Gặp Một Người


Người đăng: kaiten

Sau ngày hôm đó, Naruto vẫn tới bãi tập cũ nhưng Itachi và Sasuke không còn
thấy xuất hiện ở đó nữa. Khi lên lớp học, biểu hiện của Sasuke cũng rất bất
thường. Cậu ta im lặng hơn, và dường như có tâm sự gì đó.

Naruto biết suy đoán của mình chính xác, sắp tới thời điểm Uchiha bị diệt tộc.
Gia tộc Uchiha bị diệt khiến hắn nhớ tới Akatsuki, nhớ tới Obito, nhớ tới siêu
cực boss Madara. Nỗi bất an bao trùm khiến hôm nay Naruto không thể ngồi tinh
luyện Chakra như bình thường được.


  • Không được, phải nghĩ cách làm cho bản thân mình mạnh hơn nữa.

Naruto nhắm mắt lại, để tinh thần chìm vào trong biển ý thức.


  • Yo, Cửu Vĩ, tôi lại tới rồi!


  • ...


Cửu Vĩ cuộn mình nằm ở đó, không thèm đáp lời Naruto. Naruto đã quá quen thuộc
với cảnh này, cho nên không thèm để ý, chỉ cười hì hì nói:


  • Xin lỗi nha, lần này tới không phải để kể chuyện cho ông đâu!

Cửu Vĩ liếc mắt nhìn Naruto, tên này mọi lần tới đây đều ngồi xuống lải nhải
luôn, hôm nay làm sao lại bảo không nói nữa. Cửu Vĩ hiếm khi có chút hứng thú,
nó nói:


  • Vậy ngươi tới làm gì?

Naruto mỉm cười nói:


  • Tôi tới gặp một người!


  • Người?


Cửu Vĩ cảm thấy rất khó hiểu. Ở cái tù giam này ngoài nó ra thì còn ai ở đây
nữa chứ?

Không đợi Cửu Vĩ hỏi thêm điều gì, Naruto đã đi tới trước cửa nhà giam, giơ
tay bóc tờ giấy phong ấn.

Cửu Vĩ giật mình, tròn mắt kinh hãi nhìn hành động của Naruto. Tên nhóc này
làm sao vậy, đột nhiên chạy tới bóc phong ấn. Ngoài kinh hãi ra, Cửu Vĩ còn có
chút kích động. Mặc dù tạm thời quyết định không ra khỏi đây để tránh những
nguy hiểm bên ngoài nhưng cảm giác bị nhốt vẫn khiến nó khó chịu. Nếu phong ấn
được xé bỏ thì quá tốt rồi!

Nhưng Cửu Vĩ còn chưa kịp ăn mừng sắp thoát khỏi lồng giam thì một bàn tay đột
nhiên nắm lấy cổ tay Naruto.


  • Là ngươi... Grừ...


  • Khi phong ấn, ta đã thiết lập một chốt mở. Chỉ cần phong ấn sắp tan biến,
    ta sẽ xuất hiện! Ta không muốn nhìn thấy ngươi lần nữa đâu Cửu Vĩ Hồ Ly nhưng
    ta rất muốn nhìn xem con trai mình lúc lớn thế nào.


Áo choàng tung bay, mái tóc vàng chói, khuôn mặt rạng ngời, Hokage Đệ Tứ ngoài
đời thật còn tuyệt vời hơn cả khi xem truyện.

Naruto ngẩn người nhìn bố mình. Đây là ông bố kiếp này của hắn, cũng là ông bố
đầu tiên hắn được gặp mặt. Chín năm trước hai người chỉ gặp nhau trong chớp
nhoáng, thậm chí hắn còn không nghe hiểu ông ấy nói gì. Giờ gặp lại, Naruto
lại kích động hơi run rẩy, không biết phải cất lời thế nào.

Đệ Tứ vuốt đầu Naruto, đôi mày hơi nhíu lại, giọng nói tràn đầy lo lắng:


  • Ta không ngờ lại gặp lại con khi con còn bé thế này.

Cửu Vĩ vừa trông thấy Đệ Tứ, người đã phong ấn nó vào chín năm trước liền nổi
giận gào thét:


  • Đệ Tứ, khốn kiếp, mau lại đây, ta muốn xé xác ngươi ra!

Đệ Tứ liếc nhìn Cửu Vĩ đang rít gào phía sau song sắt, sau đó quay ra mỉm cười
nói với Naruto:


  • Ở đây ồn ào quá, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi.

Sau đó, cảnh tượng trước mặt Naruto biến đổi, trở nên trắng toát. Hắn cũng đã
bình phục lại được sau cơn kích động khi gặp bố mình, lẳng lặng đợi ông nói
tiếp.


  • Naruto, tại sao con lại muốn xé bỏ phong ấn vậy?

Naruto hơi cúi đầu, sau đó ngẩng lên nói với Đệ Tứ:


  • Bởi vì con muốn gặp bố!

Đệ Tứ hơi bất ngờ với câu trả lời của Naruto. Hắn nghiêm túc nhìn con trai
mình hỏi:


  • Con sớm biết ta lưu lại tinh thần ở trong phong ấn? Cũng sớm biết ta là bố
    con?

Đệ Tứ đoán được điều này vì khi nãy nói Naruto là con của hắn, thằng bé không
hề giật mình chút nào. Chuyện thân phận thì không nói nhưng chuyện lưu lại
tinh thần, làm sao nó lại biết. Naruto gật đầu, sau đó nói:


  • Con sẽ không nói cho bố biết tại sao con lại biết điều này. Vì đây là bí
    mật duy nhất con định giữ lại chỉ mình mình biết, con không muốn nói dối bố!

Đệ Tứ nhìn chăm chú vào Naruto. Ánh mắt của Naruto rất mạnh mẽ, hắn biết con
trai có quyết định của riêng mình. Hắn mỉm cười nói:


  • Được rồi, bố sẽ không hỏi về điều đó nữa. Thật vui mừng khi nhìn thấy và có
    thể nói chuyện với con thế này. Hơn nữa, xem ra con còn nhỏ như vậy mà có vẻ
    rất lợi hại, không hổ là con trai ta!

Naruto ngượng ngùng gãi đầu. Hắn gọi Đệ Tứ ra chủ yếu là vì muốn ông giúp mình
tăng thực lực nhưng khi gặp được bố mình rồi, hắn lại đột nhiên muốn hỏi một
số thứ. Mặc dù đã từng biết câu trả lời ở kiếp trước nhưng hắn vẫn muốn chính
tai mình nghe thấy.


  • Tại sao lại muốn phong ấn Cửu Vĩ vào người con. Bố đã biết số phận của
    Jinchuriki ở mỗi làng thê thảm như thế nào mà... Nếu như con oán hận làng, nếu
    như con muốn hủy diệt nó thì sao?

Nụ cười mỉm đặc trưng vẫn chưa biến mất trên khuôn mặt của Đệ Tứ, cho dù nghe
được lời chất vấn của Naruto. Hắn nói:


  • Bố tin tưởng con sẽ tìm được con đường đi đúng đắn!

Naruto vẫn không hài lòng với câu trả lời này của Đệ Tứ. Tin tưởng, điều này
quá mơ hồ, quá qua loa.


  • Tin tưởng? Lúc đó con vẫn còn bé tý, sao bố lại tin tưởng một đứa trẻ từ bé
    sống trong sự ghẻ lạnh của dân làng khi lớn lên có thể hiểu và thông cảm, lại
    còn quay ra bảo vệ họ? Năm đó bố mẹ hy sinh vì bảo vệ làng, còn phong ấn Cửu
    Vĩ vào cơ thể con. Trong lòng bố, con quan trọng hơn hay làng quan trọng hơn?

Càng nói Naruto càng kích động. Phải, năm đó nếu như Đệ Tứ không chết, hắn
cũng không phải Jinchuriki thì có lẽ hắn đã có một gia đình hạnh phúc, có bố
có mẹ, một mái ấm hắn hằng mong ước.

Đệ Tứ im lặng đợi Naruto nói hết những kích động trong lòng. Ông không trả lời
những câu nói trước đó mà nhìn chăm chú vào Naruto, dùng giọng nói vô cùng
kiên định trả lời câu hỏi cuối cùng của hắn:


  • Làng quan trọng hơn!

Nghe câu trả lời của Đệ Tứ, Naruto bỗng nhiên cảm thấy lòng hơi lạnh. Hắn đã
mong chờ được nghe một câu nói cưng chiều của bố, mong được bố quan tâm nhiều
hơn nhưng cuối cùng... Không để ý tới ánh mắt hoang mang của Naruto, Đệ Tứ
tiếp tục nói:


  • Naruto con có biết không? Bố là cô nhi, làng Lá đã nuôi nấng bố, dạy bố
    hiểu biết mọi thứ, khiến bố có thể trở thành một ninja danh vang ngũ quốc.

Naruto nhìn Đệ Tứ, im lặng nghe ông nói tiếp. Đệ Tứ mỉm cười, ánh mắt xa xăm
như nhớ lại về những năm tháng tốt đẹp khi xưa.


  • Từ nhỏ bố đã lập chí trở thành Hokage, để có thể cống hiến sức của mình, có
    thể bảo vệ ngôi làng tươi đẹp đã cho bố tất cả đó.

Đệ Tứ cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Naruto. Đôi mắt của Đệ Tứ lúc này rất thâm
thúy, như có ma lực có thể thu hút tâm hồn của người khác vào đó.


  • Cái ngày bố trở thành Hokage, ngài Đệ Tam đã trao chiếc mũ Hokage cho bố.
    Ngài ấy nói: “Minato à, làng Lá từ nay giao vào tay cậu. Tôi tin tưởng cậu sẽ
    bảo vệ tốt được mọi người trong làng, sẽ cho những người dân có được cuộc sống
    vô ưu vô lo.” Khi đội chiếc mũ kia lên, bố biết trên vai mình đã gánh vác
    trách nhiệm to lớn.

Nói tới đây, Đệ Tứ áy náy nhìn Naruto.


  • Xin lỗi Naruto, bố đã không thể cho con một gia đình bình thường nhưng nếu
    có thể lựa chọn lần nữa, bố vẫn sẽ làm như vậy. Bởi vì trước khi là một người
    cha, bố còn là Hokage của làng Lá, mọi người dân trong làng đều như người thân
    của bố. Nếu làng Lá mất, không chỉ chúng ta mất nhà mà còn vô số những gia
    đình khác cũng phải ly tán, sẽ có thêm rất nhiều cô nhi xuất hiện. Bố phong ấn
    Cửu Vĩ vào người con bởi vì bố biết con có thể sử dụng tốt được sức mạnh đó,
    có thể hiểu và thông cảm cho bố, có thể trở lên mạnh mẽ và bảo vệ làng Lá...
    có thể trở thành Hokage!


  • Bởi vì con là con trai của bố!


Naruto ngây người nghe Đệ Tứ nói. Hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mọi khi,
đây là cảm giác được tin tưởng đó sao?

Bởi vì con là con trai của bố, cho nên bố tin tưởng con!

Đúng thế, tin tưởng nhiều khi không cần có lý do gì đó phức tạp, chỉ đơn giản
như vậy thôi.

Naruto đưa tay lên quyệt mũi, nở nụ cười sáng lạn nói:


  • Gì chứ? Không phải là bảo vệ làng sao, bố yên tâm đi, con sẽ làm cho người
    dân trong làng công nhận con, sau này con sẽ trở thành Hokage, con sẽ thay bố
    bảo vệ làng Lá.

Lần này, Naruto nói muốn lên làm Hokage là một lời chân tâm thật ý. Trước kia,
hắn nói thế đơn thuần là vì ảnh hưởng khi đọc Naruto kiếp trước. Còn bây giờ,
muốn làm Hokage đã trở thành nguyện vọng từ đáy lòng, bởi vì hắn muốn kế thừa
ý chí của bố mình.

Đệ Tứ mỉm cười xoa đầu Naruto, cũng cảm thấy rất kiêu ngạo. Con trai mình quả
nhiên rất giống mình, từ nhỏ đã muốn làm Hokage. Tuy rằng con đường phía trước
rất dài và lắm chông gai nhưng hắn tin tưởng con trai mình sẽ làm được.


  • Được rồi, vậy giờ chúng ta ra ngoài xử lý cái tên lắm miệng suốt ngày kêu
    gào kia.

