- Chị Vân Thanh, sau này mỗi ngày tôi sẽ giúp chị mặc quần áo.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Vân Thanh không nói gì, trong lòng không cho là đúng, người này có thể giúp nàng mặc quần áo mỗi ngày sao? Bây giờ vì chỉ có nàng và hắn ở cùng một chỗ, đến khi cùng ở với đám phụ nữ kia, chỉ có quỷ mới biết một tháng hắn ở bên nàng được mấy ngày.
Bên ngoài lúc này truyền đến tiếng đập cửa rất có tiết tấu, người gõ cửa không tính là dùng khí lực quá lớn, cũng không coi là nhỏ, có thể nói là rất biết cách làm đúng mực, không làm cho người ta cảm thấy mất lễ phép, cũng có thể làm cho người bên trong nghe được âm thanh.
- Ai vậy?
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói một câu.
Tiếng đập cửa ngừng lại, một giọng trầm thấp và khàn khàn truyền vào:
- Tiểu Thanh, cháu có bên trong không? Chú là Thạch Trường Canh, là chú Thạch của Cháu.
- Chú...Chú Thạch?
Vân Thanh đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó nàng đột nhiên nhảy dựng lên, nàng chạy ra cửa, khi chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên giống như nhớ đến một vấn đề nào đó. Nàng vội vàng chạy về, dùng tốc độ nhanh nhất để gấp gọn chăn, sau đó lại chạy xuống toilet dọn dẹp.
- Cậu đừng nói lung tung đấy nhé?
Vân Thanh đặc biệt dặn dò Hạ Thiên một câu, sau đó nàng mới đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, người này hơn bốn mươi nhưng chưa đến năm mươi và mặc một bộ đồng phục cảnh sát, tất nhiên là cảnh sát. Người này không tính là cao, vừa một mét bảy, cũng hơi gầy, nhưng dáng người lại rất cân xứng, nếu nhìn dáng người thì thấy có chút tương tự như Hạ Thiên. Nhưng nếu so sánh với một Hạ Thiên có hơi ngây thơ thì người cảnh sát trung niên lại có vẻ già lão hơn, ánh mắt sâu sắc giống như có thể thấy được tất cả mọi sự việc.
- Chú Thạch, là chú sao?
Tuy nhiều năm không gặp nhưng Vân Thanh chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra người đàn ông trước mắt, vì vậy mà giọng điệu của nàng có chút run rẩy, thiếu chút nữa đã nhào vào lòng người này. Nhưng cuối cùng nàng vẫn khống chế tốt chính mình, đứng đó không hề động.
Người cảnh sát trung niên nở một nụ cười tang thương:
- Tiểu Thanh, cháu đã trở lại.
- Đúng vậy...Cháu...Cháu đã về từ ngày hôm trước.
Vân Thanh hình như có chút căng thẳng:
- Cháu...À, cháu quên mất, chú Thạch, mời chú vào nhà.
Thạch Trường Canh khẽ gật đầu, hắn đi vào phòng, sau đó còn khẽ gật đầu với Hạ Thiên đang ngồi bên giường xem như chào hỏi.
- Hạ Thiên, đây là chú Thạch.
Vân Thanh kéo tay Hạ Thiên:
- Mau chào chú ấy đi.
- Chào chú Thạch.
Hạ Thiên nghiêm trang chào một câu, trong lòng cũng thầm nghĩ, chú Thạch này có quan hệ thế nào với chị Vân Thanh?
- Chú Thạch, cậu ấy là bạn trai của cháu, là Hạ Thiên.
Vân Thanh lúc này giới thiệu thân phận của Hạ Thiên, sau đó lại nói với Thạch Trường Canh:
- Chú Thạch, mời chú ngồi, cháu đi pha trà.
- Tiểu Thanh, không cần đâu.
Thạch Trường Canh lắc đầu, giọng điệu rất ôn hòa:
- Cháu ngồi xuống trước, có vài việc chú cần phải hỏi.
- Vâng, chú Thạch, chú muốn hỏi gì?
Vân Thanh xem như bình tĩnh trở lại.
- Tiểu Thanh, sau khi mẹ cháu mất, mỗi năm cháu đều quay về, nhưng mỗi lần như vậy cháu cũng chỉ ở lại nửa ngày, luôn về thành phố Giang Hải trong ngày hôm đó. Nhưng hôm nay cháu đã ở lại nhà được hai buổi tối.
