Hà Minh Hy


Người đăng: lyquochungvuasoi@

Hà Minh Hy thức giấc, trước mắt hắn vẫn là căn phòng nhỏ đầy kệ sách cùng
thuốc quen thuôc hiển nhiên là một y quán.
"Kéttt..." cửa gỗ mở ra, một đứa bé tầm tám tuổi từ ngoài bước vào
- Đại thúc, ngươi rồi, đến giờ uống thuốc.
Đứa bé kia tên Ngô Tam Lang con trai của Ngô Thần chủ y quán này. Hà Minh Hy
bị thương tính tới hôm nay đã gần nữa tháng, ngoại trừ mấy ngày đầu thương
thế quá nặng phải do chính đại phu chuẩn trị còn lại chính đứa bé này chăm sóc
hắn từ ăn uống tới thuốc thang.
- Đa tạ Tiểu Tam
Hà Minh Hy mỉm cười khó khăn từ trên giường ngồi dậy, nhưng mà khi vừa nhìn
thấy Tam Lang đưa tới thuốc nụ cười liền cứng ngắc nổi:
- "Tiểu Tam, thuốc này có chút nhiều ngươi...không cho thêm cái gì đi ?" Hắn
gian nan sắp xếp từ ngữ nữa thật nữa giả cẩn thận hỏi thăm.
Trước kia khi Ngô đại phu chăm sóc hắn thuốc "một chén" chính là loại bằng bàn
tay chén ăn cơm, từ khi đổi lại tên này thuốc tuy vẫn chỉ "một chén" nhưng
chén liền đầu hắn còn to ,lại đắng ,lại hôi, lại khai. Thuốc của ta có mùi
khai a!?!
- "Vẫn chỉ là đơn do phụ thân ta kê. Ta chỉ bỏ thêm mấy vị cón lợi cho rèn
luyện cơ thể về sau, liền tám cái." Tam Lang chững chạc nói.
-"...!" Hà Minh Hy.
Một đứa nhỏ mới tám tuổi làm mặt nghiêm túc đàng hoàng chỉ cần nhìn thấy chọc
người vui vẻ nhưng mà trong lòng Hà Minh Hy lúc này lại là: [ Ta liền biết
tiểu quỷ nhà ngươi thêm thuốc a! Ngươi thêm thêm một chút thuốc của ta liền từ
mười hai lên thành hai mươi vị!! Ta cũng liền hỏi hỏi ngươi cũng không thèm
che giấu a, nói là cái gì thuốc bổ, thay đơn không được ? Tám tuổi ngươi liền
dám kê cả kiện thể đơn? Abcxyz!!!( nguyền rủa một ngàn từ giản lược)].
- Thuốc này tốt sao?
Nữa ngày sao Hà Minh Hy thản nhiên cầm chén thuốc đưa lên miệng vừa hỏi lại.
Dù sao cũng đã uống không ít cũng không thấy có gì bất ổn, mà lại còn phải ở
đây trì thương rất lâu, để mấy câu đầy dấu chấm than chấm hỏi trong lòng lọt
ra ai biết lần sao thằng nhỏ lại thêm cái gì vào đâu. Hà Minh Hy đây là đã
bước qua biển cả tâm tình bất ổn, bước vào cam chịu giai đoạn. Thứ hắn quan
tâm bây giờ là chất lượng điều trị.
Tam Lang bưng theo chén thuốc đã uống hết quay người ra cửa:" Thuốc của ta tám
phần sẽ hiệu nghiệm rất tốt."
- "Còn hai phần đâu?" Hà Minh Hy hỏi
- Một phần sẽ không có bất kì cái gì tác dụng. Một phần sẽ thành độc dược.
"Kétttt..." cửa phòng đóng lại.
Hà Minh Hy:"...."

Hơn một tháng chỉ nằm trên giường khiến Hà Minh Hy vô cùng bức bối, cuối cùng
hôm nay hắn cũng có thể bước ra khỏi phòng thuốc hít thở không khí trong lành.
Hơn một tháng ở nơi này là hơn một tháng Hà Minh Hy bị dày vò khổ sở, mỗi ngày
nằm ở đó nhìn lấy trần nhà ,chỉ có thời gian hai cử thuốc ba cử cơm mới được
gặp người, mà gặp cũng liền cái kia tiểu tử "không thể đắc tội", còn lại tất
cả thời gian hắn liền tịch mịch cùng đống sách không tài nào đọc hiểu trên đầu
giường. Chỉ một tháng nhưng đối Hà Minh Hy liền dài như một năm. Cũng may cảnh
sống ấy hôm nay thì kết thúc.
Có thể đi lại việc đầu tiên Hà Minh Hy muốn làm chính là cảm tạ Ngô đại phu,
hắn lần theo vách tường muốn từ hậu viện tiến về y quán. Nhưng đi ngang sân
giữa hắn liền nghe được từng tiếng động lạ, khi trong phòng hắn cũng từng nghe
nhưng không biết là tiếng động gì, bây giờ tới gần liền xác định thì ra là có
người đanh luyện quyền.
Là một tên thợ săn cũng là người luyện võ lâu năm Hà Minh Hy khó cưỡng lại
được tò mò muốn biết người đang luyện quyền là ai.
Vừa bước vào sân nhìn thấy người kia Hà Minh Hy liền kinh ngạc. Tuy luyện điều
là cơ sở đấm đá, đến mức còn chưa thể coi là một bộ trọn vẹn quyền pháp nhưng
quyền quyền thế đại, cước cước như roi, tấn pháp như sơn mà bộ pháp lại linh
hoạt khó dò, có thể đem căn bản luyện vững chắc như vậy từ trước tới nay Hà
Minh Hy mới thấy nhưng mà quan trọng nhất kẻ kia là... Tam Lang!
- Lợi hại không?
-"Lợi hại!" hắn vô thức trả lời, đến lúc hắn phát giác quay lại mới hay người hỏi hóa ra là Ngô đại phu.
Mười năm trước khu vực này từng xảy ra một trận bệnh dịch lớn khiến rất nhiều
người chết. Quan y, quân y triều đình phái tới rất nhiều, cũng rất nhiều đại
phu vùng khác tới giúp nhưng đều không thể diệt trừ, thậm chí nhiều đại phu
còn chết vì chính bệnh dịch.
Cuối cùng triều đình phải ra hạ sách phái quan binh phong tỏa toàn khu vực ý
đồ tiêu hủy tất cả phòng ngừa lan rộng.
Đúng lúc này một vị thầy thuốc trẻ tuổi đi ngang, khi hay tin hắn liền bất
chấp lệnh phong tỏa xong vào vùng dịch. Tự mình thăm khám chăm sóc người bệnh
lại lên rừng hái thuốc, trãi quả một tháng không ngừng lấy thân thử dược hắn
thành công đem thuốc trừ dịch bào chế ra. Lấy sức một người cứu lấy một vùng
hơn mấy ngàn sinh mệnh, người đại phu kia lấy được tất cả mọi người kính trọng
cả về y bác lẫn y đức. Hắn sao đó không có rời đi mà ở lại đó mở một y quán
cưới vợ sinh con, được xưng Ngô Thần y.
Ngô Thần ngồi tại bàn đá trong sân tay nâng một chén trà ra hiệu mời, Hà Minh
Hy cũng không có e ngại kéo lấy một chiếc ghế ngồi đối diện nhưng mà mắt vẫn
dán chặt Tam Lang:
- Đại phu, con ngài võ nghệ căn cơ vững chắc, phải chăng từ ngỏ đã theo vị
nào đó sư phụ luyện tập?
-Ngô Thần nghe nói liền cười:" Được người trong nghề như Hy huynh khen ngợi xem ra con ta cũng rất có năng khiếu luyện võ đây" là một cái phụ thân, con trai được người tán thành với hắn chính là kiêu ngạo nhất việc, hắn nói tiếp: "Nhưng mà nào có sư phụ nào, chẳng là mấy tháng trước một hôm ta nhiệt huyết sôi trào dạy nó mấy cái bài quyền, sau đó nó liền để nó một mình luyện luyện luyện luyện cuối cùng thì như bây giờ."
- "Đại phu người dạy! Lại còn chỉ mới mấy tháng!" Hà Minh Hy ngạc nhiên
Là một người luyện võ lâu năm cũng có thành tựu hắn biết muốn luyện võ có
thành tựu liền từ hai vế, một là tài năng của người học, hai là năng lực người
dạy. Dạy ra một người cơ bản vững chắc như Tam Lang hắn hoàn toàn có thể nhưng
sẽ cần rất nhiều thời gian cùng tâm sức, Ngô Thần liền dùng mấy tháng, cái này
sâu cỡ nào tạo nghệ a.
- Thật không ngờ Ngô đại phu liền là cao thủ, không biết người dạy là cái gì
cao siêu quyền pháp.
Ngô thần nghe hỏi liền mặt có có chút nóng nói:
- Hy huynh hiểu lầm, ta chỉ là một cái đại phu phải đâu cái gì cao thủ, mà ta
dạy nó cũng chỉ là dưỡng sinh quyền, mấy bài ta hay dạy các lão niên trong
làng, lợi khí huyết mạnh thân thể cái loại kia. Với lại ta cũng chỉ đánh cho
nó coi có mấy lần...
Máu dồn lên não, muốn chứng tỏ phụ thân ta đây văn võ toàn tài liền đem dưỡng
sinh bài ra dạy dỗ hài tử không ngờ mơi một chút thì bị học đến không còn gì,
đây quả thật một cái hắc hắc hắc lịch sử.
Hà Minh Hy lại là tên mãnh phu không khéo hiểu lòng người, nhưng đối diện
người ta đã xấu hổ mặt đều đỏ hắn còn thế nào không tin được sao.
Nếu tin những gì Ngô Thần nói thì Hà Minh Hy phải dối diện một cái khổng lồ
tin tức.
Cái thằng nhóc mỗi ngày đưa thuốc hắn thế mà đem dưỡng sinh quyền ngộ ra uy uy
mãnh mãnh quyền cước, lại đánh ra một cái vững chắc còn hơn bàn thạch căn bản,
lại không người chỉ điểm, lại chỉ xem có mấy lần, lại mới học võ có mấy tháng.
Phải biết năm đó lão tử bái sư học võ một năm còn không có luyện tới ngươi cái
trình độ này đâu. Đây là dạng gì thiên tài mới có thể làm tới. Không, phải là
yêu nghiệt mới đúng!!!
Tin tức lượng sát thương quá lớn mà nhìn Ngô Thần cái nét mặt kia hắn lại
không dám bảo người ta đang nói dối, lúc này hắn đưa ra lựa chọn tốt
nhất...đổi chủ đề.
-Ngô đại phu trong sơn dã ra tay cứu giúp lại mang ta về đây tận tình chạy chữa làm ta thật không biết lấy gì báo đáp.
-"Hy huynh quá lời" Ngô Thần xua đi trên mặt khí nóng hòa ái mỉm cười " Ta là đại phu trị thương cứu người là chức trách của ta, trị cho huynh là ta chỉ làm tròn mình chức trách nên không cần cảm tạ. Mặt khác cứu huynh cũng không phải ta."
Khi ấy trời tối rừng sâu cộng với vết thương mất máu làm đầu óc Hà Minh Hy có
chút không tốt nhưng hắn vẫn nhớ rõ khi con thú khi nhào tới một khắc hắn nhảy
về phía sau né tránh lại bị cái gì đó từ phía sau tiếp thêm lực kéo lấy quăng
đi. Trên không trung hắn mơ hồ nhìn thấy quăng mình đi là một cái người lưng
đeo giỏ trúc tay cầm xẻng hái thuốc người áo trắng. Sau đó....liền không có
sau đó, hắn bị quăng vào một cái cây lớn bất tỉnh, thành công tăng thêm hai
cái xương sường gãy.
Nhớ lại đoạn này Hà Minh Hy vết thương ẩn ẩn đau nhức mà khóe miệng cũng rất
nhỏ co giật, khi đó ta một nhảy liền đã không bị vồ trúng rồi a!
Lại nói người cứu mình khi ấy không phải Ngô Thần thì hắn cũng không nghĩ ra
là ai, dùng sao cả một vùng này có như vậy một nhà biết y dược. Khoang đã,
liền là "một nhà biết y dược" cũng không phải "một người". Hắn như nghĩ tới
cái gì, vừa mới vết thương đau nhức nhanh chóng chuyển thành tâm can co thắt,
bất chợt không còn muốn biết cứu mình là ai, biết xong hắn có thể sẽ phải từ
trị thương chuyển thành chữa đau tim bệnh.
Nhưng mà không đợi hắn hỏi Ngô Thần đã chỉ vẫn còn đang huy quyền Tam Lang
- Là nó cứu ngươi a.
- "..." Hà Minh Hy tim trụy [Họ Ngô ngươi liền một cái tật không người hỏi
cũng sẽ trả lời sao?] [ Ngươi vì cái gì nói ra còn một mặt cười][ Ngươi biết
lúc đó ta săn lúc đó là Sói sao?]
P/s: Hà Minh Hy cảm thấy một tháng hơn liệu thương hắn được lợi rất nhiều, tâm
can cũng càng lớn hơn, sao này ai nói nhà ai hài tử làm được cái gì việc phi
thường hắn đều sẽ xem không biến sắc vì cũng sau 1 tháng này biểu hiện gương
mặt hắn cũng chỉ đơn giản còn lại mấy cái ngốc trệ, co giật cùng kinh ngạc.


Hộ Quốc Thần Lang - Chương #10