Giọng nói của Kiều Đông Hải chợt biến đổi:
- Dồn cảnh sát sao? Có chuyện gì?
- Không có gì.
Hạ Thiên cũng không nói rõ:
- Anh tìm tôi có chuyện gì?
- Anh tranh thủ về thôi, chúng ta có chuyện cần bàn.
Kiều Đông Hải thúc giục.
- Là thế này, khi nào cảnh sát tỷ tỷ đồng ý thả thì tôi về.
Hạ Thiên nhìn gương mặt lạnh như băng của Lãnh Băng Băng mà cảm thấy có hơn phân nửa là không muốn thả người, mà chỉ cần ở bên cạnh cảnh sát tỷ tỷ thêm một lúc thì hắn lại cảm thấy vui vẻ.
- Cái gì?
Cuối cùng Kiều Đông Hải cũng hiểu rõ, người này bị cảnh sát tóm cổ:
- Đợi tôi vài phút, tôi điện thoại cho cục trưởng cục công an.
Không đợi Hạ Thiên lên tiếng, Kiều Đông Hải đã gọi cho Hoàng Hải Đào.
- Cục trưởng Hoàng, cháu là Kiều Đông Hải.
Kiều Đông Hải rất trực tiếp:
- Cục công an của các chú bắt một người tên là Hạ Thiên, người này rất quan trọng với Kiều gia, hy vọng các chú có thể thả người.
- Hạ Thiên sao?
Hoàng Hải Đào chợt sững sờ:
- Kiều thiếu gia, có phải anh đã lầm rồi không, có người tên là Hạ Thiên bị bắt sao?
Kiều Đông Hải lập tức thầm hiểu là Hoàng Hải Đào không muốn thả người, vì vậy mà giọng nói của hắn chợt mất vui:
- Cục trưởng Hoàng, Tiểu Kiều nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện, cần có Hạ Thiên chăm sóc, vấn đề này do chính Nhị thúc phân phó, nếu chú không thả người thì cháu cũng không biết ăn nói với Nhị thúc thế nào cho phải.
Hoàng Hải Đào nghe thấy như vậy thì biết là đại thiếu gia Kiều gia đã hiểu lầm, vì thế lão vội vàng giải thích:
- Kiều thiếu gia, cậu hiểu lầm rồi, Hạ Thiên đã có ân lớn với tôi, nếu cậu ta bị đưa vào cục công an thì dù cậu không nói tôi cũng thả người. Bây giờ tôi sẽ xuống xem xét tình hình, để xem có chuyện gì.
- Vậy thì đa tạ cục trưởng Hoàng.
Kiều Đông Hải cũng không nói nhiều, hắn nói xong thì cúp điện thoại.
Ngay sau đó Hoàng Hải Đào đã gọi điện thoại đến cho Lãnh Băng Băng:
- Băng Băng, cô giúp tôi kiểm tra xem ai là người đã bắt Hạ Thiên?
- Cục trưởng, là cháu bắt.
Lãnh Băng Băng trả lời.
- Là cô?
Hoàng Hải Đào lập tức nóng vội:
- Băng Băng, chú biết Hạ Thiên có chút hiểu lầm với cháu, nhưng cháu bắt hắn làm gì? Kiều gia đã tìm chú đòi người, cháu thả ra trước đi.
- Cục trưởng, hôm nay cậu ta gây ra chuyện lớn.
Lãnh Băng Băng không khỏi nhắc nhở một câu.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Hoàng Hải Đào có chút kinh ngạc, Lãnh Băng Băng nói có chuyện lớn thì khó thể là chuyện nhỏ.
Lãnh Băng Băng vội vàng nói rõ đầu đuôi.
- Có chết người không?
Hoàng Hải Đào nghe xong thì thở dài một hơi, việc này cũng khá tốt, không tính là lớn. Nếu là như vậy thì Nhị thúc của Kiều Đông Hải chính là phó chủ tịch tỉnh Kiều sẽ ít khả năng tìm lão gây phiền phức.
- Có lẽ là không.
Lãnh Băng Băng trả lời.
- Vậy thì thả người đi.
Hoàng Hải Đào nói:
- Nếu Khâu Minh có ý kiến gì thì cứ bảo đến tìm chú.
- Vâng, cục trưởng!
Lãnh Băng Băng tất nhiên cầu còn chưa được, nàng vốn có ý nghĩ muốn đẩy Hạ Thiên đi càng nhanh càng tốt nhưng không có một cái cớ phù hợp mà thôi, bây giờ cục trưởng đã mở lời, Khâu Minh có thể làm gì được nàng?
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại rồi nói với Hạ Thiên:
- Cậu có thể đi.
- Có thể đi sao?
Hạ Thiên có chút không tình nguyện.
Lãnh Băng Băng hận không thể đá chết Hạ Thiên, nào có loại người không muốn rời khỏi đồn cảnh sát?
- Hạ Thiên, chẳng lẽ cậu muốn qua đêm ở đây sao?
Hoàng An Bình cũng không biết nên khóc hay cười.
- Nếu cảnh sát tỷ tỷ đồng ý thì tôi sẽ tình nguyện.
Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng, hắn cười hì hì nói.
Hoàng An Bình không còn gì để nói, người này rõ ràng đang đùa giỡn người đẹp băng giá.
- Nếu cậu không muốn đi thì cứ ở lại mà đợi.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng rời khỏi phòng thẩm vấn. Nàng đã hiểu, gặp tên lưu manh thế này phải tránh càng xa càng tốt.
Sau khi cảnh sát tỷ tỷ xinh đẹp khêu gợi bỏ ra thì Hạ Thiên tất nhiên sẽ không còn hứng thú muốn ở lại, hắn lập tức rời khỏi đồn cảnh sát. Hoàng An Bình tự lái xe đưa Hạ Thiên về tòa nhà Kiều gia, mà Tôn Hinh Hinh thì tên mập đã sớm cho người chờ bên ngoài cục công an, khi nàng đi ra thì lập tức có người đưa về khu dân cư Học Phủ Danh Uyển.
Điều này làm Hạ Thiên bắt đầu cảm thấy cái lợi của đám đồ đệ.
Khi Hạ Thiên quay về tòa nhà Kiều gia thì Kiều Đông Hải đã chờ sẵn trong phòng khách, còn Kiều Tiểu Kiều vẫn đang ngủ say. Hạ Thiên cũng không bất ngờ vì vấn đề này, hắn biết Kiều Tiểu Kiều sẽ ngủ đến tận sáng ngày mai.
- Hạ Thiên, tôi nhận được tin tức, có người muốn đối phó với Kiều gia, mà ra tay với Kiều Tiểu Kiều chính là kế hoạch bước đầu của bọn họ.
Kiều Đông Hải cũng không hỏi Hạ Thiên có chuyện gì với cảnh sát, hắn không quan tâm đến điều này.
- Biết là ai không?
Hạ Thiên hỏi.
- Vẫn chưa rõ.
Kiều Đông Hải khẽ lắc đầu:
- Nhưng có thể nói là thế lực ở thủ đô.
- Anh không biết là ai thì cũng vô dụng.
Hạ Thiên không biết rõ các thế lực ở Giang Hải, tất nhiên sẽ càng không hiểu gì về thế lực ở thủ đô, đây là những thứ hắn hoàn toàn không biết.
- Cao gia là thế gia có hậu trường ở thủ đô, anh có cảm thấy bọn họ đang giở trò hay không?
Kiều Đông Hải thử dò hỏi.
- Đơn giản thôi, chúng ta đến hỏi Cao Danh Dương là được, nếu thật là hắn quấy rối thì xử lý luôn.
Hạ Thiên hời hợt nói.
- Hạ Thiên, dù chúng ta hỏi Cao Danh Dương thì đối phương cũng sẽ không nói thật.
Kiều Đông Hải lắc đầu:
- Tôi thấy chúng ta nên âm thầm điều tra, tôi sẽ quan tâm Cao gia thật chặt.
- Hắn sẽ nói.
Hạ Thiên mười phần tin tưởng:
- Bây giờ chúng ta sẽ đi hỏi hắn.
- Sao cậu biết hắn sẽ nói?
Kiều Đông Hải cảm thấy nghĩ mãi mà không rõ.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vì trước đó tôi là người cứu hắn.
Kiều Đông Hải chợt hiểu ra:
- Bây giờ cậu muốn ra tay trên người hắn sao?
- Anh có biết bây giờ Cao Danh Dương ở đâu không?
Hạ Thiên duỗi lưng:
- Thừa dịp Tiểu Kiều đang ngủ, chúng ta đi tìm hắn thôi.
Kiều Đông Hải có chút do dự, nhưng sau đó lại gật đầu.
Đêm Giai Nhân chỉ đóng cửa ba ngày, sau đó bắt đầu mở cửa, mà bây giờ mở cửa kinh doanh cũng không có dấu hiệu làm ăn kém.
Trong một gian phòng xa hoa có hai người đang ngồi đối diện với nhau, một người là Cao Danh Dương, người còn lại rất mập, là một trong tứ thiếu gia Giang Hải, là Tô Tiểu Xán.
- Tiểu Xán, uống một ly.
Cao Danh Dương cầm lấy ly rượu trước mặt cạn sạch:
- Sau khi tôi gặp chuyện không may thì chỉ có cậu tìm đến mà thôi.
- Cao thiếu gia... ....
Tô Tiểu Xán vừa mở miệng thì Cao Danh Dương đã khoát tay:
- Đừng gọi tôi là Cao thiếu gia, mọi người là anh em, cậu gọi tôi một tiếng Danh Dương là được.
Tô Tiểu Xán gật đầu, hắn cũng uống cạn ly rượu trước mặt, ngay sau đó nói:
- Danh Dương, thật ra anh có thể đã hiểu lầm, Diệp thiếu gia gần đây sứt đầu mẻ trán, mà Kiều thiếu gia thì nghe nói gần đây Kiều Tiểu Kiều xảy ra chuyện, hắn có lẽ cũng rất bận rộn.
- Tiểu Xán, cậu không cần giải thích cho bọn họ.
Cao Danh Dương cười nhạt một tiếng:
- Tôi biết rõ tâm tư của Diệp Thiếu Kiệt hơn cậu, người này đã sớm muốn lấy vị trí của tôi, trở thành đệ nhất thiếu gia Giang Hải. Còn Kiều Đông Hải, trước nay hắn không xem tôi ra gì, mà Kiều gia căn cơ thâm hậu, có phó chủ tịch tỉnh tọa trấn, tất nhiên chướng mắt tôi chỉ là chuyện bình thường.
- Sợ rằng ngày tốt lành của Diệp Thiếu Kiệt đã sắp chấm dứt.
Tô Tiểu Xán lắc đầu:
- Tôi thấy qua tình cảnh lần này thì hắn sẽ phải cầu xin anh hỗ trợ.
- Sao?
Cao Danh Dương trở nên kinh ngạc:
- Sự việc nghiêm trọng như vậy à? Mấy ngày nay tôi cũng không quá chú ý bên ngoài, Diệp gia có chuyện sao?
- Quả thật có chuyện lớn xảy ra, lão già Diệp gia... ....
Tô Tiểu Xán gật đầu, hắn còn chưa nói dứt lời thì đã khựng lại.
Cao Danh Dương vội vàng nối tiếp:
- Diệp Thiên Nam chết rồi sao? Như vậy không phải là chuyện tốt cho Diệp Thiếu Kiệt à?