Thạch Trường Canh chậm rãi nói:
- Cháu có thể nói cho chú biết, lúc này có phải cháu có việc gì đó cần làm không? Hoặc là cháu đã đổi ý, đã có dự định về nhà ở?
Vân Thanh chợt ngẩn ngơ:
- Chú Thạch, sao chú biết rõ như vậy?
- Những chuyện của cháu ở thành phố Giang Hải chú không biết, nhưng chỉ cần cháu về huyện Mộc Dương, tất nhiên chú sẽ biết, vì chú luôn chú ý đến cháu, cũng chính là những gì chú đã hứa với mẹ cháu.
Thạch Trường Canh chậm rãi nói:
- Nếu cháu chỉ về để thăm mẹ thì chú sẽ không đến, nhưng lần này ngoài ý muốn chính là cháu ở lại vài ngày, hơn nữa còn xảy ra xung đột với một vài người, dựa theo giao ước lúc đầu giữa chú và mẹ cháu, có lẽ chú nên cho cháu biết vài chuyện.
- Chú Thạch, chú...Chú có giao ước gì với mẹ cháu?
Vân Thanh rất kinh ngạc, nàng cũng có chút vội vàng.
- Tiểu Thanh, cháu trả lời vấn đề của chú cái đã, lần này sau cháu lại ở nhà lâu như vậy?
Thạch Trường Canh hỏi ngược lại.
Vân Thanh chợt trở nên trầm mặc, Hạ Thiên lúc này tiếp tục nói một câu:
- Vì chị Vân Thanh muốn về đây hưởng tuần trăng mật.
Thạch Trường Canh nghe được câu nói của Hạ Thiên thì không có chút tức giân mà dùng giọng chân thành hỏi:
- Tiểu Thanh, cháu nói cho chú biết, có phải như vậy không?
- Chú Thạch, cháu chỉ hy vọng mẹ biết mình có bạn trai, mẹ chỉ hy vọng cháu có thể ở lại nhà, nhưng năm xưa cháu không thể thực hiện được, cháu chỉ có thể dùng phương thức này để làm mẹ vui.
Vân Thanh khẽ nói.
Thạch Trường Canh vuốt cằm:
- Như vậy cháu sẽ quay lại thành phố Giang Hải?
- Đúng vậy, chú Thạch, cháu sẽ còn quay về, nhưng cháu nghĩ cũng nên thường xuyên về thăm nhà.
Vân Thanh khẽ gật đâu.
Thạch Trường Canh gật đầu, trên mặt có chút cao hứng, nhưng trong giọng nói vẫn khó nén thương tâm:
- Tiểu Thanh, cháu có biết không? Tuy mẹ chưa bao giờ nói với cháu, nhưng luôn hy vọng cháu có thể trở về, trở lại huyện Mộc Dương, trở lại nhà của mình.
Vân Thanh không khỏi giật mình:
- Phải vậy không? Nhưng...Mẹ chưa từng nói với cháu như vậy.
- Tiểu Thanh, khi cháu mười tuổi và rời khỏi huyện Mộc Dương ra ngoài đi học, mà từ khi đó đến lúc mẹ cháu mất đi, cháu chưa từng quay lại huyện Mộc Dương, những năm đó có rất nhiều chuyện xảy ra, cháu cũng không biết.
Thạch Trường Canh thở dài một hơi:
- Quá khứ, chú đã đồng ý với mẹ cháu, nếu cháu không trở lại thì chú sẽ vĩnh viễn không cho cháu biết những chuyện này. Nhưng bây giờ cháu đã quay lại, những việc này cháu nên biết, chú nghĩ bây giờ cháu có quyền được biết.
- Chú Thạch, là chuyện gì?
Trong lòng Vân Thanh không khỏi có chút bất an, trực giác nói cho nàng biết đây không phải là chuyện tốt.
- Tiểu Thanh, trước tiên cháu theo chú đến chỗ này.
Thạch Trường Canh không trả lời vấn đề của Vân Thanh ngay lập tức.
- Vâng, chú Thạch.
Vân Thanh cũng không do dự, nàng lập tức đồng ý, nàng cùng Hạ Thiên theo Thạch Trường Canh ra ngoài khách sạn.
- Cục trưởng!
Bên ngoài khách sạn có một tên thanh niên cường tráng đứng đợi bên cạnh xe cảnh sát, khi thấy Thạch Trường Canh thì hắn vội vàng bắt chuyện, sau đó kéo cửa xe.
- Cục trưởng.
Vân Thanh chợt ngẩn ngơ:
- Chú Thạch, chú...Chẳng lẽ chú là cục trưởng cục công an