- Đừng, Hạ Thiên, cái gì tao cũng nói.
Thái Bằng Trình vội vàng nói:
- Nhưng...Tao thật sự không biết bọn họ là ai.
Sợ Hạ Thiên không tin thì Thái Bằng Trình vội bổ sung:
- Tao biết rõ có người ở Canada thao túng chuyện này, nhưng tao thật sự không biết thân phận của người kia, từ đầu đến cuối tao chưa từng tiếp xúc với hắn.
- Xem ra chú còn thích cảm nhận hương vị sống dở chết dở.
Hạ Thiên có chút bất mãn, hắn lấy ra ngân châm, chuẩn bị đâm xuống người Thái Bằng Trình.
- Đây là sự thật, tao không có gì để lừa mày.
Thái Bằng Trình lập tức gấp gáp:
- Tao dù sao cũng sắp chết, tao lừa mày có gì tốt? Tao chỉ muốn chết thoải mái một chút mà thôi.
Hạ Thiên thu ngân châm trở về, hắn lầm bầm một câu:
- Có lẽ chú nhìn giống như không nói dối, nhưng vì sao chú lại không biết vấn đề này?
- Thái Bằng Trình, đối phương vì cứu anh mà dùng rất nhiều thủ đoạn, đầu tiên là không tiếc bắt cóc vợ của cục trưởng Hào, còn phái người ám sát Lưu Thái Hà, hơn nữa còn biết rõ Hạ Thiên là ai. Người này dám điện thoại trực tiếp uy hiếp Hạ Thiên, có thể nói vì cứu cậu mà đối phương đã đưa ra lực lượng rất mạnh, điều này chứng minh anh rất quan trọng với bọn họ.
Lãnh Băng Băng nói một câu:
- Điều này có thể chứng minh quan hệ giữa các người là không tầm thường, bây giờ anh nói không biết đối phương là ai, anh cảm thấy chúng tôi có thể tin sao?
- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy những lời của cảnh sát tỷ tỷ là rất đúng.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn Thái Bằng Trình:
- Này, tên ngu, có phải chú muốn anh châm một cái mới muốn nói thật.
- Hạ Thiên, cảnh sát Lãnh, sự việc cũng không phải như các người nghĩ, tôi và tên kia thật ra không có quan hệ gì đặc biệt, sở dĩ hắn phát động nhiều tài nguyên để cứu tôi, chỉ vì tôi mua cho mình một phần bảo hiểm.
Thái Bằng Trình vội vàng giải thích:
- Trên tay tôi có một khoản tiền, hắn cứu tôi chẳng phải vì quan hệ mật thiết giữa hai bên, hắn chỉ vì số tiền kia mà thôi.
- Đối phương phát động lực lượng lớn như vậy, chẳng lẽ vừa ý với chút tiền của anh sao?
Lãnh Băng Băng hừ một tiếng hỏi.
- Cảnh sát Lãnh, chẳng lẽ cô quên trước kia tôi làm gì sao? Tôi điều chế ma túy, lợi nhuận thế nào? Không cần tôi nói rõ chứ?
Thái Bằng Trình lộ ra nụ cười khổ:
- Còn nữa, người kia làm tất cả cũng chỉ vì tiền mà thôi, vì vậy tiền đối với đối phương là cực kỳ quan trọng, tôi đã sớm biết điều này nên gửi một số tiền lớn ở ngân hàng Thụy Sĩ, chỉ mình tôi biết số tài khoản và mật mã, hơn nữa tất cả chỉ nằm trong đầu tôi, nếu bọn họ muốn có tiền thì phải cứu tôi ra, nếu không thì đừng hòng.
- Anh nói mình có bao nhiêu tiền?
Mị Nhi không nói gì chợt xen vào một câu.
- Một tỷ.
Thái Bằng Trình nhìn Mị Nhi, sau đó hắn bổ sung một câu:
- Một tỷro.
Mị Nhi không khỏi đưa mắt nhìn Lãnh Băng Băng, tên chết tiệt này buôn ma túy lời nhiều tiền như vậy sao? Lúc này nàng có lẽ đã tin lời Thái Bằng Trình, nếu người này thật sự có một tỷro, quả thật sẽ có thể làm người ta bỏ ra cái giá lớn đến cứu hắn. Vì một số tiền lớn như vậy, ai cũng động tâm.
- Dù buôn ma túy cũng không thể nào có khoản lợi nhuận như vậy được.
Lãnh Băng Băng có chút hoài nghi.
- Cảnh sát Lãnh, số tiền này không riêng gì buôn ma túy mới có được, nắm xưa tôi một tay che trời ở huyện Lâm Giang, muốn có tiền thì rất dễ, tôi đã lấy được một trăm triệu, đến bây giờ còn chưa ai biết. Vì vậy một tỷro cũng không có gì quá khó khăn.
Thái Bằng Trình cười nhạt một tiếng:
- Đáng tiếc tôi quá mức hưởng thụ hương vị thổ hoàng đế, không chịu rời khỏi Lâm Giang, nếu không tôi đã sớm sang Canada hưởng phúc, cũng không đụng mặt các người, không có kết cục bây giờ.
Thái Bằng Trình biết mình chết chắc nên rất bình tĩnh, hắn nói đến chuyên trước kia mà không khỏi cảm khái:
- Lòng tham không đáy thường có kết cục như vậy, tôi đã sớm biết có ngày mình bị bắt, nhưng tôi nghĩ rằng trước khi đó mình có thể bỏ chạy, không ngờ kết quả là thế này.
- Muốn nghiệm chứng lời nói của anh có phải là thật không, điều này rất đơn giản, anh đã nói mình có một tỷro ở ngân hàng Thụy Sĩ, vậy anh nói số tài khoản và mật mã ra, chúng tôi sẽ điều tra thêm.
Mị Nhi thản nhiên nói.
Thái Bằng Trình nhìn Mị Nhi, vẻ mặt có chút không nỡ. Hắn biết rõ, nếu nói rõ số tài khoản và mật mã thì sẽ chẳng còn tiền, nếu không còn tiền thì hắn sẽ chẳng còn chút tư bản nào, sẽ không còn ai đến cứu hắn, hắn chỉ còn đường chết.
- Anh còn hy vọng dùng số tiền kia để cứu mình sao?
Mị Nhi rõ ràng nhìn thấu ý đồ của Thái Bằng Trình, giọng nói của nàng lạnh như băng:
- Xem ra anh muốn thử lại hương vị vừa rồi.
- Không, tôi sẽ nói ngay.
Thái Bằng Trình vội vàng nói, khoảnh khắc này hắn đã vứt bỏ hy vọng xa vời của mình, hắn rơi vào trong tay Hạ Thiên, hắn không còn gì để lựa chọn.
Thái Bằng Trình nhanh chóng nói ra số tài khoản và mật mã, Mị Nhi gọi một cuộc điện thoại, vài phút sau nàng khẽ nói với Hạ Thiên:
- Hắn ta không nói dối, một tỷro đã được chuyển đến một tài khoản của Ám tổ.
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
- Vợ Mị Nhi, sao phải đưa vào tài khoản Ám tổ? Trực tiếp cho chị không được sao?
- Tiền này xem như kinh phí cho Ám tổ.
Mị Nhi khẽ giải thích một câu:
- Có lẽ cậu không biết, tất cả tài chính cho mọi hoạt động của Ám tổ đều lấy từ lợi nhuận của chính mình, anh vừa lên chức Ám Hoàng đã lấy được lợi nhuận như vậy, cũng coi như lập công.
- Như vậy sao?
Hạ Thiên cũng không tiếp tục truy vấn, tuy một tỷro là rất nhiều nhưng hán cũng không thấy quá lớn, chủ yếu là bây giờ hắn không thiếu tiền.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Thái Bằng Trình và có chút buồn bực, người này không biết tên Canada là ai, như vậy ai biết?
- Này, chú cảm thấy tên ngốc Canada là ai?
Hạ Thiên lại hỏi một câu.
- Điều này tôi không biết, tổ chức của chúng tôi là sự kết hợp lợi ích, thật ra cũng không quá nghiêm mật, nhưng vì thế mà thân phận của người tổ chức ở Canada rất bí mật, không ai biết.
Thái Bằng Trình lắc đầu:
- Tôi chỉ biết người kia liên tục lấy tiền từ trong nước sang Canada, rốt cuộc là bao nhiêu tiền, tôi không biết.
Lãnh Băng Băng lại hỏi một câu:
- Người kia dùng thủ đoạn gì để lấy tiền ra?