- Vợ của tôi có nhiều hay không thì chẳng liên quan đến anh, nếu anh ghen ghét thì cứ nói.
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Viên Thế Tài:
- Tôi cảnh cáo anh, cút xa tôi ra một chút, nếu không tôi sẽ cho anh giống như tên khốn thích làm giám đốc bệnh viện lúc trưa, cho anh đi theo hắn.
- Hạ tiên sinh, làm việc cần phải chừa đường sống, sau này còn gặp mặt nhau, không nên quá tuyệt tình như vậy.
Vẻ mặt Viên Thế Tài biến đổi, tất nhiên hắn hiểu người trong lời nói của Hạ Thiên chính là trưởng phòng Trình phòng đầu tư đang nằm trong bệnh viện. Lúc đó hắn cho rằng trưởng phòng Trình bị Hạ Thiên động tay động chân, bây giờ lời nói của đối phương càng chứng minh cho suy đoán của hắn.
- Cút.
Hạ Thiên dùng giọng mất kiên nhẫn cắt ngang lời Viên Thế Tài, hắn càng lúc càng bất mãn với đối phương. Vì hắn cảm thấy tên này không những co ý đồ bất lương với chị Vân Thanh, sợ rằng còn đứng về phía Tống Ngọc Mị và đối nghịch với thần tiên tỷ tỷ.
Vẻ mặt Viên Thế Tài chợt tái nhợt, lúc này có người ở bên cạnh không nhịn được phải quát lên:
- Cậu nói gì vậy? Cậu biết mình đang nói với ai không? Đúng là...Á...
Hạ Thiên mất kiên nhẫn cho một bạt tai, tên kia ngã lăn xuống đất, đồng thời hắn còn nói:
- Đúng là thích ăn đòn.
- Hạ Thiên, cậu làm việc quá mức, cậu có biết đó là phó chủ tịch huyện Mộc Dương không? Cậu làm như vậy đúng thật là...
Viên Thế Tài cuối cùng cũng nổi giận, hắn lớn tiếng mắng mỏ Hạ Thiên, đáng tiếc là chưa nói dứt lời thì Hạ Thiên nhấc chân đá văng.
Viên Thế Tài phóng ngược ra phía sau, sau đó nặng nề ngã xuống đất. Trong nhà hàng chợt vang lên những tiếng hô kinh hoàng, Hạ Thiên lại lóe người đến trước mặt Viên Thế Tài, hắn giẫm chân lên ngực đối phương, rồi dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống nói với Viên Thế Tài:
- Này, đừng nói là phó chủ tịch huyện, anh muốn đánh ai thì đánh. Đừng tưởng anh không biết cha chú là bí thư tỉnh ủy Viên Lam Quang, cũng đừng tưởng anh không biết chú là người của Viên gia ngu ngốc ở thủ đô. Anh mặc kệ chú là thằng ngu phương nào, chú dám trêu vào anh thì no đòn. Cuối cùng anh cảnh cáo chú, lần sau chú đừng xuất hiện trước mặt anh, lại càng không nên lắm mồm nói này nọ, nếu không anh đá một cái chết tươi.
Nhà hàng lúc này hoàn toàn yên tĩnh, trâu, đúng là trâu chó từ phương nào kéo đến, chưa nói đến chuyện đánh cả phó chủ tịch huyện, cũng dám đánh cả công tử con nhà bí thư tỉnh ủy, hơn nữa còn nói sẽ một cước giết người. Điều này...Phải là loại trâu chó đến cỡ nào mới làm được, mới có thể kiêu ngạo như vậy?
Viên Thế Tài bị Hạ Thiên giẫm lên ngực mà sinh ra cảm giác khó thở, khoảnh khắc này cuối cùng hắn cũng hiểu, Hạ Thiên còn kiêu ngạo hơn sự tưởng tượng của hắn rất nhiều. Hắn sai rồi, hắn phải bỏ ra một cái giá lớn, đường đường là Nhị thiếu gia Viên gia ở thủ đô, là công tử của bí thư tỉnh ủy Bình Hải mà nhục nhã ê chề trước mặt Hạ Thiên.
- Chồng, thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.
Vân Thanh cũng đi đến rồi dịu dàng nói.
Hạ Thiên không nói gì, hắn chỉ thuận tay ôm lấy Vân Thanh rồi nghênh ngang bỏ đi.
Viên Thế Tài cuối cùng cũng bò từ dưới đất lên, hắn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Hạ Thiên bỏ đi, hai tay không tự giác được phải xiết chặt, hàm răng cắn vào nhau ken két. Một ngày nào đó hắn nhất định phải cho Hạ Thiên nhục nhã ê chề.
...
Tối hôm nay Hạ Thiên và Vân Thanh không quay về Thạch gia, tuy trong nhà của Thạch Trường Canh có phòng cho Vân Thanh và Hạ Thiên, nhưng nàng luôn lo lắng mình sẽ phát ra những âm thanh không bình thường. Nếu người khác nghe được cũng không sao, nhưng nếu em gái mới chín tuổi của nàng mà nghe thấy sẽ sinh ra những ảnh hưởng không tốt, vì vậy nàng lựa chọn phương án đến khách sạn với Hạ Thiên.
Có câu nói "hoạt động sinh mệnh", tối hôm nay Hạ Thiên và Vân Thanh cùng tham gia hoạt động như vậy. Tất nhiên trên thế gian này cũng có rất nhiều người đang vận động như vậy, không nói đâu xa, An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi vừa sống sót sau tai nạn cũng đang "hoạt động" hết công suất trong ngôi biệt thự gần sông.
- Bằng Phi, đám người kia sao lại muốn bắt cóc anh.
Sau khi "hoạt động" xong thì hai người tạm nghỉ giải lao, An Tiểu Bội không nhịn được phải khẽ hỏi. Những chuyện xảy ra tối nay vẫn còn làm nàng sợ hãi, nếu không có Đinh Tiểu Kiếm thì sợ rằng Sử Bằng Phi sẽ bị bắt cóc. Nếu sau đó không có người thần bí tự xưng là Hạ Thiên, người mà An Tiểu Bội căn bản không thể thấy rõ mặt, kết quả sẽ không dám nghĩ.
- Tiểu Bội, thật xin lỗi, có một chuyện trước nay anh chưa nói thật với em.
Sử Bằng Phi trầm mặc một lúc rồi áy náy nói.
- Chuyện gì?
An Tiểu Bội có chút bất an:
- Anh...Không phải anh có người phụ nữ khác đấy chứ?
- Tất nhiên là không.
Sử Bằng Phi vội vàng nói:
- Nhưng...Tiểu Bội, không phải vài lần em muốn anh đưa đi gặp cha mẹ sao? Mỗi lần như vậy anh luôn từ chối?
- Đúng vậy, em vẫn muốn hỏi, có phải cha mẹ anh không thích em?
An Tiểu Bội bĩu môi, bội dạng không vui.
- Không phải, sao bọn họ không thích em?
Sử Bằng Phi vội vàng lắc đầu:
- Nhưng, anh sợ em nhìn thấy bọn họ thì nghĩ rằng anh lừa em, vì bọn họ cũng không phải là cán bộ bình thường.
- Vậy cha mẹ là gì?
An Tiểu Bội chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng khẽ hỏi.
Sử Bằng Phi có chút chần chừ, sau đó hắn tự thuật gia thế của mình, hắn thấy lúc này không nên tiếp tục giấu An Tiểu Bội.
Đến lúc cuối cùng hắn dùng giọng bất an hỏi:
- Tiểu Bội, anh không nghĩ muốn giấu em, nhưng anh muốn sống một cuộc sống bình thường, vì vậy...
- Không sao, em không trách anh, em không quan âm gia thế của anh là gì, đối với em không quan trọng, chỉ cần anh yêu em là được.
An Tiểu Bội che miệng Sử Bằng Phi rồi dịu dàng nói.
- Tiểu Bội, em thật tốt.
Sử Bằng Phi chợt thả lỏng tâm tình, sau đó hắn xoay người áp An Tiểu Bội xuống dưới, tiếp tục hoạt động.
Đúng lúc này điện thoại của An Tiểu Bội vang lên.
An Tiểu Bội cầm điện thoại nhìn qua, vẻ mặt nàng không khỏi biến đổi, nàng khẽ nói:
- Bằng Phi, trước tiên em đi nghe điện thoại.
An Tiểu Bội choàng quần áo rời khỏi giường, sau đó nàng đi ra ngoài sân thượng, cuối cùng mới nhận điện thoại.
- Sự việc có tiến triển không?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng đàn ông trầm thấp.
- Hắn đã nói ra thân phận thật sự, có lẽ tôi sẽ nhanh chóng được gặp cha mẹ hắn.
An Tiểu Bội khẽ nói.
- Rất tốt, nhưng động tác của cô phải nhanh lên, cô đã ở bên cạnh hắn sáu năm, vẫn không có thu hoạch gì, thượng cấp đã mất kiên nhẫn.
Giọng nói bên kia có chút bất mãn.
- Tôi...Tôi sẽ nhanh chóng ra tay, lần này trước khi về nước sẽ phải được gặp cha mẹ hắn.
An Tiểu Bội khẽ nói.
- Như vậy là tốt, nếu không cô tự biết hậu quả.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia chợt hừ một tiếng:
- Cứ như vậy nhé, tôi cúp điện thoại.
- Đợi chút.
An Tiểu Bội vội vàng nói một câu:
- Tôi có việc muốn hỏi.