- Bây giờ cậu đang ở đâu?
Tống Ngọc Mị không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng chỉ hỏi một câu.
- Ở thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên trả lời ngay.
Sau khi hắn nói dứt lời thì Tống Ngọc Mị bên kia cũng cúp điện thoại.
Hạ Thiên ngây người, vợ Mị Mị có chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên suy nghĩ một lúc rồi điện thoại đi, may mà bên kia cũng lập tức nhận điện thoại.
- Vợ Mị Mị, sao chị lại cắt điện thoại?
Hạ Thiên dùng giọng có chút mơ hồ hỏi.
- Ai bảo cậu gạt tôi, tất nhiên tôi sẽ cắt điện thoại.
Tống Ngọc Mị có chút tức giận.
Hạ Thiên có chút mê hoặc:
- Vợ Mị Mị, tôi nào có gạt chị.
- Cậu còn nói không gạt tôi sao?
Tống Ngọc Mị có chút tức giận:
- Vừa rồi có người nói cho tôi biết, cậu đang ở huyện Mộc Dương.
- Vợ Mị Mị, trước đó tôi có mặt ở huyện Mộc Dương, nhưng bây giờ đã quay lại thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội, trong lòng thầm nghĩ, là ai nói mình đang ở huyện Mộc Dương, chẳng lẽ là quỷ keo kiệt Ninh Khiết?
- Cậu về Giang Hải khi nào?
Tống Ngọc Mị hỏi.
- Tôi vừa về được hơn mười phút.
Hạ Thiên nói rất thật, sau đó lại hỏi một câu:
- Vợ Mị Mị, chị điện thoại cho tôi có chuyện gì không?
- Không có gì, hai ngày nữa có lẽ tôi sẽ đến Giang Hải, định hỏi cậu khi nào thì quay về Giang Hải, bây giờ cậu đã về Giang Hải, vậy thì không có gì.
Giọng nói của Tống Ngọc Mị có chút dịu dàng hơn vừa rồi.
Hạ Thiên lập tức vui sướng:
- Vợ Mị Mị, chị thật sự muốn đến thành phố Giang Hải sao?
- Còn chưa xác định, khi tôi đến sẽ điện thoại cho cậu, bây giờ cứ như vậy, tôi cúp điện thoại trước.
Tống Ngọc Mị lúc này cúp điện thoại và thông báo với Hạ Thiên một tiếng.
Hạ Thiên cúp điện thoại rồi lầm bầm:
- Kỳ quái, lần trước chị ấy có nói mình không quen rời khỏi nhà, vì sao bây giờ lại muốn đến? Chẳng lẽ có liên quan đến Tống Ngọc Mị kia?
- Chồng, có chuyện gì vậy?
Kiều Tiểu Kiều cũng vừa điện thoại cho Kiều Đông Hải để hỏi chuyện về Thạch Trường Canh, sau đó nàng thấy Hạ Thiên lầm bầm, bộ dạng có chút hoang mang, vì vậy mà phải hỏi một câu.
- Không có gì.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Nhưng anh cảm thấy Tống Ngọc Mị kia sợ rằng sẽ nhanh chóng đến nơi này.
Đầu tiên là Ninh Khiết, sau đó là Tống Kim Bình, bây giờ là Tống Ngọc Mị, ai cũng tiến về phía bên này, điều này làm cho Hạ Thiên sinh ra một dự cảm, Tống Ngọc Mị có ân oán với thần tiên tỷ tỷ kia hình như sắp hành động.
- Kiều tiểu thư, dùng cơm thôi.
Lúc này âm thanh của Kiều Phượng Nhi đã vang lên.
Hạ Thiên vừa mới ăn xong cơm trưa thì Vân Thanh đã điện thoại đến, sau khi biết được tin tức của Kiều Tiểu Kiều thì nàng cũng yên tâm hơn.
- Chị Vân Thanh, chị đừng vội, đợi đến khi có thêm tin tứ tôi sẽ nói cho chị biết.
Hạ Thiên an ủi Vân Thanh một câu.
- Ừ.
Vân Thanh khẽ lên tiếng, nàng cũng không nói gì nữa, nàng cũng hiểu chuyện thế này không nên gấp, cần phải có thời gian.
Nửa giờ sau Hạ Thiên rời khỏi biệt thự Kiều Tiểu Kiều, nguyên nhân rất đơn giản, Kiều Tiểu Kiều bắt đầu ngủ trưa, mà Hạ Thiên thì không quen ngủ trưa.
Hạ Thiên nhớ khi mình quay về còn chưa gặp Sở Dao, vì vậy hắn lập tức điện thoại cho nàng.
- Chồng, chồng, anh đang ở đâu?
Điện thoại vừa nối thông thì Sở Dao có chút vội vàng.
- Anh ở trước cổng Kiều gia, em về Giang Hải chưa?
