Sau khi Hạ Thiên quay về thì Lãnh Băng Băng hầu như không quan tâm đến vụ án này, nhưng điều này không có nghĩa là nàng chẳng muốn phá án, nàng vẫn muốn tìm hung thủ đứng phía sau. Không phải nàng muốn tìm về lý lẽ cho tên ăn mày và đám vệ sĩ, nàng muốn loại trừ uy hiếp cho đàn ông của mình.
- Người ki ở đâu?
Lãnh Băng Băng lập tức hỏi, chuyện của Lãnh Hồng Bác bị nàng vứt sang một bên.
- Cục trưởng, tôi đã sắp xếp hắn ở phòng thẩm vấn số một, chị mau ra xem thế nào.
Đồng Giang trả lời.
Lãnh Băng Băng không nói gì, nàng dùng hành động thực tế trả lời Đồng Giang, nàng đứng lên rời khỏi phòng làm việc đi về phía phòng thẩm vấn số một.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng đi vào phòng thẩm vấn, Đồng Giang cũng theo phía sua, sau đó hắn chỉ vào một người đàn ông đang ngồi bên cạnh bàn thẩm vấn rồi khẽ nói:
- Cục trưởng, là hắn.
Người đàn ông này hơi hói, đầu cúi thấp, không thấy rõ tướng mạo. Người này râu khá rậm, ăn mặc phong phanh, dưới thời tiết như thế này thì ăn mặc như vậy là rất ít.
Lãnh Băng Băng nhíu mày, người này làm nàng sinh ra cảm giác chán nản.
- Tôi là Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng đi đến bên cạnh bàn thẩm vấn, nàng ngồi xuống đối điện với tên đàn ông, sau đó nàng tiếp tục hỏi:
- Nghe nói anh biết vụ án về vụ nổ ở trường Giang Đại Phụ?
Tuy Lãnh Băng Băng có chút nghi ngờ người này thật sự chẳng biết gì về vụ nổ kia, có lẽ chỉ là không có việc gì đến đây tìm thú vui, nhưng nàng cũng không muốn buông tha tất cả khả năng, vì vậy dùng giọng chân thành hỏi.
- Đúng vậy, tôi biết rõ.
Người đàn ông trả lời nhưng kỳ quái là không chịu ngẩng đầu.
- Anh biết đầu mối gì, bây giờ có thể nói với tôi, nếu là sự thật thì cục công an chúng tôi sẽ ban thưởng.
Lãnh Băng Băng mở miệng nói, đồng thời nhíu mày:
- Anh tên gì? Có thể cho tôi xem xét chứng minh thư được không?
- Tôi biết ai đặt bom trên người tên ăn mày kia.
Người đàn ông tiếp tục trả lời, nhưng hắn không trả lời vấn đề của Lãnh Băng Băng.
- Là ai?
Lãnh Băng Băng hỏi.
Chẳng biết vì sao Lãnh Băng Băng cảm thấy có gì đó là lạ, nàng nói thêm:
- Anh ngẩng đầu lên trước, cúi đầu mãi làm gì?
- Mặt tôi rất khó nhìn, tôi sợ ngẩng đầu lên sẽ làm cảnh sát sợ.
Người đàn ông vẫn không ngẩng đầu, sau đó hắn di chuyển chủ đề:
- Cô không muốn biết ai muốn nổ chết Vương Tiểu Nha sao?
- Anh thật sự biết ai đặt bom?
Lãnh Băng Băng nhíu mày, lúc này nàng đã bắt đầu có chút tin tưởng người này biết rõ vài phần về vụ án, ít nhất thì trên tin tức báo chí cũng chưa từng công khai cái tên Vương Tiểu Nha.
- Tất nhiên tôi biết rõ.
Giọng điệu của người đàn ông có chút cổ quái:
- Vì tôi là người đặt bom.
Người đàn ông vừa nói dứt lời thì đột nhiên ngẩng đầu, hai tay vỗ lên bàn.
Một tiếng ầm vang lên, bàn thẩm vấn sụp đổ, tên đàn ông cũng bắn người lên đá mạnh về phía Lãnh Băng Băng, tốc độ ra chân cực nhanh, khí thế mạnh mẽ.
Dù tên đàn ông kia tập kích cực nhanh nhưng đối với Lãnh Băng Băng cũng không có vấn đề gì, nàng dùng tốc độ như chớp để phóng lên, đầu tiên là lóe người tránh qua, sau đó tung ra một đấm rồi hừ lạnh:
- Hèn gì giấu đầu lộ đuôi, thì ra là anh.
