- Cậu Hạ, trùng hợp vậy sao, đến dùng cơm à?
Hạ Thiên lại gặp Ôn Sĩ Luân, người này nhiệt tình chào mời Hạ Thiên:
- Cậu Hạ, cậu ngồi xuống đây.
Lúc này có rất nhiều người ăn cơm trong nhà hàng, dù sao bây giờ cũng là giờ ăn. Ôn Sĩ Luân ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hắn vừa ăn vừa ngắm biển, Hạ Thiên cũng nhìn qua, kết quả là không thấy vị trí nào tốt hơn, vì thế đành phải ngồi xuống.
Giá vé trên loại du thuyền xa hoa này thường rất mắc, tất nhiên giá mắc cũng có chỗ tốt, ví dụ như ăn cơm hoàn toàn không mất tiền, muốn ăn thứ gì, chỉ cần có trên du thuyền thì đều là miễn phí. Đối với Hạ Thiên thì đây là chuyện tốt, hắn không mang theo bao nhiêu tiền mặt, mấy ngày trước thắng vài trăm triệu đã tặng hết cho "ghẹ", bây giờ nếu thật sự mất tiền thì hắn chẳng thể nào có được một bữa cơm.
Ôn Sĩ Luân bây giờ thật sự bội phục Hạ Thiên, hắn đã biết Hạ Thiên thật sự ném tên Trì Nhân Phong kia xuống biển, hơn nữa còn ném trước mặt không ít người, điều này có thể nói là không chút cố kỵ. Nhưng sự thật cuối cùng chứng minh người này thật sự có tư bản để chẳng cần quan tâm điều gì, hoàng tử Bizi chỉ hỏi vài câu mà chẳng truy cứu chuyện này, xem như chưa từng có gì phát sinh.
Tuy Ôn Sĩ Luân không biết hoàng tử Bizi có ý gì, nhưng hắn thấy điều này nhất định có liên quan đến vấn đề Hạ Thiên cưa đứt công chúa Sama. Hoàng tử Bizi mua du thuyền xa hoa tiến hành viễn dương cũng vì nguyên nhân sinh nhật lần thứ mười sáu của em gái, vì vậy có thể thấy hắn yêu em gái thế nào. Có câu nói yêu ai yêu cả đường đi lối về, Ôn Sĩ Luân cảm thấy dù Hạ Thiên giết người trên du thuyền thì sợ rằng cũng chẳng sao, mà bây giờ Trì Nhân Phong bị ném xuống, thực tế đã được cứu về, Ôn Sĩ Luân cho rằng hoàng tử Bizi sẽ không tìm phiền toái cho Hạ Thiên.
Nhưng Ôn Sĩ Luân nhanh chóng hối hận vì ngồi cùng bàn với Hạ Thiên, nguyên nhân rất đơn giản, người này ăn được rất nhiều, hơn nữa lại chẳng ưu nhã. Người khác ăn một phần cơm còn chưa xong nhưng hắn lại ăn mười phần, hơn nữa bộ dạng còn chưa đủ no, phải đứng lên gọi nhân viên phục vụ đưa thêm một phần đến.
Nhân viên phục vụ rất bình tĩnh, dù sao hắn cũng chỉ có nhiệm vụ đưa cơm, dù là một người mười phần hay một phần mười người cũng chẳng khác gì nhau, ăn cũng chẳng phải trả tiền, chẳng sao cả.
Nhưng đám du khách trong nhà hàng lại không bình tĩnh, không ít người đang ăn cơm tây cực kỳ ưu nhã và nói chuyện tâm tình với bạn gái, bọn họ tìm sự lãng mạn dưới bầu không khí ưu nhã của nhà hàng. Nhưng khốn nổi tất cả bị Hạ Thiên phá hoại, trong lòng ai cũng thấy khó chịu.
Có vài chục ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên, một số người còn nhỏ to nghị luận, còn có kẻ chỉ trỏ. Nhưng đám người này rất may mắn, vì bọn họ nói gì thì Hạ Thiên cũng chẳng hiểu, vì thế hắn chẳng quan tâm. Ôn Sĩ Luân thì chẳng được tự nhiên, thiếu chút nữa hắn đã sinh ra xúc động muốn nhảy xuống biển.
- Đúng là không phải người thường, ăn cơm cũng khác thường, nếu ăn như vậy thì rõ ràng có thể lấy lại được giá vé.
Ôn Sĩ Luân cảm khái.
- Tôi thật sự không nhịn được nữa.
Đúng lúc này một âm thanh vang lên, một người đàn ông hơn hai mươi đi về phía Hạ Thiên, trong miệng nói tiếng Trung:
- Mày có phải chó đói đầu thai không? Mày có biết đang vỗ vài mặt dân Trung Quốc không?
Rõ ràng người này cũng là người Hoa, tướng ăn của Hạ Thiên đã làm hắn cảm thấy bị sỉ nhục, vì vậy mới quyết định tiến lên nói vài lời.
- Chú em, cũng không thể nói như vậy, ăn được cũng không phải chuyện gì xấu.
Hạ Thiên còn chưa nói thì Ôn Sĩ Luân đã tranh thủ hòa giải:
- Cậu Hạ chỉ có sức ăn hơi lớn mà thôi, nếu nói mất mặt người Trung Quốc thì hơi quá.
Ôn Sĩ Luân tuy mất tự nhiên vì những lời nghị luận của đám người chung quanh, cũng hiểu hành động của Hạ Thiên quá dọa người, nhưng nếu nói sự việc này ảnh hưởng đến mặt mũi người Trung Quốc thì hơi quá.
- Hình tượng người Hoa chúng ta rõ ràng bị đám người giàu mới nổi chúng mày làm cho bại hoại, chỉ cần nhìn đã biết đếch phải loại gì tốt, lên tàu mà ăn giá vé trở về, không có chút khí chất nhân sĩ.
Tên đàn ông dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên:
- Loại người như anh nên ở trong nước, đừng xuất ngoại làm gì cho mất mặt, tôi thật sự xấu hổ với sự tồn tại của các người trên con thuyền này.
- Vậy đám ngu ngốc các anh đi xuống dưới là được.
Hạ Thiên lại ăn xong một phần bít tết, hắn lau miệng, sau đó đột nhiên vung tay chụp cổ tên khốn đang lắm mồm mà hất tay, ném đối phương bay ra ngoài cửa sổ.
- Á!
Nhà hàng chợt vang lên những tiếng hô kinh hoàng, sau đó một người phụ nữ chạy đến bên cạnh cửa sổ lớn tiếng nói:
- Cứu...Cứu...
Người phụ nữ hô lên hai câu rồi quay sang nhìn Hạ Thiên, nàng rống lên:
- Anh điên rồi sao? Anh ném bạn trai tôi xuống biển, anh có biết sẽ phát sinh sự kiện chết người không?
Người phụ nữ này còn chưa nói dứt lời thì phát hiện mình bay bổng ra ngoài cửa sổ, sua đó nàng phát ra tiếng kêu hoảng sợ, vài giây sau đã rơi xuống biển.
Trong nhà ăn chợt vang lên những tiếng hô kinh hoàng, đám khách trước kia nghị luận về Hạ Thiên, bây giờ dù là ai cũng sợ hãi. Cuối cũng không còn ai dám nói gì, tất cả đều đứng lên bỏ đi, vài phút sau đám người ở nhà hàng đã chạy sạch.
Ôn Sĩ Luân không còn gì để nói, mới đó không bao lâu, cộng thêm Trì Nhân Phong thì Hạ Thiên đã ném ba người xuống biển, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến khi du thuyền chạy đến HongKong thì sợ rằng tất cả người trên thuyền bị hắn ném xuống cả rồi.
Hạ Thiên đứng lên hỏi thăm Ôn Sĩ Luân:
- Này, anh biết ngoài sòng bạc thì chỗ này còn gì chơi vui một chút không?
Nếu ban ngày không thể tìm vợ để chơi, chỉ có thể tự mình tìm nguồn vui mà thôi, nếu không sẽ rất chán.
Khi thấy Hạ Thiên điềm nhiên như không thì Ôn Sĩ Luân càng bội phục, người này ném hai người xuống biển mà giống như không có việc gì, căn bản không đáng quan tâm.
- Điều này, cậu Hạ, thật ra chỗ này có không ít tụ điểmg giải trí như bơi lội, leo núi, xem phim...
Ôn Sĩ Luân chần chừ nói.
- Còn gì khác không?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi, bơi lội và leo núi với hắn là quá đơn giản, không có tính khiêu chiến, còn xem phim, đến bây giờ hắn còn chưa thấy bộ phim nào ra hồn.
- Cậu Hạ, cậu biết đánh golf không?
Ôn Sĩ Luân suy nghĩ rồi mở miệng hỏi.