- Mới vậy mà đã tám ngày rồi sao?
Hạ Thiên thưởng thức tư thái của Ngải Vi Nhi không chút kiêng nể, sau khi hắn liên tục cày cấy thì vợ sư tỷ xinh đẹp này ngày càng mê người. Tuy lúc đầu nàng có vẻ không tình nguyện, có chút rụt rè trên giường, nhưng không lâu sau nàng đã hoàn toàn buông lỏng để hắn hưởng thụ được một phong vị khác biệt, sự nhiệt tình của nàng, thân thể bạo lực và mềm dẻo đều làm hắn trầm mê.
- Nói nhảm, cậu không biết thời gian sao?
Ngải Vi Nhi tức giận nói, tuy nàng ở trên giường bảy ngày tám đêm với hạ thiên nhưng vẫn không có chút dịu dàng.
Hạ Thiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, trên mặt có chút biểu cảm hiểu ra sự việc, hắn khẽ gật đầu:
- Thật sự đến ngày thứ tám rồi, ở cùng vợ sư tỷ xinh đẹp thời gian qua quá nhanh.
- Này, cậu có thể đổi cách xưng hô được không? Cái gì mà vợ sư tỷ xinh đẹp?
Ngải Vi Nhi bất mãn nói.
- Xưng hô thế nào?
Hạ Thiên hỏi, hắn cảm thấy gọi là vợ sư tỷ xinh đẹp mới tốt, rất cá tính.
- Câu có thể gọi tôi là Vi Nhi.
Ngải Vi Nhi nói.
- Được, vợ Vi Nhi.
Hạ Thiên đồng ý.
Ngải Vi Nhi có chút tức giận:
- Đừng thêm chữ vợ, tôi không phải là vợ cậu.
- Đét.
Hạ Thiên vỗ mông Ngải Vi Nhi:
- Vợ Vi Nhi, nếu tiếp tục nói lung tung, tôi sẽ cho chị bảy ngày sau không thể xuống giường, gần đây tôi nói là làm.
- Cậu.
Ngải Vi Nhi có chút xấu hổ:
- Lúc đó cậu nói trong điện thoại là ba ngày, bây giờ là bảy ngày, vậy mà nói là làm sao?
- Đúng vậy, tôi định chuẩn bị ba ngày, ai bảo vợ Vi Nhi dám cúp điện thoại, cần phải trừng phạt, vì vậy đổi thành bảy ngày.
Hạ Thiên có lý do mười phần:
- Nếu vợ Vi Nhi còn nói lung tung, bảy ngày sẽ là nửa tháng, hoặc là một tháng.
Lần này Ngải Vi Nhi đã thật sự sợ hãi, kinh nghiệm bảy ngày vừa qua làm nàng ý thức được lưu manh này hoàn toàn có thể chiến thắng.
Thực tế bảy ngày tám đêm qua Ngải Vi Nhi thật sự rất mệt, nhưng đó cũng không phải là cơn ác mộng với nàng. Lúc bắt đầu nàng còn có chút kháng cự, nhưng lưu manh hùng mạnh kia lại giống như quen thuộc cơ thể nàng, hình như chỗ nào mẫn cảm nhất đều bị hắn ra tay. Dưới thủ đoạn của hắn, chỉ sau nửa giờ thì khát vọng nguyên thủy của nàng đã bùng phát, nàng không khỏi chủ động phối hợp với hắn.
Ngải Vi Nhi chợt chính thức dung hợp với Hạ Thiên cùng một chỗ mà không hiểu rõ nguyên nhân. Ngải Vi Nhi phát hiện mình cũng không kháng cự với lưu manh này, sau đó bảy ngày tám đêm nàng hầu như là một chiếc thuyền nhỏ liên tục bập bềnh trong sóng nước, Hạ Thiên là người khống chế con thuyền, hắn điều khiển để con thuyền đi qua sóng gió với đủ mọi loại tư thế.
Cảm giác khoái cảm hầu như đã hoàn toàn thôn phệ Ngải Vi Nhi, nhiều lần nàng giật mình vì quên hết tất cả trong cuồng hoan, quên mình là một sát thủ, quên đi những gì cần làm, thậm chí còn quên cả mẹ mình. Cảm giác khoái cảm kia hình như xơi tái nghị lực của nàng, trong vài giờ nàng nghênh đón sự tấn công của hắn, trong lòng luôn bùng lên một ý nghĩ rời khỏi giới sát thủ, cứ ở trên giường với hắn như vậy vượt qua tất cả thời gian.
Một người phụ nữ hùng mạnh sẽ luôn bị đàn ông hùng mạnh chinh phục, đây là lời mà Isabella từng nói. Tuy Ngải Vi Nhi là huấn luyện viên của Isabella, nhưng thực tế thì tuổi của nàng nhỏ hơn isabella, kinh nghiệm cuộc sống cũng ít hơn. Nếu không phải vì kỹ thuật chiến đấu vượt trội thì Ngải Vi Nhi khó thể có gì hơn Isabella, lúc này Ngải Vi Nhi đã tin lời Isabella, nàng đã theo gót Isabella, bị đối phương chinh phục trên giường.
Điều này làm trong lòng Ngải Vi Nhi sinh ra cảm giác khó thể tiếp nhận, vì vậy nàng luôn cảm thấy vướng mắc, nàng cảm thấy đàn ông chinh phục phụ nữ phải là cảm tình mà không phải thủ đoạn này. Hơn nữa nàng cảm thấy mình không phải là một phụ nữ bình thường, nàng vốn là một người phụ nữ không cần đàn ông, vì sao lại bị Hạ Thiên chinh phục như vậy?
- Có lẽ vì mình và hắn có quan hệ khác biệt.
Ngải Vi Nhi cố tìm cho mình một lý do, dù sao Hạ Thiên cũng là đồ đệ của cha ruột nàng, hơn nữa hắn còn cứu mạng nàng.
- Tôi muốn đi tìm Isabella.
Ngải Vi Nhi không muốn làm Hạ Thiên mất hứng, nhưng nàng thật sự muốn ra ngoài hít thở không khí. Suốt bảy ngày tám đêm nàng không ra khỏi cửa, mà Hạ Thiên này ít nhất cũng đã ra vài lần.
Tất nhiên Hạ Thiên mỗi lần đi ra đều mang thức ăn quay về, nếu không nàng làm gì có thể lực để quấn lấy hắn?
- Vợ Vi Nhi, đợi lát nữa đã.
Hạ Thiên nhảy dựng lên khỏi giường, hắn tìm ngân châm, sau đó nói:
- Thừa dịp chị không mặc quần áo, tôi tẩy tủy cải tạo cơ thể cho chịm.
Ngải Vi Nhi nghe nói như vậy thì thầm mắng một câu, lưu manh này cuối cùng cũng cải tạo cho nàng, một trăm tám mươi giờ nàng vất vả, bây giờ mới có hồi báo.
Dù ở trên biển nhưng thi triển nghịch thiên đệ tứ châm vẫn rất thuận lợi, không có phiền phức gì, cũng như ngày thường. Sau một giờ thì xong, sau đó Hạ Thiên ôm Ngải Vi Nhi vào phòng tắm, cuối cùng chuẩn bị dạy nàng nội công tâm pháp.
- Không cần dạy, tôi biết rồi.
Ngải Vi Nhi mở miệng nói.
- Nhanh vậy sao?
Hạ Thiên ngây người:
- Vợ Vi Nhi, chị hình như còn thông minh hơn cả vợ Tiểu Yêu Tinh, vì Tiểu Yêu Tinh muốn học phải mất nửa giờ.
- Ngốc quá, tôi đã học trước rồi.
Ngải Vi Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Isabella đã dạy tôi, nhưng tôi luyện qua mà chẳng hiệu quả.
- À, vợ Vi Nhi, nếu bình thường phải luyện nhiều năm mới có tác dụng.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu.
Ngải Vi Nhi cuối cùng cũng mặc quần áo, sau đó nàng nói:
- Tôi muốn tìm Isabella, trước tiên cậu cứ đi chơi, tôi tạm thời không thể xuất hiện với cậu.
- Vì sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Tóm lại là không được.
Ngải Vi Nhi không giải thích, nàng kéo cửa đi ra.
Hạ Thiên cũng không đuổi theo, hắn không sợ Ngải Vi Nhi chạy trốn, hắn cũng muốn ra hít thở không khí.
Vài phút sau Hạ Thiên ra khỏi phòng, hắn chợt nghe thấy một âm thanh:
- Cậu Hạ, thì ra cậu ở đây, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu.