Hạ Thiên nhanh chóng hôn lên mặt Mị Nhi, sau đó hắn buông nàng ra, thuận tay đeo kính râm cho nàng, sau đó hắn đi về phòng, hắn cũng không muốn để cho Thái Bằng Trình chết giấc.
Mị Nhi có chút tức giận, người này rõ ràng không buông tha cho bất kỳ cơ hội gì để chiếm tiện nghi của nàng.
Lãnh Băng Băng nhìn Mị Nhi, lúc này nàng đã xác định Mị Nhi có quan hệ không tầm thường với Hạ Thiên. Khoảnh khắc khi Mị Nhi đeo kính râm thì Lãnh Băng Băng cũng thấy được một gương mặt xinh đẹp tuyệt vời, vô tình trong đầu nàng cũng có ý nghĩ ghen ghét, Mị Nhi này không ngờ lại xinh đẹp như vậy.
Tất nhiên Lãnh Băng Băng sẽ nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nàng lập tức đi vào nhà, sau đó nàng thấy Hạ Thiên đang đâm kim lên người Thái Bằng Trình, vì vậy mà không khỏi hỏi một câu:
- Thế nào? Hắn ta không sao đấy chứ? Tôi thấy hắn giống như đã hôn mê.
- À, không có gì, tôi chỉ muốn tra tấn mười phút đồng hồ, kết quả không cẩn thận để thời gian quá dài, vì vậy mà người này đã hôn mê.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Hắn sẽ tỉnh ngay thôi.
Lãnh Băng Băng không khỏi liếc mắt nhìn Mị Nhi, nàng thầm nghĩ lưu manh ôm đại mỹ nữ quá lâu, tất nhiên là mất thời gian.
Lãnh Băng Băng cũng không biết rõ mình đã hiểu lầm Hạ Thiên, trong thời gian ba mươi phút hắn mất phần lớn thời gian để học hỏi, chỉ có một giây đồng hồ cuối cùng hắn mới ôm hôn Mị Nhi, nhưng một giây đồng hồ cuối cùng này lại bị Lãnh Băng Băng nhìn thấy.
- Này, tỉnh lại.
Hạ Thiên đá lên người Thái Bằng Trình:
- Đừng giả vờ chết.
Hạ Thiên đá vào người làm Thái Bằng Trình kêu lên một tiếng đau đớn, hắn mở to mắt dựa vào góc tường, vẻ mặt tái nhợt, trong mắt có vẻ sợ hãi.
- Hạ Thiên, rốt cuộc mày muốn làm gì?
Thái Bằng Trình khó nén nổi khủng hoảng.
Lãnh Băng Băng không khỏi nhìn Hạ Thiên, bản lĩnh của lưu manh này thật sự không thể chê, những ngày qua nàng cũng không phải không thẩm vấn qua Thái Bằng Trình, nhưng trước nay Thái Bằng Trình cực kỳ bình tĩnh. Nhưng bây giờ Hạ Thiên còn chưa kịp thẩm vấn thì Thái Bằng Trình đã luống cuống, xem bộ dạng như vậy thì Thái Bằng Trình thật sự sợ hãi từ trong lòng với Hạ Thiên.
- Này, thằng ngu, nửa giờ qua có thoải mái không?
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Hạ Thiên, tao và mày nào có thù oán gì? Dù mày muốn giết tao thì không thể cho một phương pháp thoải mái sao? Làm gì phải tra tấn?
Thái Bằng Trình cắn răng hỏi, nửa giờ qua quả thật là cơn ác mộng khủng bố nhất của cả đời hắn, cuối cùng hắn đã biết cái gì được gọi là sống dở chết dở. Điều làm hắn cảm thấy khó chịu chính là hắn đau đến mức khó thể chịu được nhưng chẳng thể nào phát ra được tiếng kêu phát tiết nổi đau, cảm giác này làm hắn cảm thấy bất lực chưa từng có.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Thật ra, anh và chú không có thù oán gì, anh cũng không có hứng thú tra tấn chú, nhưng có một thằng ngu uy hiếp anh ở Canada, thằng ngu này làm phiền anh, vì vậy anh mới phải làm phiền chú, chú muốn trách anh cũng không được, chú phải trách đám ngu ngốc ở Canada.
- Tao không biết mày nói về thứ gì...Á...
Thái Bằng Trình còn chưa nói dứt lời thì đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng thét này có hương vị sởn tóc gáy làm cho Lãnh Băng Băng ở bên cạnh không khỏi cảm thấy có chút đáng thương. Tất nhiên nàng cũng không phải thật sự cảm thấy Thái Bằng Trình đáng thương, ngược lại Mị Nhi đứng ngoài cửa vẫn điềm nhiên như không giống như chẳng có chút cảm giác. Rõ ràng tố chất tâm lý của Mị Nhi tốt hơn Lãnh Băng Băng rất nhiều.
- Này, Thái Bằng Trình, vừa rồi chú đã trải qua nửa giờ đặc sắc, nhưng anh nói cho chú biết, mười lăm phút sau sẽ còn đặc sắc hơn. Trước mặt anh thì chú chỉ có đau đớn, càng ngày càng khổ sở.
Hạ Thiên vừa nói vừa lấy ngân châm đâm lên người Thái Bằng Trình vài cái:
- Thế nào? Bây giờ thấy rõ chưa?
- Á...Hạ Thiên...Mày...Cầu mày...Cho...Cho tao chết thống khoái...
Thái Bằng Trình liên tục kêu gào thảm thiết, gương mặt vì đau đớn mà vặn vẹo.
Hạ Thiên lại không động, sau đó hắn mới lóe người đến trước mặt Mị Nhi, hắn cười hì hì:
- Vợ Mị Nhi, cho tôi hôn một cái nhé?
Hạ Thiên vừa rồi chỉ mới hôn Mị Nhi như chuồn chuồn lướt nước, tuyệt đối không quá vui sướng, bây giờ hắn muốn làm lại.
- Tôi đi đây.
Mị Nhi xoay người muốn bỏ đi.
Hạ Thiên chợt sững sờ:
- Vợ Mị Nhi, chị đi đâu vậy?
- Trở lại thủ đô.
Mị Nhi thản nhiên nói:
- Tôi chỉ đến đưa vài vật phẩm cho cậu, bây giờ xong việc, tất nhiên tôi phải đi.
Mị Nhi quả thật chỉ đến đưa giấy chứng nhận cho Hạ Thiên, nàng định để Mộc Hàm đến, nhưng Mộc Hàm lại đẩy cho nàng, nói rằng nàng đưa sẽ thuận tiện hơn. Cuối cùng nàng phải đến đây, nhưng nàng thật sự không muốn đưa mình cho sắc lang này, nàng cũng định xem Hạ Thiên sẽ thẩm vấn Thái Bằng Trình thế nào, nào ngờ tên này thẩm vấn cũng giở trò lưu manh, nàng tức giận và muốn bỏ đi.
Lãnh Băng Băng ở bên cạnh cũng có chút tức giận, lưu manh chết tiệt này đứng trước mặt nàng và làm loạn với một người phụ nữ khác, đúng là quá đáng chết.
- Vợ Mị Nhi, chị vất vả đến thành phố Giang Hải, sao có thể đi?
Hạ Thiên vội vàng nói:
- Chị không đợi ngày mai đi được sao?
Mị Nhi nhìn Thái Bằng Trình còn đang kêu gào thảm thiết, sau đó nàng lên tiếng:
- Trước tiên cậu cứ phỏng vấn Thái Bằng Trình, tôi cũng biết rõ chuyện cậu bị uy hiếp, nếu cậu có thể hỏi được vài tin tức từ trong miệng hắn, như vậy tôi và Mộc Hàm ở thủ đô cũng dễ xử lý.
- Được rồi, trước tiên tôi hỏi tên ngốc này.
Hạ Thiên lách mình đến trước mặt Thái Bằng Trình, hắn đâm một châm lên người đối phương rồi hỏi:
- Này, ngu ngốc, bây giờ biết rõ anh đang nói gì rồi chứ?
- Mày...Mày muốn gì tao cũng nói, chỉ cần mày cho tao ra đi được thống khoái một chút.
Thái Bằng Trình thở hổn hển, trên mặt đầy mồ hôi.
- Vậy chú nói cho anh biết, tên ngốc ở Canada là ai?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
Lãnh Băng Băng ở bên cạnh bổ sung một câu:
- Có một tên ở Canada điều khiển đám người trong nước, trước tiên bọn họ bắt cóc vợ của cục trưởng Hào, hôm nay muốnn giết Lưu Thái Hà, còn uy hiếp Hạ Thiên không được nhúng tay vào, anh biết hắn là ai chứ?
- Đúng vậy, tên ngốc kia uy hiếp anh, anh muốn xử lý hắn, nếu chú nói ra tên của hắn, anh sẽ không tra tấn chú.
Hạ Thiên còn nói thêm.
Thái Bằng Trình nhìn Hạ Thiên, bộ dạng muốn nói lại thôi, giống như có gì đó cố kỵ.
- Này, nói mau, nếu không anh sẽ đâm chú hai châm, đảm bảo chú còn đau đớn hơn vừa rồi.
Hạ Thiên dùng giọng không vui thúc giục.