Ánh sáng trắng dần tan đi, Naruto thấy mình lại xuất hiện trước song sắt nhà
tù, trước mặt là khuôn mặt dữ tợn của Cửu Vĩ.


  • Đệ Tứ... khốn kiếp, ta muốn xé xác ngươi, mau lại đây!

Đệ Tứ cười cười nhưng trông thế nào vẫn thấy nụ cười có phần đen tối. Dường
như là muốn trả thù vụ năm xưa vì Cửu Vĩ mà mình phải rơi vào tình cảnh vợ mất
con bơ vơ, Đệ Tứ từ tốn nói với Cửu Vĩ:


  • Cửu Vĩ, xin ngươi đấy! Dù sao cũng là vĩ thú, tại sao lại không thông minh
    một chút. Ngươi hô to muốn xé xác ta rồi còn muốn ta lại đấy, ngươi tưởng ta
    ngu như ngươi sao?


  • Khốn khiếp, khốn khiếp...


Mah, không thể không nói Đệ Tứ và Naruto đúng là hai bố con, chỉ đôi ba câu có
thể khiến Cửu Vĩ xù lông. Cửu Vĩ cào móng vào lồng giam, Chakra màu đỏ cháy
rực lên trào ra ngoài. Phong ấn vừa rồi đã bị Naruto xé đi hơn phân nửa, giờ
không cầm giữ được Chakra này của Cửu Vĩ.

Đệ Tứ nhíu mày, sau đó quay ra nói với Naruto:


  • Lượng Chakra của bố lưu lại không còn nhiều, bố chỉ có thể sửa được phong
    ấn một lần. Naruto, sau này con phải tự dựa vào sức mình rồi.

Nói xong, Đệ Tứ bước tới trước lồng giam, đưa tay ra chuẩn bị sửa lại phong
ấn. Nhưng lúc này, một bàn tay lại ngăn Đệ Tứ lại. Đệ Tứ quay ra nhìn Naruto,
hỏi:


  • Chuyện gì vậy Naruto.

Naruto mỉm cười nói:


  • Bố, không cần sửa phong ấn đâu, con cũng định xé bỏ nó rồi!

Cửu Vĩ kinh ngạc quên cả gào thét, nó nhìn chằm chằm vào Naruto, muốn biết xem
thằng nhóc này có ý định gì. Đệ Tứ cũng rất ngạc nhiên, hắn hỏi:


  • Tại sao?

Naruto không trả lời câu hỏi của Đệ Tứ, chỉ bước lên trước, đưa tay xé nốt chỗ
giấy phong ấn còn lại. Đệ Tứ vội ngăn cản:


  • Con làm gì vậy Naruto? Với sức mạnh bây giờ của con không thể chế ngự được
    Cửu Vĩ, con sẽ bị nó giết chết mất!

Naruto quay ra nhìn Đệ Tứ, chỉ nói một câu đơn giản:


  • Bố, xin hãy tin tưởng con!

Đệ Tứ nhìn vào mắt Naruto, thằng bé có đôi mắt y hệt bố mình, xanh thẳm và đầy
kiên nghị. Qua đôi mắt đó, Đệ Tứ biết, Naruto có ý định của mình. Hắn buông
bàn tay đang ngăn Naruto lại kia, hắn lựa chọn tin nó.

Naruto xé bỏ hoàn toàn phong ấn, sau đó lùi lại phía sau, ngước đầu nhìn Cửu
Vĩ.

Cửu Vĩ không hề giống trong tưởng tượng của Minato, sẽ bổ nhào ra ngoài ngay
khi phong ấn được xé bỏ. Nó chỉ lẳng lặng nhìn Naruto, sau đó vẫn dùng tiếng
nói khàn khàn bình thản như mọi khi hỏi:


  • Tại sao? Ngươi không sợ chết à?

Naruto cười nói:


  • Chết gì chứ? Tôi biết ông sẽ không ra ngoài mà! Chẳng phải tôi đã từng nói
    sẽ cho ông nhìn một thế giới hòa bình mà, nếu ông không đi bên cạnh tôi thì
    làm sao mà nhìn được.

Cửu Vĩ híp mắt, thằng bé này là nói tới chuyện một năm trước, khi đó nó nói nó
sẽ làm cho thế giới này hòa bình nhưng Cửu Vĩ không tin vào điều đó! Nó vẫn
còn nhớ chuyện này cơ à? Cửu Vĩ cứ tưởng rằng lúc đó Naruto chỉ thuận miệng
nói mấy câu đó thôi, không ngờ nó lại thật sự luôn nhớ trong lòng.

Hòa bình? Nó cũng rất muốn xem thử, thằng oắt con trước mắt này sẽ làm thế
nào. Hơn nữa, ra ngoài vào lúc này cũng rất nguy hiểm. Tuy nó không muốn thừa
nhận nhưng cái tên Uchiha Madara đáng ghét kia có thể điều khiển nó, nó không
chống lại được. Cửu Vĩ còn nhớ tới lời dặn trước khi lâm chung của Lục Đạo và
cả chuyện về Thập Vĩ.

Cửu Vĩ hừ hừ hai tiếng, lại biếng nhác nằm xuống chỗ cũ, sau đó nói:


  • Ta nói rồi, ta không tin rằng ngươi sẽ làm được điều đó! Ta tạm thời không
    ra ngoài, hừ dù sao ngoài đó ta đã dạo chơi ngoài đó mấy nghìn năm, chẳng còn
    cảm thấy thú vị nữa, còn không bằng ngủ ở trong này.

Nói xong, Cửu Vĩ lại cuộn mình lại, nhắm mắt không để ý tới hai bố con nhà kia
nữa. Đệ Tứ tròn mắt nhìn Cửu Vĩ, đây là hung thú đã tàn hại con người mấy
nghìn năm đó sao? Tại sao hắn đột nhiên cảm thấy Cửu Vĩ mang đậm đặc tính của
một tsundere nhỉ?

Naruto cười hì hì nhìn Cửu Vĩ. Hắn biết Cửu Vĩ sẽ vì nhiều chuyện ràng buộc mà
không thoát ra khỏi người hắn, cho nên mới lựa chọn xé mở luôn phong ấn, coi
như kéo gần thêm quan hệ giữa một người một thú. Kỳ thực vào những lúc quan
trọng, Cửu Vĩ cũng sẽ biết dùng đầu óc chứ không hành động theo cảm tính xông
luôn ra ngoài đâu.

Nếu mà Cửu Vĩ biết Naruto đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ lại xù lông lên gào thét:


  • Khốn khiếp, lão phu lúc nào chẳng biết dùng đầu óc!

Không để ý tới con hàng tsundere kia nữa, Naruto quay ra nhìn Đệ Tứ.


  • Bố, hiện tại trạng thái của bố có phải đồng dạng như ảnh phân thân, chỉ cần
    hao hết Chakra sẽ tan biến.

Đệ Tứ gật đầu, nói:


  • Đúng thế, đây chỉ là ảnh phân thân ta lưu lại đề phòng phong ấn có biến.

Naruto gật đầu, theo đó nói tiếp mục đích của mình:


  • Thực ra ngoài việc tới đây gặp bố để hỏi một số thứ còn vướng mắc trong
    lòng thì con còn muốn bố sẽ dạy con một ít nhẫn thuật. Bố cũng biết kẻ thù sau
    này của con rất nhiều, con muốn mình mạnh hơn nữa.

Đệ Tứ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:


  • Nếu chỉ dạy trực tiếp thì thời gian không đủ. Bố sẽ dùng Chakra, ghi chép
    thẳng vào đầu của con. Con hãy buông lỏng tinh thần ra đi.

Naruto nghe lời thả lỏng tâm thần. Đệ Tứ đặt tay vào mi tâm của Naruto, bắt
đầu truyền đạt tin tức. Một lát sau, thân hình Đệ Tứ dần tan biến, có lẽ lượng
Chakra đã hết. Trước khi triệt để biến mất, Đệ Tứ nói với Naruto:


  • Những gì bố ghi vào đó chỉ là lý thuyết nhẫn thuật và một số tâm đắc của bố
    về Phong độn. Chakra không đủ, bố không thể ghi nhiều... Còn có... Naruto, nhớ
    bảo trọng mình và phải trở lên mạnh mẽ đấy!


  • Vâng! - Naruto kiên định trả lời!


Con nhất định sẽ trở lên mạnh mẽ!


Hỏa Chí - Chương #10