Hạ Thiên hỏi.
- À, chồng, anh chờ chút, em sẽ lập tức đến đón anh.
Sở Dao nhanh chóng nói một câu, sau đó nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên cứ như vậy mà đứng chờ ở cổng lớn Kiều gia, cũng chưa thấy Sở Dao xuất hiện, chi thấy một chiếc xe mô tô chạy về phía bên này.
Người ngồi trên xe đội mũ bảo hiểm nên không nhìn rõ bộ dạng thế nào, nhưng chỉ cần nhìn thân hình thì biết đó là nữ, nàng ăn mặc rất gợi cảm, áo da đen rất ngắn, phía dưới là váy da, tất chân cũng màu đen. Cách ăn mặc của người phụ nữ này khá giống với Sở Dao trong ấn tượng của Hạ Thiên, nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là lái xe có mặc một bộ áo khoác, nhìn qua có chút quỷ dị.
Xe mô tô nhanh chóng dừng lại bên cạnh Hạ Thiên, người phụ nữ lấy mũ bảo hiểm xuóng cười quyến rũ với Hạ Thiên:
- Chồng, lên xe đi.
- Sao em lại đổi xe rồi?
Hạ Thiên có chút buồn bực, lúc bắt đầu hắn còn cảm thấy có hơi giống Sở Dao, không ngờ người này thật sự là nàng. Nhưng trước kia nàng đều chạy Ferrari, sao bây giờ lại chạy xe máy?
- Chồng, em cảm thấy chạy Ferrari cũng chẳng có gì vui, gần đây em chuyển sang mô tô.
Sở Dao nhanh chóng nói, kế hoạch bồi dưỡng thục nữ của nàng rõ ràng rất khá, ít nhất nãy giờ cũng chưa văng ra lời nào thô tục:
- Em càng ngày càng cảm thấy chạy mô tô rất sướng, chẳng bao giờ kẹt xe.
Khi thấy Hạ Thiên còn chưa lên xe thì Sở Dao không khỏi thúc giục một câu:
- Chồng, mau lên xe, chúng ta ra ngoài chơi.
Hạ Thiên bước lên, hắn ngồi xuống sau lưng rồi thuận tay ôm lấy vòng eo mềm của Sở Dao, lúc này Sở Dao lên ga, xe chạy như bay về phía trước.
- Vợ Dao Dao, đi nơi nào đây?
Hạ Thiên có chút nhàm chán.
- Buổi tối có đám người chạy mô tô bay, nghe nói buổi chiều sẽ có người tiến hành biểu diễn kỹ xảo, trước tiên chúng ta đi xem.
Sở Dao có chút hưng phấn, đúng là không có biện pháp, ai bảo gần đây nàng mê mô tô.
- Đẹp không?
Hạ Thiên chưa quen thuộc với trò này, hễ là những thứ gì có liên quan đến xe thì hắn bó tay.
- Tất nhiên là đẹp.
Sở Dao nhanh chóng nói:
- Chồng, nếu anh đến xem, sợ rằng sau này sẽ thích chạy xe mô tô.
- Đẹp à, đi xem.
Hạ Thiên cũng có chút hứng thú.
Xe mô tô chạy về phía trước như tên bắn, Sở Dao dù là chạy Ferrari hay xe mô tô thì đều cực kỳ nhanh chóng, hình như chưa mất bao lâu thì Hạ Thiên đã thấy một địa phương quen thuộc, đó là chân núi Tây, cũng chính là địa phương mà trước đó hắn từng đến xem Sở Dao và đám người Hoắc Tiểu Xuyên chơi đùa. Nhưng lúc đó căn bản đều chơi đua xe hơi thể thao, nhưng bây giờ tất cả chỉ là mô tô.
- Sao toàn là mô tô thế này?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Vì em muốn chơi mô tô, tất nhiên sẽ không cho đám người mang loại xe khác đến đây.
Sở Dao ra vẻ đương nhiên.
Sở Dao bên này vừa dừng xe lại thì lập tức có một chiếc xe mô tô trờ đến, người lái xe không đội mũ bảo hiểm nên Hạ Thiên liếc mắt đã nhận ra, người này là Hoắc Tiểu Xuyên.
- Đại tiểu thư.
Hoắc Tiểu Xuyên khẽ bắt chuyện với Sở Dao, sau đó thấy được Hạ Thiên, hắn không khỏi ngẩn ngơ, sau đó vội vàng nói:
- Thiên ca.
- Này, đã bảo đừng gọi tôi là Đại tiểu thư, nếu người ta nghe được thì sao?
Sở Dao phất tay rất bất mãn với Hoắc Tiểu Xuyên:
- Cách xa tôi ra một chút, tốt nhất đừng tỏ ra biết tôi, tôi cũng không muốn bọn họ biết thân phận của mình, nếu không thì còn chơi đùa cái gì nữa?