Dù người này để râu ria xồm xoàm, nhìn qua lại có vẻ tiều tụy, nếu so sánh ra lại có nhiều biến đổi với năm xưa, nhưng Lãnh Băng Băng chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đối phương. Người này là Lý Minh Hiên, là Lý Minh Hiên đã từng phóng đến tận nhà định bắt nàng đi và đả thương Hạ Thiên.
Nhưng Lãnh Băng Băng cũng rất mê hoặc, theo nàng được biết thì Lý Minh Hiên đã bị Hạ Thiên đánh cho tàn phế, căn bản còn chưa khôi phục. Hơn nữa nàng cũng biết Lý gia ở thủ đô đã biến mất, những nhân vật quan trọng của Lý gia ở thủ đô hoặc là chết hoặc bị tống giam, vì sao Lý Minh Hiên không có vấn đề gì, hơn nữa lại đến tìm được nàng?
- Người đâu, đến đây mau.
Đồng Giang lúc này cực kỳ sợ hãi, hắn đã rút súng nhưng không dám ra tay vì sợ bắn nhầm vào Lãnh Băng Băng.
Nếu là trước kia thì Lãnh Băng Băng thật sự không phải là đối thủ của Lý Minh Hiên, nhưng bây giờ năng lực chiến đấu của nàng đã khác biệt một trời một vực. Dưới sự bồi dưỡng của Hạ Thiên, năng lực chiến đầu của nàng đã tăng lên cực mạnh, dù gặp phải Lý Minh Hiên thì nàng cũng không bối rối.
Sự thật chứng minh Lãnh Băng Băng cũng không bối rối, bây giờ nàng hoàn toàn có thực lực bình tĩnh đối mặt nguy hiểm. Nàng tung ra một đấm trúng vai Lý Minh Hiên, làm đối phương liên tiếp lui về phía sau, mãi đến khi dựa vào tường phòng thẩm vấn mới dừng lại.
- Lãnh Băng Băng, xem ra Hạ Thiên đã bỏ ra nhiều tiền vốn trên người cô, không ngờ bây giờ cô hùng mạnh như vậy.
Lý Minh Hiên dùng ánh mắt độc ác nhìn Lãnh Băng Băng:
- Mọi chuyện đến với tôi cũng chỉ phát sinh từ cô, tôi làm hại Lý gia tan cửa nát nhà, hôm nay chúng ta kết thúc ân oán.
- Đùng đùng.
Hai tiếng súng vang lên, toàn bộ phân cục công an quận Đông chấn động.
Người nổ súng không phải là ai khác mà chính là Đồng Giang, trước đó hắn không dám nổ súng vì sợ ngộ thương Lãnh Băng Băng, nhưng bây giờ Lý Minh Hiên vì nói chuyện mà không có thời gian ra tay, đã giữ khoảng cách nhất định với Lãnh Băng Băng, nổ súng sẽ không phát sinh vấn đề.
Tất nhiên Đồng Giang nổ súng xem như có chừng mực, cũng không có ý muốn bắn chết Lý Minh Hiên, hai phát súng đều chĩa vào đùi. Hắn thấy chỉ cần Lý Minh Hiên mất đi năng lực hành động là được.
Nhưng Đồng Giang lập tức phát hiện sự việc không đúng, hai phát súng của hắn đều trúng đùi Lý Minh Hiên, nhưng đối phương vẫn đứng yên, không chút phản ứng.
Không, Lý Minh Hiên có phản ứng, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Đồng Giang, một giây sau hắn đánh về phía Đồng Giang, chỉ sau khoảnh khắc đã có một đấm phóng đến trước mặt Đồng Giang.
Trong lúc kinh hoàng thì Đồng Giang không quên bắn vài phát súng liên tiếp, mãi đến khi hết đạn nhưng không thể cản Lý Minh Hiên, nắm đấm dần lớn trong mắt Đồng Giang, sắp trúng đầu hắn.
Lý Minh Hiên trúng đạn mà không việc gì cũng làm cho Lãnh Băng Băng lắp bắp kinh hãi, vì vậy nàng có hai giây ngây người, nhưng sau đó lập tức kịp phản ứng. Nàng giẫm Phiêu Miểu Bộ, dùng tốc độ quỷ dị xuất hiện bên cạnh Đồng Giang, sau đó nhanh chóng đấm trúng nắm đấm của Lý Minh Hiên, đánh cho đối phương lộn một vòng trên không. Sau đó nàng nhấc chân đá lên người đối phương, một đá đánh văng Lý Minh Hiên ra khỏi phòng thẩm vấn, ngã lăn bên ngoài.
- Tránh hết ra.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng đuổi theo và hét lớn.