Chương 767: Tôi Còn Chưa Ăn No.


- Đúng vậy, là tên Dương Lâm ngu ngốc nói chúng ta làm hại hắn không thể làm chủ nhiệm khu thường trú ở thủ đô, muốn đến đây chơi chúng ta. Còn tên Dương Lâm ngu ngốc kia lại sợ chúng ta ăn cơm chùa nên điện thoại gọi Dương Lâm đến.

Hạ Thiên thuận miệng trả lời.

Vân Thanh có chút kỳ quái:

- Sao cậu biết?

- Tôi nghe được rõ ràng.

Hạ Thiên giải thích, hắn thường xuyên giải thích với các bà vợ về vấn đề này:

- Chị Vân Thanh, lỗ tai của tôi rất linh, có thể nghe được rất xa.

Nếu là trước đó thì Vân Thanh sẽ không tin, nhưng bây giờ Hạ Thiên nói gì nàng căn bản đều sẽ tin, tất nhiên nàng cảm thấy Hạ Thiên là quái thai, đáng lý không nên xuất hiện ở xã hội này.

- Chị Vân Thanh, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta dùng cơm trước, món ăn đã được đưa đến rồi.

Hạ Thiên nói.

Thức ăn quả thật đã được đưa đến, vì vậy Vân Thanh cũng không nói thêm điều gì, nàng đã sớm đói bụng chịu hết nổi rồi.

Lần này món ăn tương đối phong phú, có cá có thịt và các món ăn thôn quê, còn có móng canh nấm mà Vân Thanh rất thích. Tối qua đến nay Vân Thanh đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, bây giờ nàng cần gấp rút bổ sung, vì vậy nàng chẳng cần giữ gìn hình tượng thục nữ, ăn uống không quá giữ phép lịch sự. Tất nhiên đây cũng không phải lần đầu tiên Hạ Thiên thấy tướng ăn uống khó coi của Vân Thanh, thực tế thì hắn còn ăn uống khó coi hơn cả Vân Thanh, rõ ràng có bộ dạng quỷ đói đầu thai.

Dương Miễu và Dương Lâm đứng cách đó không xa nhìn Hạ Thiên và Vân Thanh ăn cơm mà trợn mắt há mồm.

- Trời ạ, đây rõ ràng là một đôi quỷ đói.

Sau nửa ngày, Dương Lâm không nhịn được phải mắng một câu.

Dương Lâm vẫn khắc sâu trí nhớ với Vân Thanh, vì hắn thấy đây là một luật sư chuyên xen vào chuyện của người khác, làm hại hắn phải vứt bỏ phần chức quan béo bở. Hắn vất vả lắm mới có được chức vụ chủ nhiệm khu thường trú huyện Mộc Dương ở thủ đô, dù bây giờ khu thường trú đã bị hủy bỏ trên danh nghĩa, vị trí của hắn cũng chẳng có gì là cao, nhưng vấn đề ở chỗ vị trí của hắn có khá nhiều khoản thu béo bở.

Nhưng một chức quan béo bở như vậy cũng chỉ vì một Vân Thanh mà vuột khỏi tầm tay, cảnh sát thủ đô nói hắn báo bậy, phỉ báng và hãm hại người khác, quyết định bắt hắn. Tuy sau này có nhân viên chính quyền huyện Mộc Dương hỗ trợ kéo hắn từ cục công an ra ngoài, nhưng kết quả là hắn bị khối chính quyền huyện Mộc Dương kéo về. Điều đáng chết chính là hắn bị kéo về huyện Mộc Dương nhưng vẫn rảnh rỗi không được giao việc gì để làm, điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.

Dương Lâm không tự trách mình, hắn chỉ đổ lỗi cho nguyên nhân Vân Thanh xen vào chuyện người khác. Hắn thấy đây đều là do Vân Thanh làm ra, hắn cảm thấy Vân Thanh có chút quan hệ ở thủ đô, nhưng bây giờ huyện mộc dương này chính là xa trời xa hoàng đế, dù Vân Thanh có quan hệ với thủ đô cũng không làm gì được ở đây. Vì thế khi hắn thấy Vân Thanh có mặt ở huyện Mộc Dương thì quyết định ra tay trả thù.

Với tính cách trước đây của Dương Lâm thì nhất định sẽ kiếm vài tên côn đồ để trả thù, nhưng bây giờ thời cơ không đúng, hắn không muốn gây ra quá nhiều chuyện. Vì tuyến trên từng đã nói rõ, hắn cần phải an phận một chút, nếu không sẽ hoàn toàn không được dùng.

Mặt khác Dương Lâm lại nhận ra Hạ Thiên, biết rõ đây là kẻ đã đánh đám người của mình bị thương trong khách sạn thủ đô. Tuy tiểu tử này nhìn qua có vẻ rất bình thường nhưng hình như đánh nhau rất lợi hại, vì vậy mà Dương Lâm không dám vội vàng ra tay, nhưng hắn tìm được anh họ của mình, là Dương Miễu, quyết định để anh mình "chặt chém" Vân Thanh và Hạ Thiên, sau đó ép tội bọn họ ăn quỵt và đưa đến đồng công an. Dương Lâm có người quen ở đồn công an, hắn có rất nhiều biện pháp sửa trị hai người Hạ Thiên và Vân Thanh.

Nhưng Dương Lâm không ngờ, cuối cùng Vân Thanh lại thanh toán tiền, vì thế mà tất cả kế hoạch đành phải hủy bỏ, hắn chuẩn bị tìm cơ hội trả thù. Điều làm hắn cảm thấy bất ngờ chính là hai người này ngày hôm qua bị chém tám trăm đồng, hôm nay lại đến, hơn nữa lại gọi một hơi mười tám món ăn, điều này làm người ta cảm giác cả hai đến gây sự.

Sau khi nhận được điện thoại của Dương Miễu thì Dương Lâm lập tức chạy đến, hắn đang lo không tìm thấy cơ hội mà hai tên khốn kia lại đưa đầu đến tận cửa, hơn nữa chỉ cần nhìn bộ dạng là biết sắp ăn quỵt. Anh họ nói cho hắn biết, nếu hai người Vân Thanh không ăn cơm chùa thì hắn sẽ có được số tiền hơn mười ngàn, hắn cũng không tin hai người kia có thể tình nguyện bỏ ra một số tiền lớn như vậy cho một bữa cơm.

Nhưng khi thức ăn được đưa lên thì Dương Lâm cảm thấy có gì đó là lạ, cặp cẩu nam nữ này ăn con bà gì vậy? Chẳng lẽ vì thấy món ăn ở đây ăn ngon nên đến ủng hộ? Nhưng hắn thường xuyên ăn ở đây, tuy hương vị không tệ nhưng còn chưa đến mức độ quá ngon.

- Anh, có phải món ăn của các anh quá ít?

Dương Lâm nhịn không được phải hỏi.

- Lâm Tử, cậu cũng thấy đấy, món ăn không ít, chỗ này của anh cho vào rất đủ.

Dương Miễu lắc đầu:

- Xem ra có thể là tôi hiểu lầm, bọn họ thật sự chỉ đến dùng cơm.

Dương Lâm vẫn không tin:

- Dù bọn họ thật sự đến dùng cơm thì em cũng không tin bọn họ sẽ trả tiền, hơn mười ngàn đấy, một năm tiền lương của em cũng không được như vậy.

Tiền lươgn của Dương Lâm thật sự không cao, đây cũng là nguyên nhân làm hắn cảm thấy rất khó hiểu. Bây giờ hắn không làm gì, tuy tiền lương vẫn phát đều nhưng một tháng hơn một ngàn còn chưa đủ hắn ăn vào bữa cơm, hắn cần phải có thực quyền, như vậy mới moi ra tiền được.

- Đây là mốn ăn thứ mười tám.

Dương Miễu nói một câu, sau đó hắn và Dương Lâm nhìn Hạ Thiên tiêu diệt món ăn này một cách nhanh chóng. Lúc này Vân Thanh đã không còn ăn nữa, tuy tối nay nàng đã ăn không ít nhưng nếu so với Hạ Thiên thì có thể nói là gặp sư phụ, lúc này nàng đã rất no, căn bản không thể tiếp tục được nữa.

- Này, ông chủ.

Hạ Thiên lúc này nói một câu.

Dương Miễu vội vàng đi đến, hắn cố ý rất khách khí:

- Tiên sinh, có chuyện gì? Có phải muốn tính tiền?

- Ai nói tính tiền?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Dương Miễu:

- Tôi còn chưa ăn no, đưa menu ra, tôi còn muốn gọi món.

- Còn...Còn muốn ăn nữa sao?

Dương Miễu thiếu chút nữa thì choáng váng, người này ăn còn hơn cả Trư Bát Giới.

- Sao vậy, không thể gọi món sao?

Hạ Thiên rất mất hứng.

- Có thể, tất nhiên có thể, tôi sẽ đi lấy menu đến.

Dương Miễu không còn cách nào khác, đến lúc này hắn chỉ biết thực hiện theo yêu cầu của Hạ Thiên.

Lúc này Hạ Thiên lại không gọi nhiều, chỉ thêm một món thịt kho tàu. Dương Miễu thấy như vậy thì không khỏi yên tâm hơn, xem ra người này chỉ là chưa ăn no, có lẽ trong bụng còn một vài khoảng trống cần nhồi nhét.

- Này, cậu thật sự còn chưa no sao?

Đợi đến khi Dương Miễu bỏ đi thì Vân Thanh mới không nhịn được phải hỏi, nàng thật sự nghi ngờ vì sao Hạ Thiên có thể ăn được nhiều như vậy.

Hạ Thiên lại cười hì hì với Vân Thanh:

- Chị Vân Thanh, nếu ăn chị thì tôi sẽ vĩnh viễn không no.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #767