Chương 845: Tuần Trăng Mật Trên Không.


- Mày nói gì?

Tên đàn ông đầu trọc lập tức nổi giận, hắn tức giận nhất là bị người ta gọi là hói đầu, vì hắn không hói, chỉ ít tóc hơn người khác một chút mà thôi.

Hạ Thiên còn muốn nói gì đó thì Mộc Hàm đã khẽ nói bên tai Hạ Thiên:

- Chồng, mặc kệ hắn, đừng để ý đến hắn, tôi đưa cậu đến chỗ khác.

Mộc Hàm kéo Hạ Thiên đứng lên rời đi, nhưng tên đầu trọc lại không chịu bỏ qua, hắn tức giận quát:

- Đừng đi vội, mắng người mà muốn đi ngay sao? Mau nói xin lỗi...

Khi còn chưa dứt lời thì tên đàn ông đầu hói này chợt ngừng lại cực kỳ quỷ dị, đám người chung quanh cảm thấy mê hoặc, sau đó nghe thấy những tiếng thở khò khè, không ngờ hắn đã ngủ.

- Đúng là heo, mắng người mà có thể ngủ, ngu như heo.

Hạ Thiên khách sáo nói một câu, sau đó hắn ôm Mộc Hàm bước đi.

Mọi người chợt ngạc nhiên, điều này quá quỷ dị, mắng người mà có thể ngủ, đây rõ ràng là cực phẩm, nếu nói là heo thì còn đánh giá quá cao, heo cũng chẳng ngủ như vậy.

Mộc Hàm không khỏi khẽ cười, nàng biết rõ đây là Hạ Thiên làm ra, tất nhiên cũng có công lao của nàng, vì nàng đã thầm nói cho hắn không cần gây ra động tĩnh quá lớn, không nên làm chậm trễ chuyến phi hành, nếu không hắn sẽ chẳng thể đến Toronto một cách thuận lợi. Dù sao chồng nàng có lợi hại thế nào thì cũng không tự chạy đến Toronto, dù hắn có lực thì chỉ sợ cũng chẳng biết chạy theo đường nào.

Mộc Hàm nhanh chóng đưa Hạ Thiên vào một gian phòng tương đối nhỏ, cũng chính là phòng nghỉ của tiếp viên hàng không. Một chiếc máy bay dài, tiếp viên hàng không cũng có lượt làm việc cụ thể, không có người nào chịu đựng được hơn ba mươi tiếng, vì vậy mà các tiếp viên cũng có chỗ nghỉ ngơi, nhưng chỗ này không lớn, đồng thời còn là nhiều tiếp viên ở cùng một gian. Điều này cũng nói rõ gian phòng này của Mộc Hàm chẳng phải là phòng của tiếp viên hàng không.

Tất nhiên muốn giải quyết vấn đề này cũng không khó, thực tế thì trong phòng không có ai, rõ ràng tất cả đều bị Mộc Hàm dùng biện pháp của mình để ép đi. Biện pháp của nàng cũng rất đơn giản, nàng cho mỗi người một khoản tiền không nhỏ, để các cô ta tìm một chỗ khác nghỉ ngơi, dành chỗ này cho nàng, vì nàng muốn có một tuần trăng mật trên không với chồng mình.

Bây giờ gian phòng này thành thế giới của riêng hai người, không có ai quấy rầy, cũng không ai thấy được hành vi thân mật của bọn họ. Sau khi đóng cửa lại thì Mộc Hàm hoàn toàn nằm trong lòng Hạ Thiên, nàng chủ động dâng bờ môi anh đào, vì sau một thời gian ngắn không gặp, nàng rất nhớ hắn.

Mười mấy giờ sau Hạ Thiên cảm thấy rất thoải mái, hắn ăn bánh bao, ăn thịt hổ, tận tình hưởng thụ cơ thể của Mộc Hàm trên không vài trăm mét. Dù phòng nghĩ của tiếp viên hàng không rất nhỏ hẹp nhưng Mộc Hàm vẫn bày ra đủ tư thế có độ khó cao để chào đón hắn, làm hắn có được chục giờ cực kỳ thoải mái, mãi đến khi nàng hết thể lực thì tất cả mới dừng lại.

- Chồng, tôi thật sự không chịu nổi nửa rồi, tôi muốn ngủ, cậu quay về chỗ ngồi được không?

Mộc Hàm dựa lên người Hạ Thiên, bộ dạng mất hết sức lực, giọng điệu nũng nịu năn nỉ. Không phải nàng không muốn ngủ cùng với Hạ Thiên, nàng chỉ sợ chồng nhìn không được, nàng biết rõ mình có lực hấp dẫn lớn với hắn.

- Được rồi, sau này tôi sẽ đến tìm chị.

Hạ Thiên đồng ý, bây giờ mới bay được nửa đường, hắn còn phải ở trên không mười mấy giờ nửa.

- Ừ.

Mộc Hàm khẽ lên tiếng, sua đó nàng nói:

- Chồng, giúp tôi mặc quần áo tử tế vào.

Hạ Thiên trước nay rất ít khi từ chối những yêu cầu thế này, hắn chậm rãi mặc quần áo cho Mộc Hàm, sau đó mới bỏ đi có chút mất vui. Mộc Hàm thì đóng cửa lại và chốt từ bên trong, nàng không phải đề phòng Hạ Thiên, nàng sợ người khác quấy rầy. Nàng muốn ngủ một giấc thật an tâm, dưỡng đủ tinh thần, như vậy sau khi tỉnh lại mới có sức chinh chiến với chồng mình.

Hạ Thiên quay lại chỗ ngồi, hắn phát hiện Ôn Sĩ Luân đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình. Hạ Thiên biến mất liên tục mười mấy giờ, Ôn Sĩ Luân ngủ dậy một lúc lâu mới thấy Hạ Thiên, mà người đẹp tóc vàng kia đã biến mất, dù là ai cũng có thể nghĩ đến những chuyện gì đã phát sinh.

- Cậu Hạ, vợ cậu đúng là không thể chê, cố ý lên máy bay với cậu.

Ôn Sĩ Luân nhịn không được phải nói một câu.

Đáng tiếc là lúc này Hạ Thiên không quan tâm đến Ôn Sĩ Luân, hắn dựa người lên ghế, nhắm mắt, bộ dạng như đang ngủ.

Ôn Sĩ Luân nhìn Hạ Thiên, hắn lại nhìn tên đàn ông đầu trọc cách đó không xa, vì vậy mà trong đầu chợt bùng lên ý niệm. Hai người này đúng là cực phẩm, nói ngủ là ngủ ngay.

Hạ Thiên ngủ cũng không quá lâu, chưa đến bốn giờ, đối với thời gian vận động trước đó thì khoảng thời gian hắn ngủ như vậy không tính là quá lâu, nhưng đối với hắn thì như vậy đã quá đủ. Khi công lực của hắn ngày càng cao thì thời gian ngủ mỗi ngày của hắn dần giảm ngắn.

Hạ Thiên tỉnh ngủ và cảm thấy có hơi khát, hắn cầm lấy bình giữ ấm, bên trong còn có nước trà trước đó uống chưa hết. Nhưng hắn vừa uống vào một ngụm thì đã trực tiếp phun ra, sau đó hắn nhìn Ôn Sĩ Luân rồi mở miệng hỏi:

- Anh có thấy ai đụng vào bình trà của tôi không?

- Bình trà của cậu sao?

Ôn Sĩ Luân có hơi sững sờ, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- À, hình như có một tiếp viên hàng không, ừ, không phải là vợ cậu, là một cô khác, trước đó tôi chưa từng gặp. Nhưng cô ta nói mình được vợ cậu nhờ mang bình đi thêm nước.

- Thì ra là như vậy.

Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó hắn đảo mắt một vòng rồi chỉ vào một tiếp viên hàng không cách đó không xa:

- Có phải là cô ta không?

Ôn Sĩ Luân nhìn qua, cô tiếp viên kia chưa quá ba mươi, bộ dạng không tệ, tất nhiên vẫn còn kém xa khi so với Mộc Hàm.

Ôn Sĩ Luân nhìn kỹ một chút rồi khẽ gật đầu:

- Đúng vậy, là cô ấy.

Ôn Sĩ Luân dừng lại một chút rồi không nhịn được hỏi một câu:

- Cậu Hạ, có vấn đề gì sao?

- Không có gì.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào cô tiếp viên hàng không rồi sau đó hô lớn:

- Này, cô gì ơi.

Vẻ mặt cô tiếp viên có hơi biến đổi, sau đó nàng đi về phía Hạ Thiên, cố ra vẻ trấn tĩnh:

- Chào anh, có chuyện gì không?

- Cô có biết những người muốn giết tôi đều không có kết cục tốt?

Hạ Thiên hỏi.

- Tiên sinh, tôi không biết anh đang nói gì.

Cô tiếp viên có vẻ không chút bất an.

- Cô có biết mỗi người khi nói dối thì trống ngực đều đập mạnh hơn bình thường.

Hạ Thiên lại hỏi.

Cô tiếp viên có chút tức giận:

- Tiên sinh, anh cũng đừng nên quấy rầy tôi.

- Này, ai quấy rầy người quái dị như cô?

Hạ Thiên có chút bất mãn:

- Nếu không phải người quái dị như cô hạ độc trong chén của tôi, thì tôi đây cũng không có hứng thú nói chuyện với cô.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #845