Người đăng: hanguyetlanhdi
Chương 92: Người thân nhất, tổn thương hắn sâu nhất ( 3 )
" Đại sư huynh, ta vẫn luôn yêu ngươi, vẫn luôn ái, vì sao ngươi chính là
không cảm giác được chứ? "
" Lẽ nào ngươi không biết, ngươi nói ta như vậy, tâm của ta có nhiều đau
không ? "
" Đại sư huynh, ngươi có biết hay không, như ngươi vậy đối với ta, có bao
nhiêu sao tàn nhẫn sao ? Trái tim của ta, như bị dao cắt một vết thương vậy ,
đau dữ dội ... "
Thấy Thác Bạt Liệt không chút nào bị nước mắt của nàng cảm động, Doãn Thiên
Ngọc trong mắt cấp tốc hiện lên một tia khát máu cùng điên cuồng.
" Đại sư huynh, mặc kệ ngài nói như thế nào, ta hôm nay muốn gả cho ngươi !
Nếu như không có thể gả cho ngươi, vậy ta tình nguyện chết ! !! "
"Vậy ngươi liền đi tử ! !! "
Thác Bạt Liệt rống to lên tiếng, đã dùng hết khí lực, mạnh vung lên tay ,
tay ném nàng trên mặt đất.
Hắn cười lạnh nhìn nàng, mặt châm chọc nói, " Doãn Thiên Ngọc, ta hôm nay
cũng nói rõ với nói cho ngươi, đời này, ta cưới ai, đều sẽ không cưới ngươi
! Ngươi bây giờ cái dạng này, thật để cho ta buồn nôn ! "
Doãn Thiên Ngọc tâm như bị trọng kích, bị thương máu me đầm đìa.
Nàng nhìn rõ ràng hắn một thân chật vật, lại như cũ tử thủ ranh giới cuối
cùng của hắn, hắn còn nói, nàng để hắn buồn nôn ?
Doãn Thiên Ngọc bất chợt điên cuồng cười ha hả, " Ha ha ha ha ... "
" Ha ha ha ha ... Ta buồn nôn ... Ngươi dám nói ta buồn nôn ? Ha ha ha ha ...
"
Thiên Lăng chân nhân nhìn nữ nhi này trông vẻ như điên, phảng phất lại nhìn
thấy trước kia chính mình trước kia điên cuồng vì yêu.
Lòng hắn đau(yêu) mà tiến lên, một tay lấy nàng ôm vào trong lòng, " Ngọc
nhi, ngươi đừng như vậy ! Đừng như vậy! Có vi phụ tại, vi phụ làm chủ cho
ngươi ! "
Doãn Thiên Ngọc vừa nghe đến hắn nói vậy, lập tức ngưng cười, giơ lên nước
mắt, trảo chặt hắn vạt áo, làm bộ tội nghiệp cầu khẩn hắn, " Phụ thân, van
cầu ngài, tác thành nữ nhi a! Tác thành nữ nhi a! Nữ nhi van cầu ngài ... "
Thiên Lăng chân nhân trên mặt hiện lên một tia khó xử, " Thế nhưng, đại sư
huynh của ngươi hắn ... "
Trước hắn nói qua, chỉ cần Thác Bạt Liệt không muốn, hắn là sẽ không miễn
cưỡng hắn !
Doãn Thiên Ngọc thấy hắn vẫn có thể tìm, lúc này đẩy hắn ra, cấp tốc rút ra
nhuyễn kiếm bên hông, gác ở trên cổ của mình, thanh âm nghẹn ngào đối Thiên
Lăng chân nhân nói, " Phụ thân, nếu như ta không thể cùng đại sư huynh cùng
một chỗ, vậy nữ nhi hôm nay chết tại đây ! "
Thiên Lăng chân nhân muốn đoạt hạ nàng kiếm, Doãn Thiên Ngọc nhưng dùng sức
vạch một cái, huyết đỏ tươi, trong nháy mắt dâng lên, đau nhói Thiên Lăng
chân nhân mắt.
Doãn Thiên Ngọc mặt bi thương lại dẫn điểm điên cuồng cười nói, " Phụ thân ,
ngươi tốt nhất đừng lại khuyên ta, dù cho hôm nay ta không chết được, còn có
ngày mai, còn có ngày sau, ngài có thể phòng được ta cả đời sao ? "
Thiên Lăng chân nhân lớn tiếng quát mắng, " Ngươi chỉ vì một người nam nhân
như vậy, cứ như vậy lãng phí chính mình ? Ngươi ngay cả mình phụ thân cũng
không quản không để ý ? Ngươi này bất hiếu nữ ... "
Doãn Thiên Ngọc khóc lóc cười nói, " Chỉ cần phụ thân đáp ứng giúp ta lần này
, sau đó Ngọc nhi nhất định sẽ tốt hảo hiếu thuận phụ thân, nhất định nghe
phụ thân lời nói, phụ thân, nữ nhi van cầu ngài, ngài hãy giúp ta lần này
thôi ... "
Thiên Lăng chân nhân yên lặng nhìn nàng, Doãn Thiên Ngọc cũng không sợ không
sợ cùng hắn nhìn nhau, một bộ thà chết cũng không sẽ thỏa hiệp ngang ngược
dạng.
Lương cửu (một lúc lâu), Thiên Lăng chân nhân khẽ thở dài, " Ngọc nhi ,
nếu như ngươi cố ý phải làm như vậy, vi phụ là có thể giúp ngươi . Nhưng ,
một ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận ! "
Doãn Thiên Ngọc đau thương cười, " Nữ nhi không quản được nhiều như vậy, nữ
nhi mong muốn, ngay tại lúc này ! Hiện tại! "
Thiên Lăng chân nhân ngừng cười, nhìn về phía từng cái từng cái các đệ tử mặt
mang khiếp sợ, khẽ quát một tiếng, " Chúng đệ tử nghe lệnh ! "
< ! --ov Er -- >