- Không có vấn đề, bây giờ anh phải điện thoại cho chị Vân Thanh
Hạ Thiên nói và chuẩn bị gọi cho Vân Thanh, nhưng khi điện thoại còn trong tay và chưa được móc ra khỏi túi thì chuông đã đổ.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, hắn có chút kinh ngạc, hắn lập tức nhận điện thoại rồi mở miệng:
- Vợ Mị Mị, chị muốn đến Giang Hải sao?
Kiều Tiểu Kiều nghe được những lời xưng hô của Hạ Thiên mà trong đầu chợt bùng lên những ý niệm cổ quái, nàng biết rõ vợ Mị Mị trong lời nói của Hạ Thiên chính là Tống Ngọc Mị, một trong bốn đóa hoa thủ đô, cũng là đại tiểu thư của Tống gia ở thủ đô, cũng chính là cháu ruột của Tống Kim Bình vừa được Kiều Đông Hải nhắc đến.
Thật ra dù là Kiều Tiểu Kiều cũng không biết Hạ Thiên có ý gì, hắn biết rõ trong Tống gia có kẻ địch lớn nhất của mình, biết có một Tống Ngọc Mị khác có thể uy hiếp đến thần tiên tỷ tỷ, nhưng hắn vẫn rất thân mật với Tống Ngọc Mị này. Kiều Tiểu Kiều vốn nghĩ rằng Hạ Thiên sẽ lợi dụng quan hệ với Tống Ngọc Mị này để đối phó với Tống Ngọc Mị khác, nhưng khi thấy bộ dạng vui sướng của Hạ Thiên khi nhận điện thoại, nàng không thể không nghi ngờ, chồng nàng thật sự thích Tống Ngọc Mị này.
Hạ Thiên tất nhiên không biết Kiều Tiểu Kiều đang suy nghĩ về vấn đề gì, lúc này hắn đã nghe thấy một câu nói làm chính mình vui sướng, nhưng chỉ là một câu:
- Tôi đã đến thành phố Giang Hải.
- Vợ Mị Mị, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên vội vàng nói:
- Tôi đi tìm chị.
- Tôi vừa xuống máy bay không lâu, đang đi đến khách sạn.
Tống Ngọc Mị trả lời:
- Nếu cậu nghĩ đến tôi thì trực tiếp đến khách sạn mà tìm.
- Khách sạn nào?
Hạ Thiên hỏi.
- Khách sạn Khải Duyệt.
Tống Ngọc Mị trả lời:
- Phòng cụ thể tôi còn không biết, chờ tôi đến sẽ nomis cho cậu biết, cậu cũng có thể đến khách sạn tìm tôi.
- Lại là khách sạn Khải Duyệt.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, sau đó tiếp tục hỏi:
- Vợ Mị Mị, tôi sẽ qua ngay.
- Vậy lát nữa gặp lại, tôi cúp điện thoại đây.
Tống Ngọc Mị nói một câu, sau đó hắn cắt điện thoại.
Hạ Thiên cúp điện thoại, Kiều Tiểu Kiều hỏi ngay:
- Chồng, anh muốn ra ngoài phải không?
- Đúng vậy, anh phải ra ngoài.
Hạ Thiên gật đầu:
- Anh sẽ chờ chị Vân Thanh điện thoại.
- Chồng, để em điện thoại cho chị Thanh.
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ rồi nói, nàng đột nhiên ý thức được có một số việc chính nàng liên lạc với Vân Thanh sẽ dễ dàng hơn.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì, thật ra hắn điện thoại hay Kiều Tiểu Kiều cũng như nhau, vì vậy hắn nhanh chóng rời khỏi Kiều gia và chạy đến khách sạn Khải Duyệt.
Đợi đến khi Hạ Thiên đến khách sạn Khải Duyệt thì Tống Ngọc Mị còn chưa tới, nhưng điều này cũng không thể trách Tống Ngọc Mị quá chậm, chỉ đổ thừa Hạ Thiên thật sự đến quá nhanh. Trong thời gian kế tiếp vì quá nhàm chán nên hắn bắt đầu đếm từng chiếc xe đi qua, mãi đến khi được một ngàn ba trăm hai mươi mốt chiếc thì phát hiện chiếc tiếp theo chạy về phía mình.
Đây là một chiếc taxi, chiếc xe này chạy trực tiếp đến trước mặt Hạ Thiên rồi dừng lại, cửa xe mở ra, một người đẹp cổ trang tuyệt đẹp từ bên trong đi ra, đúng là Tống Ngọc Mị.
- Vợ Mị Mị, xe của chị chạy quá chậm.
Hạ Thiên tiến lên, hắn thuận tay ôm lấy Tống Ngọc Mị, đồng thời oán trách một câu.
Tài xế taxi nghe như vậy mà cảm thấy bực bội, hắn thiếu chút nữa đã chạy taxi mà coi như xe cứu thương, hắn chạy từ sân bay về đây chỉ mất nửa giờ, đây là lần đầu tiên hắn chạy nhanh như vậy, không ngờ đối phương còn ngại chậm.
Tài xế taxi thầm oán Hạ Thiên, không phải có một bạn gái diễn viên thích mặc cổ trang sao? Có gì hơn người?
Tên tài xế taxi thấy Hạ Thiên ôm Tống Ngọc Mị đi vào mà vẫn ở lại một lúc lâu, người đẹp cổ trang kia là ai? Sao hắn không biết có một diễn viên như vậy? Theo lý thì một nữ diễn viên xinh đẹp như thế, hắn chẳng lẽ không biết.
- Nhất định là không đủ nổi tiếng, là người mới.
Tài xế taxi cuối cùng cũng tự an ủi mình, nếu không là diễn viên mới thì việc gì phải ngồi taxi, còn tìm một bạn trai nghèo như vậy sao?
Tài xế taxi nhận định Hạ Thiên rất nghèo, nếu không sao không lái xe đi đón bạn gái?
Khi tên tài xế taxi còn đang su nghĩ vẩn vơ thì Hạ Thiên đã ôm Tống Ngọc Mị đi vào khách sạn, nàng cũng không vùng vẫy mà cứ để hắn ôm như vậy. Đây không phải là lần đầu tiên nàng được hắn ôm, với lại nàng vùng vẫy cũng không thoát, sợ rằng còn bị ôm chặt hơn.
- Tôi họ Tống, tôi đã đặt phòng.
Tống Ngọc Mị đến quầy tiếp tân, nàng mở miệng nói.
Nhân viên phục vụ không khỏi nhìn Tống Ngọc Mị vài lượt, không riêng gì nàng xinh đẹp, càng vì nàng mặc cổ trang, thật sự quá đáng chú ý, nhưng Tống Ngọc Mị cũng đã sớm quen rồi.
- Tống tiểu thư, chị muốn phòng thường hay phòng giường lớn?
Nhân viên phục vụ mở miệng hỏi, nàng hỏi như vậy tất nhiên vì nguyên nhân thấy hai người kia là người tình, nhưng nàng không hiểu mức độ tình cảm giữa hai người.
- Phòng giường lớn.
Tống Ngọc Mị có chút chần chừ, sau đó nàng khẽ trả lời.
- Tống tiểu thư, chỉ còn lại một phòng tuần trăng mật, giá cả hơi cao, một tối tám trăm tám, chị muốn thuê không?
Nhân viên phục vụ lại hỏi.
- Được.
Tống Ngọc Mị đưa thẻ tín dụng cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ không khỏi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên, người này là loại gì, mướn phòng với người đẹp, còn bắt người đẹp trả thù lao sao?
Tống Ngọc Mị quét thẻ thanh toán tiền, lại đăng ký, sau đó hai người đi thang máy lên lầu mười hai, đi đến phòng có số một hai một ba.
Tống Ngọc Mị lấy phiếu đăng ký ra rồi khẽ nói một câu:
- Đáng tiếc là không có số mọt ba một bốn.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Vợ Mị Mị, chị thích ở phòng một ba một bốn sao?
- Cậu không biết ý nghĩa của con số 1314 à?
Tống Ngọc Mị mở cửa phòng rồi hỏi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi lắc đầu, hắn chân thành trả lời:
- Không biết.
Tống Ngọc Mị có chút ngi ngờ, người này không phải là kẻ ngốc đấy chứ? Nàng quen biết hắn không phải một thời gian ngắn, tuy người này thường cổ quái nhưng nàng tin hắn không ngu. Nếu không phải là kẻ ngu thì sao có thể không biết điều trên.
- Không biết thì thôi.
Tống Ngọc Mị đóng cửa, trong lòng thầm nhân định Hạ Thiên giả vờ, người này chắc chắn muốn nàng nói mà thôi.
Tống Ngọc Mị nghĩ vậy mà trong lòng có chút khó chịu.