Mộ Hán - Con Trăn Mốc !


Người đăng: ♫๖ۣۜTrang๖ۣۜ♫

Ngôi nhà của gia đình tôi nằm ở chân một ngọn đồi nhỏ thuộc một khu vực trung
du miền núi,được xây dựng đã từ rất lâu rồi ,nó được bố tôi mua nó từ một bà
cô già cách đây 15 năm và đến nay vẫn sử dụng khá tốt ,trải qua bao nhiêu năm
chịu bao nhiêu nắng mưa mà cũng chỉ mới có thủng mái một lần cháy bếp hai lần
,bị sét đánh tới mấy lần không nhớ xây lại 4 lần, thấy một căn nhà sửa đi sửa
lại nhiều lần như vậy thì chắc các bạn đã tưởng tượng ra độ nát của nó rồi.

Một căn nhà cấp 4 đơn giả chỉ có phòng khách phòng ngủ bố mẹ, một gác xép đựng
đồ, phòng tôi và một nhà bếp, ngôi nhà đã được hoán cải một số lần chủ yếu là
theo chỉ dẫn của mấy ông thầy phong thủy

Chẳng phải có câu “cục đất mà biết nói năng, thì thầy phong thủy hàm răng
chẳng còn” hay sao

Rõ ràng là đang gạt tiền bố mẹ tôi nhưng mỗi khi tôi đề cập thì lại nói

“ Mày trẻ con biết gì mà nói”

Sáng hôm kể từ cái đêm giáp mặt với con ma nước, tôi thức dậy muộn hơn một
chút, chắc là tại vì mệt hôm ấy là một ngày nắng đẹp nhưng mát mẻ có thể hiểu
là một ngày đẹp trời theo cách đánh giá của tôi, chỉ mong mọi quái gở chuyện
đêm qua chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng mà hiếm khi mình gặp phải nhưng sau
khi nhìn thấy tấm vải trắng te tua nằm một xó thì tôi phải chấp nhận nhận rằng
mọi sự việc đêm qua là có thật, giấu tấm vải vào trong gầm giường tôi mới bước
ra khỏi phòng

Ăn sáng là món cơm chiên thần thánh của mẹ tôi chuẩn bị đi học

Tôi tạm biệt mẹ “Chào mẹ con đi”

Mẹ tôi cười đáp “ Ừ đi học đi con,à mà một chú giáo viên cùng trường bố vừa
trên đó về qua nhà ta gửi lời bố nói là mai bố sẻ về nhé”

Tôi vâng dạ lòng nghĩ “ Thôi bố về mà biết vụ tấm vải trắng coi như xong”

hôm nay là thứ 2 ngày tôi ghét nhất trong tuần là vì thứ hai là ngày phải đi
học sau hai ngày chơi bời việc đi học trở nên thật khó khăn năm nay tôi là học
sinh lớp 9 đang học tại một trường Trung học cơ sở ở địa phương

trường cách nhà tôi 1km nên tôi đi bằng xe đạp, vào thời của chúng tôi đi học
bằng xe đạp là cả một sự xa sỉ không hề nhẹ mà không phải đứa học sinh nào
cũng có được.
bây giờ đi học không giống như ngày trước cứ nghe tiếng kiểng là phải đội mũ
rơm rồi chạy ngay xuống hầm chú ẩn, tránh mày bay Mỹ thả bom

tôi thì nhận định mà nó thả nó thả ở Hà Nội, ở Hải Phòng ở công trường nhà
máy chứ chỗ tôi nông thôm có gì đâu mà phải sợ chả nhẽ sau khi bỏ bom làng tôi
nó về viết trong bảng báo cáo là

Báo cáo hôm nay thả 10 quả bom làng đông

Kết quả tiêu diệt hoàn toàn một con trâu và hai đàn vịt ? mà cũng chưa thấy nó
thả một lần nào ở làng này thật.

Nên thôi nhiều lần tôi cứ ngồi lì trong lớp nghĩ bụng “ có gỏi thì lấy mạng
thằng Dương này đi bố mày éo sợ” vả lại có chui xuống hầm trúng bom cũng chết
sống sao được, cũng bị thói quen đó mà nhà trường không ít lần cho tôi viết
kiểm điểm vì tội không tuân theo quy tắc an toàn thời chiến

sau năm 1972 thì mọi thứ trên bầu trời làng quê nghèo của tôi thật bình yên.

Tới trường rồi bây giờ cũng đã gần vào học nên chạy nhanh cho không bị muộn
sinh hoạt 15p cố giáo thấy vắng thì phiền, bước vào lớp thì trống cũng kêu lên
ba hồi,

Huy còi đã tới trước tôi ngồi xuống bên cạnh nó

Không ổn rồi

tối qua nó đã thắp được hương lên mộ tôi đã ngửi thấy mùi hương trong không
khí rồi nên tôi chuẩn bị tinh thần bị nó chế diễu ,một lúc không thấy nói gì
thì nó hỏi tôi "Tối qua máy không ra thắp hương ở mộ à" ?

“Có..à...không hôm qua tao không đi”

Thôi thì không lẽ nói là ra rồi mà gặp ma nên chạy về có kể chuyện tối qua cho
nó cũng chẳng tin ,thôi thì cứ trả lời đại cứu vớt ít danh dự.
“Thế thì tốt tao đỡ áy náy tối qua lạnh quá hơn đâu mà thi với thố cái trò vớ
vẩn của thăng tiến Bò nó tưởng anh em mình ngu lắm hay sao mà đi làm cái trò
giở hơi biết bơi đấy"

Tôi đáp " ừ phải .... ngu ....cái ....cái gì ? hôm qua mày không ra mộ à ?

Thằng này ngon nhỉ, báo hại hôm qua mình suýt đi đời, nghĩ lại mới thấy mình
ngu thật

Huy đáp vẻ mặt hơi bất ngờ" hơi đâu mà đi làm cái trò giở hơi biết bơi đấy"
Tôi suy nghĩ không đúng nếu Huy không ra mộ thì mùi hương vàng đó ai đã thắp
lên hay chỉ là do mình quá sợ hãi rồi sinh ra ảo giác về cả chuyện con ma nữa
hay tất cả đều là ảo ảnh tưởng tượng "

suốt buổi học hôm đó tôi chẳng học được gì trong đầu cứ suy nghĩ về chuyện đêm
qua bây giờ mà đem kể cho mọi người không biết có ai tin là tôi đã từng gặp ma
nước không câu truyện quá khó tin và rồi tại sao cái khuôn mặt của con ma lại
quen đến thế mà tôi không thể nhớ là đã gặp ở đâu rồi lại nhớ về thăng Tiến Bò
hôm nay tôi để ý nó cũng thẫn thờ không khác gì tôi

không hiểu thằng đó nó gặp phải chuyện kinh dị kì quái gì ? nhưng tôi biết
chắc chuyện của nó không thể so với những gì tôi đã trả qua đêm ngày hôm qua.

tiêng trống ra chơi vang lên ..tùng...tùng...tùng

đây là lúc tôi mong chờ nhất trong một buổi học hôm nay, ra chơi là lúc có thể
thoải mái vui đùa nói chuyện hợp pháp, nhưng trước hết phải đi giải tỏa căng
thẳng đã

Tôi chạy ùa ra phòng vệ sinh nam gọi là phòng vệ sinh có vẻ là cao xa lắm,
nhưng đây chỉ là khu nhà được xây theo kiểu nhà cấp 4 mái ngói khoảng một mét
vuông được xây cao hơn so với mặt đất để có một chỗ ngồi và một cái lỗ trên
dưới đất để giả buồn vào đấy, chứ hoàn toàn không phải kiểu nhà vệ sinh tự
hoại ,ngồi trong nhà vệ sinh bẩn thì vô cùng ấy mà cứ suy nghĩ về những chuyện
khó hiểu vừa rồi cái khuôn mặt con ma không những không làm tôi ám ảnh mà còn
lài tôi tò mò muốn nhình lại thật kỹ xem là đã gặp ở đâu mà nghĩ nát hết cả óc
vẫn không ra người nay.

Vẩn vơ được một lúc thì đột nghe thấy tiếng người cười nói bước vào và tôi
nhận ra ngay là giọng của thăng Tiến Bò và thằng Vinh bạn thân của nó.
Thằng Vinh lên tiếng "Thế hôm qua dọa bọn thằng Dương có thành công không ?"

Tôi chú ý hơn để nghe cuộc nói chuyện hình như có liên quan về mình

Tiến Bò trả lời "thành công cái khỉ khô gì? hôm qua chúng nó có ra đâu

Mà tao kể cho mà nghe này tối qua ý tao gặp ma bây giờ vẫn đang con sợ đây đây
này"

sao vậy có ma thật à ? thằng Vinh hỏi

"sao trăng gì hôm qua tao bịa ra câu truyện ma nước dọa bọn thằng Dương thằng
Huy nhớ không rồi tới đêm tao chuẩn bị đạo cụ giả làm ma nước tới chỗ hẹn của
chúng nó để hù dọa ai mà ngờ được vừa ra gần mộ thế là đụng ngay con ma nữ may
mà tao có võ công chứ không là mất mạng rồi"

Tôi nghĩ trong đầu thôi đúng rồi không thể nhầm lẫn được cái mặt con ma kia
chính là cái mặt chó của thằng Tiến Bò hèn gì thấy quen như vậy

Và theo logic mà nói con ma nữ mà Tiến bò nhìn thấy chính là tôi, võ vẻ cái
quái gì sợ đến đái cả ra quần tôi nhớ không nhầm hắn ta vừa đái ra quần vừa đi
rật lùi làm tôi sợ muốn chết

Mà quái lạ ma sui quỷ khiến thế nào mà nó lại cũng chạy theo con đường mương
để mà chạy vào nhà ông bà tôi trốn mà lại còn còn vào bờ giếng chỉ là ngược
bên với tôi mới đau chứ

hai thằng giả ma gặp nhau thì đúng là sinh ra câu truyện giở khóc giở cười này

cái gì mà ma nước với ma lửa kia chứ đều là từ miệng thằng tiến bò chui ra

Thằng tiến bò nói thêm : “Trong lúc tao sử dụng khinh công bay về thì bị con
ma nước kia phục khích ở cái giếng cổ vốn nổi tiếng nhiều yêu ma....”

Tôi tự nhủ được rồi thằng chó Tiến bò mày thích ma nước phục kích à bây giờ có
thằng Vinh ở đây ma nước tao đánh không lại hai thằng mày ,để đấy khi tan học
cho mày biết thế nào gọi là “ Ma nước phục kích”

Đi học về tôi và Huy đón đầu thằng Tiến Bò và ngay sau khi nó đi vào khu vực
vắng người thì hai thằng lao ra đập nó tới tấp nó thì cứ la lên và không hiểu
chuyện gì đang sẩy ra nó cứ kêu lên chúng mày bị điên à.

‘Này thì ma nước này” thích ma nước à ? vừa nói tôi vừa đá vào lưng nó

Tôi và Huy là vậy anh em chúng tôi sống chết có nhau huống chi chỉ là đánh hội
đồng một thằng vừa chơi mình

Đánh thỏa thuê chúng tôi ra về để lại thằng Tiến nằm dài trên mặt đấy chảy cả
máu mũi ,không nghĩ đến hậu quả sắp phải gánh chịu khi nó đến thì thật là.
Vì một phú bốc đồng này mà tha hồ bị phạt nào chính quyên, nào nhà trường nào
gia đình phạt đúng là không thiếu cấp bậc nào phạt

Nhà trường đình chỉ học 3 ngày hạ 3 bậc hạnh kiểm tức là xuống mức thấp nhất ,
Xã thì phạt 3 công lao động công ích, và điều đen nhất là bố tôi lại về đúng
lúc tôi bốc phải một phốt nặng như vậy cộng với vụ tấm vải bị hỏng tôi thực sự
đã nếm một trận đòn để đời

Nhưng có lẽ không có sự kiện này thì tôi cũng không bao giờ lại đi làm cái
nghề truy tìm báu vật đầy nguy hiểm này đúng là “ Chỉ một hành động rất nhỏ
trong hiện tại nó ảnh hưởng rất lớn tới tương lai”

Ngoài trận đòn đau như thiên lôi đánh của bố thì hai việc còn lại là đình chỉ
học và lao động công ích không những không làm chúng tôi thấy đáng ngại mà cò
cảm thấy khoái là đằng khác bỗng nhiên được nghỉ 3 ngày quả là “ Trong cái rủi
thì lúc nào chẳng có cái may”

Tỉ dụ đêm hôm đó vì chạy quá nhanh bị ngã thì may không gẫy chân ,mà có gẫy
chân thì may không mất mạng mà có mất mạng thì mày là còn giữ được xác đang
suy nghĩ vẩn vơ tôi nhớ ra mình còn một công lao động công ích cuối cùng phải
làm, việc đi lao đông khá vui và nếu vào rừng thì còn có thể mang theo ná thu
để bắn chim cũng thú vị công việc cũng không quá vất vả so với lũ thanh niên
choai choai chúng tôi được đóng một viên gạch vào quá trình xây dựng chủ nghĩa
xã hội góp vào công cuộc cách mạng trên toàn thế giới khiến cho nhà nhà người
người khắp thế giới có cơm ăn áo mặc phá bỏ mọi xiềng xích nô lệ, nghĩ đến
đây tôi thắc mắc không biết ngày mai mình nhận công việc vĩ đại gì ? ...

Vậy đấy buổi sáng hôm sau tôi và Huy nhận công việc đi lấy hai bó củi cho bếp
ăn của ủy ban nhân dân xã hai công việc trước là quét xân và gánh nước đều đã
làm ổn thỏa

Chúng tôi cũng đã quen với việc đi lấy củi trong rừng nhưng chủ yếu toàn là đi
chơi nghịch ngợm bắt chim, săn gà rừng câu cá về củi lửa gì thì cũng chẳng
được bao nhiêu

Để vào cánh rừng đồ chúng tôi chuẩn bị cũng đơn giản hai thằng hai con giao
đực rựa đeo bên hông,đèn pin và lần này tôi đã khôn ra hơn so với chuyến đi
lần trước là có đem theo hai cục pin khô dự phòng, ngoài ra còn có một cuộn
dây thừng, bi đông nước,bật lửa, lưỡi câu và dao nhỏ, một cái la bàn hoa kỳ
cái la bàn này tôi mượn của nhỏ Anh hồi qua nhà nó tôi thấy có nay có dịp thì
mượn dùng thử không quên đem theo cái ná thun để vào rừng săn ít chim ăn cải
thiện ,thằng Huy thì dẫn theo con vàng một con chó nhỏ khá khôn giống này là
gần như thuần chủng chó Việt Nam rồi lông vàng như nghệ bốn chân như có 4 cái
tất trắng tai cụp mắt sáng ,tuy nó không phải chó săn nhưng có còn hơn không
có một con chó đi theo trong rừng vô cùng là tiện lợi khi lạc đường có thể dựa
vào nó mà ra khỏi rừng, vì vốn trên đường đi chó luôn liên tục đánh giấu bằng
mùi cái nữa là không may có gặp hổ, báo, lợn rừng thì nó như một cái rada mặt
đất phát hiện được từ rất sớm để mà còn biết cách đối phó nên tôi ken thằng
Huy “ Huy còi hôm nay khôn nhỉ”

Vừa nói tôi vừa vuốt ve con Vàng, nó mừng vẫy đuôi lia lịa ,lương thực đem
theo gồm cơm nắm, muối lạc và một ít cá khô, Sáng đi chiều về nên như vậy
chắc là đủ lắm rồi.

Mọi hành trang chuẩn bị đầy đủ khi chuẩn bị suất phát thì tôi mới để ý sao Huy
hôm nay ít nói thế nhỉ mặt cứ đăm chiêu

Chắc là nó buồn vì vụ hạ hạnh kiểm nếu còn tái phạm có lẽ sẻ không được học
lên Phổ thông trung học

Mà cũng là tại tôi kéo nó vào chuyện này

Tôi liền an ủi nó “ Đồng chí Huy nhà ta hôm nay buồn thế nhỉ, không sao đâu
năm nay không được lên lớp thì năm sau lên cuộc đời còn dài lo gì

À mà tao nghe là mấy em lớp 8 xinh lắm học lại năm sau có khi lại...

Chưa nói hết câu thằng huy đã nói “không phải tao đang lo chuyện khác, chuyện
bố tao”

Tôi giật mình “ Chú Chú Minh làm sao cơ ?” tôi đã thực sự lo lắng đối với tôi
chú Minh bố của huy cũng là một người thân không chỉ vì tôi chơi thân với Huy
mà còn là vì chúng là sĩ quan quân đôi đây là hình mẫu mà tôi muốn hướng tới
tương lai tôi muốn trở thành bộ đội tôi thấy ai cũng yêu quý bộ đội cả nên tôi
thích đơn giản là vì thế

Huy đáp “Bố tao không sao cả nhưng hôm qua tao nhận thư bố tao bảo là, nhưng
hiện nay ở biên giới tây nam nước ta bị bọn khơ me đỏ liên tục quấy phá ,
nhiều lần chúng còn vượt biên qua nước ta rồi giết dã mam đồng bào ta ở phía
biên giới nếu việc này không thể giải quyết bằng ngoại giao thì nước ta sắp
phải chiến tranh một lần nữa.

Nghe đến đây tôi toát hết mồ hôi niềm vui hòa bình thống nhất chưa được bao
lâu thì tin chiến tranh lại đến.
Tôi thật không thể hiểu nổi tại sao bọn giặc lại muốn xâm lược đất nước Việt
Nam này đã có quá nhiều binh đao quá nhiều bom đạn máu chảy trên đất nước này
khi nào là đủ khi nào đất nước này mới có một nền hòa bình bền vững.

Tôi biết Huy lo cái gì mai đây rồi một lần nữa bố nó lại phải cầm súng phải
chiến đấu bảo vệ đất nước và không biết lần này có sẩy ra chuyện gì chẳng lành
không

Về thực lực ngay cả được Trung Quốc và phương tây hậu thuẫn thì Khơ me đỏ cũng
không phải đối thủ của Việt Nam nhưng chiến tranh mà cho dù chiến thắng thì
chuyện thương vong là không thể tránh khỏi.

Nói đoạn nhình mắt thằng Huy cũng hau hau đỏ tôi cũng không nói gì thêm nữa
Huy đã mất mẹ trong chiến tranh, và nếu giờ đây bố nó qua đời thì nỗi đau này
quả thật quá lớn để ma nói một đứa 15 tuổi cha mẹ đầy đủ khỏe mạnh như tôi có
thể hiểu và an ủi Huy được.

Nhưng dù sao thì cũng phải hoàn thành công việc trước mắt đã.

Tiến vào khu rừng, loại rừng nơi chúng tôi định vào lấy củi là một rừng nhiệt
đới loại rừng rất phổ biến ở những vùng đi qua vĩ độ 28 của xích đạo

Đặc điểm là mưa nhiều, thảm thực vật phát triển mạnh đa dạng, khá đặc chưng
cho Châu Á, Châu Úc, trên đường đi tôi cố pha trò để làm cho thằng Huy nó đỡ
buồn nhưng có vẻ nó thích ngắm cảnh hơn, ngoài bìa rưng nên cây cối mọc khá
thưa xa xa có cá đàn bướm đen không biết tên gọi là gì bay lên bay xuống như
những chiếc là rụng mùa thu, có một số chỗ còn hình thành những con đường mòn
nhỏ do thợ săn và những người đi đốn củi tạo ra, đi trên con đường mòn nhỏ
tôi bất giác mà nghĩ vì sao tất cả các con đường mòn đều nhỏ vậy nhỉ, chắc
cũng giống như bụng dạ con người vốn hẹp hòi ganh đua nhau, vì quyền lợi mà
chém giết lẫn nhau tạo ra từ chính những sự việc đó chỉ là khổ đau cho chính
con người đặc biệt lại là những đứa trẻ,

Những đứa trẻ từng được sống và cảm nhận chiến tranh như chúng tôi,

Đên gần trưa thì đã vào sâu trong rừng nơi có những cây gỗ cho củi tốt nhất
,chúng tôi chỉ cần mỗi người một bó củi là hoàn thành rồi nên công việc cũng
nhanh chóng được hoàn thành thuận lợi chỉ trừ vài vết đốt của muỗi rừng, cho
dù trời nắng khá to nhưng cũng may là cây cối rậm rạp nên mát cứ phải gọi là
như chặt củi trong nhà.

Làm việc xong còn thừa thời gian chúng tôi chia nhau mà đi bắn vài con chim
câu vài con cá đốt lửa nướng ăn cùng cơm nắm muối lạc đúng là “ăn khi đói thì
ăn mầm đá cũng ngon”

Tất nhiên không quên phần của cậu Vàng vẫn luôn ngoan ngoãn chạy theo

Chén no say tôi và Huy còi nghỉ ngơi một chút lấy sức chiều còn đem củi về nộp

Nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
Đến chiều sau khi đã nghỉ ngơi đầy đủ tinh thần hồi phục đeo bó củi lên vai
hai thằng tôi từ từ tiến ra khỏi rừng.
Trong lúc đi chúng tôi có nổi hứng nói chuyện về những động vật nguy hiểm
trong rừng và cách đối phó nào rắn,nào,hổ ,báo ..v..v

Thì thì Huy còi phá nát câu truyện

“tao mắc tè quá đợt tao chạy ra giải quyết tí nhé”

“ Ừ để bó củi đấy tao coi cho”

Nó chạy khuất ngay sau một cái cây to ,tôi còn la lớn lên

“ Nhanh lên nhé, chiều muộn mất bây giờ “

Nó bảo “tao biết rồi”

Ngồi xuống vuốt ve con Vàng

Nó vẫy duôi mừng tíu tí nhìn kĩ con này cũng đáng yêu đấy chứ nhỉ

Khi nào bố nguôi giận cũng phải đòi mua cho bằng được một con

Chứ thích nó quá cứ mãi ngắm con mèo mướp già nhà mình nuôi từ lâu cứ chạy đi
chạy lại thì thật là chán.

Đột nhiên tôi thấy trên mắt con vàng hiện ra một tia cảnh giác, ngay lập tức
nó quay ngoắt đâu về phía thằng huy vừa chạy đi sủa liên lục, cùng tiếng gầm
gừ cảnh báo

Tôi giật bắn người vì chưa bao giờ thấy con vàng dữ như vậy chắc là có chuyện
gì rồi và bình thường khi nó sủa to thường là có thú dữ

lần trước con vàng cũng kêu như thế này thì một con lợn rừng suất hiện “ Nói
thêm cho các bạn đừng lầm chứ đi rừng mà gặp lợn rừng không có súng thì con
nguy hiểm không thua gì gặp phải hổ dữ thực sự là vậy lợn rừng vô cùng hiếu
chiến lại khỏe nên rất nguy hiểm”

Lại nghe thấy tiêng hét của Huy còi, biết có chuyện chẳng lành

Rút con dao đang đeo bên hông ra chạy ngay lại chỗ con vàng sủa

Ra đến nơi thì thấy thằng huy đang nằm co trên mặt đất bất tỉnh nhân sự

Cầm lăm lăm con dao trên tay tôi bắt đầu quan sát chắc là gặp phải lợn rừng bị
nó húc rồi

Quả này nguy to mõm lợn rừng cứng như sắt thép cộng với sức khỏe của cái gống
này, thằng Huy lần này ma không bị gẫy xương thì có thể gọi là kì tích so sánh
được với việc người Mỹ lên mặt trăng rồi.

Tôi không lại gần chỗ Huy còi ngay mà quan sát thật kỹ sung quanh, thật là kì
lạ nơi này không giống chỗ vừa mới có một con lợn rừng chạy qua cây cối không
hề gẫy đổ hơn nữa trên mặt đất cũng không hề có giấu vết di chuyển của động
vật và con người, tôi thực không phải thợ săn chứ vs cũng có tí năng lực quan
sát dấu vết ,con mắt của tôi tuyệt không thể vừa có con vật nào chạy qua lớp
lá khô này mà tôi không biết

Nếu không phải là động vật càng chẳng thể là con người vậy cái gì đã làm thằng
Huy ra nông nỗi này, nghĩ đến đây tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Cũng tại vì ngày thường hay nghe các câu truyện ma về ma rừng quá mà báo hại
bây giờ sợ như vậy không lẽ bây giờ lại gặp thật

Nào là ma rừng rút ruột, ma rừng hút hồn người..v..v, những câu chuyện ấy
chẳng hiểu mình thích nghe làm gì cho bây giờ không dữ được cả bình tĩnh.

Đang hoang mang tột độ không biết phải đối phó với một thứ mà mình không biết
như thế nào,thì đội nhiên tôi cảm nhận tấy có một bàn tay nắm chặt lấy gót
chân lôi mạnh về sau mạnh đến nỗi làm tôi không dữ được thăng bằng nên ngã dài
ra đất, làm văng mất con dao trên tay, quay đầu nhìn lại.

Con mẹ nhà nó ngay sau tôi là

một con trăn không lồ mình mẫy mốc meo như một khúc gỗ lâu năm con này cỡ đại
dễ phải dài tới 15 m vòng thân đã to hơn một cây tre trưởng thành rất nhiều
,vừa rồi là nó ngoạm vào chân tôi, thảo nào khi di chuyển nó không để lại dấu
vết như những con vật khác

Rất may là nó chỉ ngoạm vào ống quần chỉ bị sơ sước nhẹ chứ không thì với sức
lực của bộ hàm nó mà không ngoạm bay bàn chân của tôi mới là lạ và cũng không
có độc, con trăn này thật là dữ bình thường loài chăn rất hiền cho đến khi
chúng đói mới tấn công động vật khác, con này ắc đã rất là lâu không được ăn
nên mới hung dữ như vậy

.nói thì nhanh nhưng mọi chuyện chĩ diễn ra trong có chưa đến một giây đồng
hồ, tôi lôm côm tìm cách đứng dậy tìm com dao để phản kháng và nhận ra đây là
một quyết định sai lầm, con trăn nhanh như cắt đã quấn lấy bàn chân tôi và
chỉ trong vài giây nó đã quấn quanh người tôi như một sợi dây thừng khổng lồ

Cố gắng di chuyển nhưng vô vọng càng ngày vòng dây của con vật càng siết chặt
, bây giờ tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, tôi biết tập tính loài này trước khi
ăn thịt ai nó sẻ siết chặt làm gẫy xương mềm thịt con mồi dể dễ tiêu hòa với
một con mồi thượng phẩm như tôi thì có lẽ nó phải tiêu hóa hết nửa năm là
nhanh nên nó không chủ quan nà nuốt nguyên con như tôi được.

Bị thân hình nhầy nhụa lạnh như đá của con vậy quấn quanh thật là đáng sợ
không nhẽ cuộc đời mình phải kết thúc ở đây ư, không nhẽ mình lại làm mồi cho
trăn trong cánh rừng này ư, thật là một điều khó chấp nhận,

Tôi còn gia đình còn bố mẹ còn tương lai mà, tôi thực sự không muốn chết phải
tìm cách để được sống

Mình phải sống phải tìm cách đúng lúc đó tôi thấy phần chóp đuôi của con trăn
phe phẩy qua lại trước mặt.
Hồi trước tôi có hỏi ông nội tại sao khi bắt rắn phải bắt đường đuôi rắn ,ông
nội tôi bảo là “sức lực của con rắn tập trung hết vào phần đuôi nên khi ta cầm
đuôi con rắn sẻ không bị nó cắn”

Tôi có gắn rút được cánh tay trái ra bắt cái đuôi con trăn đang ve vẩy như cái
cần gạt nước xe hơi ,rồi bỏ thằng vào mệnh mà cắn một cái thật mạnh mạnh hết
cỡ mà tôi có thể, hình như cắn mạnh đến mức gần đứt lìa cái đuôi của nó, chỉ
còn bám vào cơ thể lủng lặng nhờ một chút da thịt bầy nhầy, mồm tôi thì đầy
máu trăn, vị của thứ máu trăn của nó thật là tanh tưởi lợm dọng, khó nuốt

Máu bắn lên tung té khắp mặt mũi tôi ,con trăn bắt đầu nới lỏng vòng dây bằng
thân thể của nó kiến cho bây giờ tôi có thể nhảy ra ngoài và thở được, vừa
vùng được ra ngoài tôi chộp ngay con dao dưới mặt đất của mình quay về phía
con trăn đang phát ra những tiếng kè kè yếu ớt,

Chóp một tiếng vang lên con dao đi một đường ngọt lịm qua cổ con trăn đang lao
ngược về phía tôi lăm xuống đất như một cục đá miệng vẫn há to ,phần thân thể
còn lại của con vật sau khi cựa quậy một chút cũng bất động báo hiệu cái chết
của nó,

Tôi đã thắng đã cứu sông mình và Huy tôi la lên để ăn mừng chiến công của mình
“ Muốn giết tao à, tao sẻ chết nhưng không phải ngày hôm nay” nhưng vừa dứt
lời trời đất cứ tối sầm lại, bước loạng choạng một hai bược tôi cũng ngã ra
đất bất tỉnh.

Trong lúc bất tỉnh tôi có mơ phải một giấc mơ kì lạ, tôi thấy tương lai của
mình lúc đấy tôi không hề biết lớn lên mình sẻ gặp phải công việc gì, chỉ thấy
mình thật tự do tự tại thích dấn thân vào mọi chuyến mạo hiểm thực là một cuộc
sống tôi hằng mong ước.

Tỉnh dậy thì thấy sắc trời đã chuyển qua mầu vàng báo hiệu mặt trời sắp lặn và
màn đên sẻ bao phủ khu rừng này cũng không biết mình đã ngất bao lâu, bàn
chân bị con trăn mốc cắn vào của tôi đã được thằng Huy buộc lại bằng vai từ
cái áo của nó

Bên trong còn bỏ thêm một lớp lá cây cộng sản tên khoa học của cây là
Chromolaena odorata cây này còn hay gọi là cây cỏ lào, bơp bớp, bà ha ,vv.vv
tùy từng vùng miền mà có tên gọi khác nhau đặc điểm là có thể dùng làm thuốc
cầm máu rất tốt, không biết thằng Huy kếm đâu ra lá này trong rừng nhưng cũng
may mà nó tìm ra để cầm máu cho tôi được.

Nó bảo “ Mày có sao không, vừa rồi tao thấy con trăn hoảng quá nhaye rật lùi
vào thì trúng phải một hòn đá vấp ngã đập đầu vào khúc cây kia bất tỉnh, đến
lúc thức dậy thì thấy màng nằm bên xác con trăn mày giết nó à ?”

À cơ hội thể hiện của mình đến rồi đây tôi vội vàng đáp lời “ Không tao thì ai
, con xà tinh này không ngờ lại lợi hại như vậy may mà tao có thần công tích
lịch xuân thu kim cang đao pháp ảo diệu vô cùng biến hóa vô biên, khiến cho
con vật hoa mắt, ngay lúc đó thì vung dao chém lìa cổ con xà tinh, rồi thấy
chờ mày ngất lâu quá nên đánh một giấc cho đỡ mệt.

Rôi tôi kể cho Huy nghe về chuyện vừa rồi như thể tôi đã đánh nhau với một con
rồng.

Nhưng thằng đó biết tính hay ba hoa khoác lác của tôi nên chắc cũng chẳng tin

Nói rồi mới nhớ mày phải cảm ơn con Vàng nhé không có nó báo hiệu tao không
chạy ra cứu mày đâu”

Nói đoạn tôi vuốt ve con Vàng đang ngồi cạnh vẫy đuôi mừng nó nhẩy cả lên
người tôi liếm mặt.

Huy “ ừ cảm ơn mày không có mày có khi hôm nay hai thằng mình tiêu rồi”

Một thằng thôi tôi nói

“ Sao lại một thằng thôi, vừa rồi không phải nó chén mày xong rồi không lẽ bỏ
qua tao ?, tao không tin là thịt mày ngon hơn thịt tao đâu Dương à”

“Không ý tao không phải vậy tao biết tập tính loài trăn mốc này vốn khi đã ăn
được một con mồi cơ tao với mày là đã no rồi phải đợi một thời gian dài nữa
mới có thể ăn tiếp, thực quả đó mà tao bị ăn thì chắc mày thoát được” Tôi
giải thích.

Huy cười nói “ Thôi giáo sư sinh vật học, học thì dốt mà biết cả cả cách trăn
tiêu hóa nữa kia à”

“cái gì mà sinh vật học, đây là động vậy học, sinh vật thì phải có cả cây cối
nói đến cây cối thì phải phân họ nào họ dương sỉ, họ thực vật thân gỗ...

Cả hai người một chó mãi vui đùa đến lúc gần tối mới hay, thôi thì cứ ở đây
đốt lửa lại có thịt trăn sãn sàng như vậy thì tội gì không ở lại đây ăn uống
no nê chiều muộn về cũng chưa muộn dù sao thì cái chân của tôi cũng không thể
nào liền lại ngay được, cho nên không phải vội.

Lấy bi đông nước ra uống một hớp thật nhiều cho đỡ khát ,rồi cùng Huy mổ thịt
trăn nước ăn, tôi có một ít muối tiêu cay nên lại càng tăng thêm hương vị cho
món thịt, vốn đây là muối tôi đem theo để nướng chim còn thừa ai ngờ ở đây có
lúc dùng đến, mùi vị của con trăn này quả thật không tệ chút nào vừa thơm vừa
béo lại dai ngon như thịt gà đồng,khiến tôi ăn hoài không biết chán.

Huy còi còn bôi bác tôi “Đồng chí Dương ăn uống phải cẩn thận đấy, con trăn
này đã sống không biết bao năm trong rừng ăn thịt bao nhiêu người xem bộ dạng
ăn của đồng chí ,thì đến lúc họ về đòi mạng thì đừng bảo họ vui tính nhé”

“ Ôi tôi ăn là ăn thành quả của mình săn được ,tôi chỉ sợ có ai đó đang ăn ké
thì họ mới về bóp cổ thôi”

“ Đồng chí lại văn với tôi rồi tôi nghe nói là ma rất thích thịt những người
nhiều thịt như đồng chí Dương đây ,đen về có thể là giả cầy bẩy món, còn tôi
mà bị ma bắt về thì chỉ có đem hầm xương nấu nước canh thôi”

“ Thôi không tán nhảm nữa, bây giờ ae ta mà có một chai rượi nếp ăn với thịt
này thì phê nhỉ”

“ Bây giờ kinh tế bao cấp đâu cho phép buôn bán cá nhân tiểu ngạch đâu, muốn
mua rượi thì phải ra tiệm tạp hóa có phiếu mới mua được, ngày trước bác tao
từng bán trộm rượi, bị phạt đến mức kỉ luật đuổi ra khỏi đảng” Huy trả lời

Không biết nhà nước còn giữ cái hình thức kinh doanh bao cấp này đến bao giờ
nữa, chiến tranh đã kết thúc rồi nên đổi hình thức kinh doanh để phù hợp với
thị trường mới”

Sống trong thời đại của chúng tôi thì có cả trăng ngàn điều bất cập khó giải
thích con đường xây rựng chủ nghĩa xã hội chắc chắn không hề dễ dang với nhân
dân Việt Nam, nhưng tôi nghĩ chắc chắn dù mất bao nhiêu thời gian một ngày
nào đó 100 năm, 200 năm nhất định chúng ta sẻ thành công

Ăn uông no nê thì lại buồn ngủ chẳng phải có câu “căng da bụng trùng da mắt”

Hay sao.

Nhưng dù sao thì cũng phải về tôi đứng lên bảo cứ để củi ở đây mai vào lấy
cũng được chẳng ai ăn trộm củi trong rừng đâu yên tâm đi ,hai thằng mình đều
bị thương không bị khiển trách đâu.

Huy bảo đồng ý ngay.

Thằng Huy tuy rất có tài nhưng ăn nói rất kém, thú thật nếu đặt nó trong một
tập thể thì ít có khả năng lãnh đạo nó chỉ có thể là tay chân đắc lực được
thôi chơi với nó nhiều nên tôi biết rõ tính nết của nó.

Về khoản này nó thua xa tôi nên đồng ý ngay bất cứ quyết định nào của tôi đưa
ra trong các hoạt động của hai thằng, tôi thì không thích thế chút nào tính nó
như thế sau này ra đời chỉ thiệt thân.

Tôi lấy cây đèn pin ra còn thằng Huy thì cầm một cây đuốc nó vừa tự chế từ một
cành cây, vải và dầu hỏa nó đem theo, đang định đi thì nhình thấy cái đầu con
trăn nằm dưới đất mồm vẫn há to trực cắn thôi thì dù sao cũng cò chỗ trong túi
nên tôi nhặt về làm kỉ nệm phơi khôi rồi bầy tủ chơi cho vui.

Hành trình lại bắt đầu lần này không phải đeo củi nên thoải mái hơn nhiều con
vàng chạy lon ton phía trước hai thằng tôi theo sau tiến ra khỏi rừng theo con
đường cũ.

Đi thì nếu tôi tính không sai thì chỉ cần 30p là ra khỏi rừng nhưng đây chúng
tôi đi cảm giác đã vài tiếng đồng hồ mà chưa ra được khỏi rừng điều này càng
ngày càng làm tôi lo lắng,

Lôi cái la bàn USA ra thì nó cứ quay tít tù mù chỉ hướng đông tây nam bắc loạn
xạ không rõ phương hướng bây giờ đã thấm mệt tôi bảo Huy hay là tìm một chỗ
nghỉ tạm lại đêm nay, sang mai xem đây là ở đâu rồi tìm cách ra khỏi rừng.


Hố Vàng - Chương #3