Diệp Thiên Nam chết tất nhiên là chuyện tốt đối với Diệp Thiếu Kiệt, đối với Cao Danh Dương thì cũng là chuyện tốt, vì hắn cảm thấy lão già kia chính là người khó đối phó nhất ở Diệp gia.
Tô Tiểu Xán lắc đầu, gương mặt béo núc cũng đong đưa:
- Lão già Diệp gia không chết, ngược lại còn nghe nói sống lâu trăm tuổi không là vấn đề.
- Điều này sao có thể?
Cao Danh Dương khó thể tin.
- Nghe nói tiểu tử kia cứu lão già Diệp gia tỉnh lại.
Tô Tiểu Xán nở nụ cười khổ.
Vẻ mặt Cao Danh Dương chợt biến đổi, hắn nghiến răng mà nói ra một cái tên:
- Là Hạ Thiên sao?
- Đúng là tiểu tử này.
Tô Tiểu Xán có chút bất đắc dĩ:
- Không thể không nói y thuật của hắn quá lợi hại, chưa nói đến vấn đề cứu lão già Diệp gia sống lại, nghe nói bây giờ còn trẻ hơn mười tuổi.
Cao Danh Dương hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng bình ổn tâm tư kích động, sau đó chậm rãi nói:
- Tiểu tử kia có quan hệ gì với Diệp gia.
- À, hắn coi trọng Diệp Mộng Oánh.
Tô Tiểu Xán có chút chần chừ, cuối cùng cũng nói.
- Thằng khốn nạn này hình như miệng rất rộng, muốn nuốt trọng tất cả người đẹp thành phố Giang Hải sao?
Trong mắt Cao Danh Dương lóe lên cái nhìn phẫn hận, hắn nghĩ đến Liễu Vân Mạn, rõ ràng người đẹp bác sĩ đã bị đối phương cướp mất.
- Tôi thấy hắn quả thật có suy nghĩ này.
Tô Tiểu Xán lắc đầu:
- Quan hệ giữa hắn và Kiều Tiểu Kiều đã được xác nhận, Diệp Mộng Oánh hình như cũng có quan hệ với hắn, mà người đẹp băng giá cục công an cũng là người hắn theo đuổi, còn Liễu Vân Mạn... ....
Tô Tiểu Xán nhìn Cao Danh Dương, hắn không nói hết lời, hắn biết Cao Danh Dương có tâm tư với Liễu Vân Mạn.
- Một ngày nào đó tôi phải giẫm nát tiểu tử kia dưới chân, phải giẫm nát mặt nó thành bùn.
Cao Danh Dương nói ra từng chữ, hận ý của hắn với Hạ Thiên thật sự bùng ra từ tận đáy lòng.
Tô Tiểu Xán không nói gì, hắn có thể hiểu được mối hận của Cao Danh Dương với Hạ Thiên. Hạ Thiên không những cướp phụ nữ của Cao Danh Dương, hơn nữa còn đánh Cao Danh Dương trước mặt mọi người, vì vậy mà đệ nhất thiếu gia Giang Hải lập tức mất đi uy nghiêm năm xưa. Dù bây giờ vẫn không có người nào dám trêu chọc Cao Danh Dương, nhưng bọn họ vĩnh viễn nhớ tình cảnh Cao Danh Dương bị một thiếu niên tát liên tục trước mặt mọi người, mà tên thiếu niên kia bây giờ vẫn sống nhơn nhởn.
Lúc này có người khẽ gõ cửa hai tiếng.
- Vào đi!
Cao Danh Dương khẽ quát một tiếng, sau đó ông chủ Chung Lực của Đêm Giai Nhân tiến vào.
Vẻ mặt Chung Lực rất khó coi, hắn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Cao Danh Dương rồi cẩn thận nói:
- Cao thiếu gia, tên kia...Tên kia lại đến nữa rồi.
Quả 2