Bây giờ cảm giác của Ngải Vi Nhi với Hạ Thiên rất kỳ quái, không thể nghi ngờ nàng chẳng muốn gặp người này, nàng thật sự sợ hãi khi gặp lại hắn. Vì mỗi lần gặp mặt thì tên này luôn có mưu đồ làm loạn với nàng. Nếu nói một cách nghiêm khắc thì nàng cũng không xem Hạ Thiên là kẻ địch, vừa rồi khi nàng bị chĩa súng vào đầu, nàng vốn rất căng thẳng, nhưng khi phát hiện ra đối phương thì nàng vô thức thở ra một hơi. Vì trong tiềm thức của nàng đã hiểu một chuyện, Hạ Thiên sẽ không thể nào giết mình.
Không thể nghi ngờ Ngải Vi Nhi cảm thấy mình đứng trước mặt Hạ Thiên thì không cần phải lo về vấn đề an toàn tính mạng, vì vậy nàng cũng không quan tâm đến lời nói muốn cướp của đối phương, nàng còn cho rằng đối phương chỉ muốn đùa mà thôi. Nhưng bây giờ nàng chợt phát hiện mình đã sai, Hạ Thiên thật sự không nói giỡn với nàng, lưu manh này thật sự muốn cướp nàng.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng không muốn cướp tiền, mà muốn cướp thân thể của nàng, tên lưu manh mà ngay từ đầu gặp mặt đã có ý với nàng, bây giờ thật sự muốn cướp sắc nàng.
Ngải Vi Nhi không khỏi nhìn Isabella, nàng không khỏi nhớ đến kinh nghiệm của đối phương. Trước đó Isabella ám sát Hạ Thiên thất bại, sau đó bị Hạ Thiên chiếm hữu. Trước đó nàng đã từng lánh trên giường và đánh lén Hạ Thiên, nhưng sau đó nàng lại bị hắn cởi trần như nhộng, nếu không phải Isabella dùng kế lừa Hạ Thiên, như vậy chỉ sợ tối đó nàng cũng "xong hàng". Không lâu trước đó nàng đã lén trốn khỏi tay hắn ở thủ đô, nàng nghĩ rằng mình khó thể chạy thoát, thực tế nàng cũng đã sớm hiểu, tên kia thật sự có thể làm được mọi chuyện, hắn nói muốn cướp sắc, sợ rằng có thể cướp được.
Ngải Vi Nhi nhìn không gian đen kịt ngoài cửa sổ, nàng biết bên ngoài là biển rộng, điều này làm nàng sinh ra cảm giác chạy trời không khỏi nắng. Trước kia nàng có thể tìm cớ lừa đối phương, nhưng hắn bị gạt vài lần, lần này muốn lừa là rất khó. Quan trọng là dù có lừa được hắn thì nàng cũng chẳng còn chỗ nào để lẩn trốn, nàng cũng chẳng thể nhảy vào biển để bỏ chạy, nàng chỉ có thể ở trên thuyền, cuối cùng cũng bị hắn tìm ra.
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, chị thật sự không có chút giác ngộ nào, khi bị cướp thì cần tập trung tinh thần, sao lại nghĩ về vấn đề khác?
Âm thanh của Hạ Thiên vang lên, bên trong có chút bất mãn, rõ ràng hắn đã thấy được Ngải Vi Nhi đang suy nghĩ.
Isabella cũng cảm thấy đau đầu, lúc này nàng chẳng biết phải làm sao cho tốt. Trước đó khi Hạ Thiên nói đến đây để cướp sắc thì nàng cũng chỉ cho rằng chồng mình nói đùa, nhưng bây giờ nàng đã thấy rõ, hắn thật sự không đùa, thật sự muốn cướp sắc. Mà huấn luyện viên xinh đẹp khêu gợi của nàng, là Ám Dạ Tinh Linh nổi tiếng Ám Ảnh Đoàn đứng trước mặt chồng cũng phải ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn tiếp nhận vận mệnh bị cướp.
Ngải Vi Nhi không nói lời nào, trong đầu có hàng loạt ý nghĩ, hy vọng có thể tìm ra kế sách thoát thoát thân. Nhưng cuối cùng nàng phát hiện ra mình khó thể nào chạy thoát.
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, xem ra chị muốn tôi giúp cởi quần áo.
Hạ Thiên thuận tay ném súng cho Isabella, đó là khẩu súng của nàng. Sau đó Hạ Thiên vươn tay đến trước ngực Ngải Vi Nhi.
- Chờ chút.
Ngải Vi Nhi vội vàng hô lên:
- Tôi là sư tỷ của cậu, phải không?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu, hắn tạm thời thu tay về.
- Nếu đã như vậy, cậu phải nghe lời tôi chứ?
Ngải Vi Nhi lại hỏi.
Ngải Vi Nhi vốn tưởng sẽ thuyết phục được Hạ Thiên, nhưng hắn lắc đầu:
- Không được.
- Vì sao không được?
Ngải Vi Nhi cực kỳ tức giận:
- Chẳng lẽ một sư đệ như cậu không nghe lời sư tỷ sao?
- Tôi đây còn không cần nghe lời sư phụ, tất nhiên không cần nghe lời sư tỷ.
Hạ Thiên vẫn rất hùng hồn:
- Còn nữa, vợ sư tỷ xinh đẹp, sư phụ có nói, vợ phải nghe chồng, chị phải nghe lời tôi.
- Chẳng phải cậu vừa nói mình không nghe lời sư phụ sao?
Ngải Vi Nhi căm giận nói.
- Tôi cảm thấy thứ gì nên nghe thì phải nghe.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Ngải Vi Nhi lập tức sinh ra cảm giác tan vỡ, lưu manh chết tiệt này rõ ràng chỉ nói những lời có lợi cho mình, những gì bất lợi với mình thì không nghe lọt tai.
- Tối nay cậu nhất định không buông tha cho tôi sao?
Ngải Vi Nhi trầm mặc một lúc rồi cắn răng nói.
- Đúng vậy, nếu để vợ sư tỷ xinh đẹp chạy mất, tôi chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Chị đã lén chạy đi vài lần, nếu tôi còn cho chị chạy mất, như vậy chị sẽ cho tôi là đứa ngu.
- Cậu vốn là đứa ngu.
Ngải Vi Nhi rất muốn mắng nhưng phải giấu trong lòng, lưu manh này có vẻ dễ lừa gạt, nhưng bây giờ nàng đã hiểu, hắn thật sự không ngu, nếu lần này muốn lừa hắn thì không dễ.
Ngải Vi Nhi lại nhìn Isabella, vì những ngày qua Isabella liên tục khuyên nàng, để nàng tiếp nhận lời đề nghị của Hạ Thiên, biến nàng thành sát thủ đệ nhất thế giới. Isabella thường xuyên nói Hạ Thiên y thuật cao, võ công cao, đây là một người chồng đảm bảo cho các sát thủ như nàng. Nếu bị thương thì tìm hắn chữa trị, nếu gặp nguy hiểm thì có thể tìm hắn cứu mạng, nếu một ngày nào đó không thích làm sát thủ cũng có thể đi theo hắn, tóm lại là nhiều chỗ tốt...
Nhưng trước nay Ngải Vi Nhi đều không tiếp nhận lời đề nghị của Isabella, dù nàng biết rõ những gì Isabella nói là thật, nhưng nàng không cam lòng khuất phục như vậy. Nhớ ngày đó lần đầu tiên nàng được gặp Hạ Thiên, nàng nhìn hắn với tư thái một người trên cao, nàng bắt hắn phải gia nhập Ám Ảnh Đoàn, nếu không sẽ lấy mạng của hắn. Lúc đó nàng nghĩ rằng tất cả nằm trong tay mình, nàng có thể khống chế sinh tử của Hạ Thiên, quyết định tất cả của hắn.
Nhưng Ngải Vi Nhi nhan chóng biết mình sai rồi, sau này nàng hầu như bị Hạ Thiên nắm trong tay, trước mặt hắn nàng chỉ có một lựa chọn duy nhất là bỏ trốn. Nàng căn bản không có năng lực chiến đấu với hắn, vài lần gặp mặt nàng chỉ bị hắn đánh vào mông, bi hắn ôm, bị sờ, quần áo cũng bị cởi sạch, thứ gì cũng bị hắn nhìn qua và lượt. Trước đó nàng cảm thấy mình rất mạnh, sau đó nàng phát hiện ra một người đàn ông quá khủng bố, điều nàhy làm nàng sinh ra cảm giác khó chịu.
- Nếu cậu có thể làm cho tôi ba chuyện, tôi đồng ý làm người phụ nữ của cậu.
Ngải Vi Nhi cuối cùng cũng mở miệng, nàng không cam lòng khuất phục, vì vậy nàng phải vùng vẫy.
- Không có vấn đề.
Hạ Thiên lập tức đồng ý, sau đó hắn ôm lấy Ngải Vi Nhi.
Ngải Vi Nhi chợt kinh hoàng, nàng vội vàng nói:
- Tôi còn chưa nói.