vứt cô sang một bên. Mọi tín niệm từ khi còn bé bị
gạt bỏ hết, Hinata như người lạc đường không biết phải đi hướng nào.

Hinata bất giác lẩm bẩm ra tiếng:


  • Con đường mình lựa chọn?

Naruto gật đầu, không nhịn được đưa tay lên xoa đầu Hinata. Hiện giờ chiều cao
hắn phát triển rất tốt, đã cao hơn Hinata nửa cái đầu. Giọng nói của Naruto
rất mềm nhẹ:


  • Ừ, đừng vì ý nghĩ của người khác mà trở nên tuyệt vọng như thế! Tớ cảm thấy
    Hinata rất tài giỏi, cho nên không cần tự ti đâu!

Cảm nhận được sức ấm truyền tới từ trên đầu, mặt Hinata đỏ bừng, suýt chút nữa
phát ra âm thanh của còi hơi nước. Nhưng nghe Naruto khen mình tài giỏi,
Hinata vẫn buồn rầu, hai ngón tay trỏ chạm chạm vào nhau:


  • Naruto-kun, cậu mới tài giỏi chứ tớ thì... Naruto-kun không những thành
    tích vượt trội mà còn có thể tốt nghiệp sớm những một năm nữa. Tớ... tớ...

Naruto bật cười, nói:


  • Hinata, cậu nghe câu nói này bao giờ chưa? Qua hai mươi tuổi, thiên tài
    cũng trở thành người bình thường thôi! Có thể khởi điểm của thiên tài cao hơn
    phế tài nhưng sự cố gắng và thời gian sẽ bù lấp khoảng cách đó.

Naruto quay ra nhìn Hinata, đôi mắt màu lam sáng ngời như hai viên bảo thạch.
Hắn mỉm cười nói:


  • Hiện tại chúng ta vẫn còn trẻ mà, chuyện tương lai đâu thể nói trước, biết
    đâu một ngày nào đó Hinata sẽ vượt qua tớ thì sao? Mới cả, tớ cũng đâu thể
    được coi là thiên tài, mọi thành công hiện tại đều phải cố gắng đổ mồ hôi từng
    ngày để đổi lấy.

Nói rồi, Naruto xòe tay mình ra, bàn tay nhỏ nhắn của đứa trẻ mười hai tuổi
giờ đã có những lớp kén dày cho thấy sự khắc khổ tu luyện của hắn. Naruto đưa
tay kéo ống tay áo lên, để lộ ra bọc phụ trọng quấn quanh tay mình. Hinata
kiếp sợ, tròn mắt nhìn tay Naruto. Naruto bình thản nói:


  • Hinata, tớ là một cô nhi, có lẽ cậu không biết mọi người trong làng đều xa
    lánh tớ! Tuổi thơ của tớ không được tốt đẹp, suốt ngày chỉ sống trong cô độc,
    không cha không mẹ không bạn bè. Nếu như tớ buông tay bỏ qua cho tương lai và
    hy vọng có lẽ tớ đã chết vào một ngày nào đó trong quá khứ rồi.

Naruto siết chặt nắm tay, với một niềm tin kiên định, hắn nói:


  • Ước mơ của tớ là trở thành Hokage, tớ sẽ dốc hết sức mình vì ước mơ đó.
    Hinata, cậu cũng phải cố gắng vì ước mơ và tương lai của mình nhé!

Hinata nhìn Naruto, khuôn mặt ửng đỏ, không hiểu sao nhịp tim hơi đập nhanh
một chút. Hinata gật đầu liền mấy cái, sau đó cúi đầu không để cho Naruto nhìn
thấy mặt mình. “Vừa rồi khi Naruto-kun nói câu ấy, trông cậu ấy thật đẹp
trai.” Nghĩ vậy, Hinata lại càng đỏ mặt hơn, Naruto đứng bên còn nghe thấy
tiếng kêu “tu tu” của còi hơi nước.

Naruto gãi đầu, chẳng hiểu ra làm sao cả. Không thể không nói, về mặt tình
cảm, hắn vẫn còn rất trì độn. Cũng không trách được hắn, bởi vì tuổi hiện tại
của hắn ở đời này mới có mười hai thôi. Nếu ở thế giới trước có khi còn chưa
dạy thì chứ nói gì tới chuyện yêu đương. Càng đừng nói hắn kiếp trước độc thân
một đời, chưa có mảnh tỉnh vắt vai.

Đưa Hinata về tận cửa nhà, Naruto mới xoay người rời đi. Ngày mai hắn bắt đầu
làm việc theo tổ đội rồi, không biết sẽ như thế nào? Naruto cũng không lo lắng
suy nghĩ nhiều, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Hắn tin tưởng hiện tại hắn
không còn là Naruto nóng tính hay đi khiêu kích Sasuke như trong chính truyện
nữa, có lẽ tình cảm đồng đội sẽ phát triển đến mức tệ hại.


Hỏa Chí - Chương #19