Chương 764: Giường Gỗ Đáng Thương.


Vân Thanh khẽ gật đầu:

- Thật ra đây là lần đầu tiên tôi ở lại đây, trước kia tuy ở lại nhưng chưa từng qua đêm ở đây.

- Sao vậy?

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

- Chị Vân Thanh, chị không thích chỗ này sao?

- Đúng vậy, tôi không thích chỗ này.

Vân Thanh khẽ trả lời.

- Chị Vân Thanh, nếu chị không thích ở đây thì chúng ta có thể vào thị trấn, sau đó thuê khách sạn cũng được.

Hạ Thiên vội vàng nói.

Vân Thanh trầm mặc một lúc, sau đó nàng lắc đầu:

- Không, tôi muốn ở đây, ít nhất đêm nay chúng ta phải ở đây.

Hạ Thiên cảm thấy chị Vân Thanh này rất kỳ quái, rõ ràng không thích vì sao lại ở đây? Nhưng hắn cũng không dò hỏi, đối với hắn thì chỉ cần ở cùng một chỗ với chị Vân Thanh là được, còn chuyện ở đâu, khác nhau không lớn.

- Tôi muốn ngủ.

Vân Thanh trầm mặc, sau đó nàng có chút mệt mỏi. Sáng nay nàng chạy xe vài giờ, chiều còn dọn dẹp vệ sinh, rất cực khổ.

- Được, chúng ta đi ngủ.

Hạ Thiên vội vàng trả lời.

Vân Thanh có chút chần chừ, cuối cùng nàng khẽ hỏi:

- Cậu có muốn đi tắm không?

- Không.

Hạ Thiên trả lời ngay:

- Tôi không cần tắm rửa cũng đã rất sạch sẽ rồi.

Vân Thanh suy nghĩ, sau đó nàng nhớ người này đã bận rộn cả buổi chiều nhưng không đổ mồ hôi, không thấy trên người dính chút tro bụi, vì vậy mà không khỏi thầm cảm thấy quá quái thai.

Đúng lúc này Vân Thanh cảm thấy vòng eo của mình bị xiết chặt, Hạ Thiên đã ôm nàng, sau đó nàng còn nghe thấy âm thanh:

- Chị Vân Thanh, hôm nay chị đã bận rộn khổ cực, để tôi giúp chị cởi quần áo.

Trong đầu Vân Thanh chợt bùng lên một ý nghĩ, người này có phải mỗi lần chiếm tiện nghi của nàng đều muốn lấy cớ đường hoàng hay không?

Tuy Vân Thanh cảm thấy cổ quái nhưng vẫn không từ chối, nàng để mặc cho Hạ Thiên cởi áo.

Từ trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, lúc này Hạ Thiên đã hôn lên cặp môi đỏ mọng của Vân Thanh, ngay sau đó hắn bắt đầu quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng.

Khi thấy chị Vân Thanh dịu dàng ngoan ngoãn thì Hạ Thiên không khỏi cảm thấy hưng phấn, động tác của hắn có hơi chậm lại. Hắn dùng một tay đặt lên mông lớn của chị Vân Thanh, một tay chậm rãi cởi quần áo của nàng, từng bước chiếm lấy tất cả cứ điểm trên người nàng một cách đâu vào đấy.

Khi quần áo trên người Vân Thanh càng giảm bớt thì môi Hạ Thiên cũng dần di chuyển xuống, từ môi đến chiếc cổ trắng, sau đó đến ngực, lại tiếp tục đi xuống... ....

Vân Thanh khẽ rên lên một tiếng yêu kiều, thân thể mềm mại không khỏi vặn vẹo, trong lòng sinh ra cảm giác khô nóng, còn có chút khát vọng.

- Chị Vân Thanh, thân hình của chị rất tốt.

Không biết qua bao lâu, Vân Thanh cuối cùng nghe thấy tiếng nói của Hạ Thiên vang lên bên tai. Lúc này nàng mới giật mình vì cơ thể đã trống trơn, tất cả đều bộc lộ trước mắt hắn.

Dáng người Vân Thanh thật sự rất tốt, rất trưởng thành, đặc biệt là cặp mông, to lớn trắng như tuyết, có thể nói là hoàn mỹ, co dãn kinh người, điều này làm Hạ Thiên khó thể rời tay.

- Tắt đèn đi.

Vân Thanh khẽ nói, tuy nàng không kháng cự hành vi thân mật của Hạ Thiên, nhưng lúc này nàng cũng có chút căng thẳng.

- Chị Vân Thanh, tôi muốn thấy chị rõ ràng một chút.

Hạ Thiên không muốn tắt đèn, tuy thị lực của hắn rất tốt, có thể thấy rõ ràng trong bóng tối, nhưng hắn cảm thấy có đèn thì tốt hơn, sẽ càng làm cho là da Vân Thanh nhẵn nhụi kinh người.

Hạ Thiên cuối cùng cũng ôm ngang Vân Thanh, hắn đặt nàng lên giường.

Khi thấy Hạ Thiên cởi quần áo thi Vân Thanh không khỏi nghiêng người tránh mắt, nàng vẫn không quen, cuối cùng dứt khoát nằm sấp xuống giường.

-Chị Vân Thanh, chị quả nhiên hiểu tôi, biết rõ tôi thích chị nằm sấp thế này.

Hạ Thiên thì thào nói, sau đó hắn nằm đè lên.

- Ư... ....

Một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên, chiếc giường gỗ bắt đầu kêu lên kẽo kẹt.

Nửa giờ sau.

Vân Thanh khẽ ghé sát vào người hạ thiên, tâm tình của nàng rất phức tạp, cuối cùng nàng cũng trở thành một người phụ nữ thật sự. Sự kiện làm nàng cảm thấy rất đau đớn, bây già đã không còn tạo nên cảm giác như trước.

- Hạ Thiên có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?

Vân Thanh khẽ hỏi.

- Chị Vân Thanh, có chuyện gì?

Hạ Thiên vẫn còn vuốt ve cặp mông lớn của Vân Thanh, cảm xúc tuyệt vời làm hắn cực kỳ lưu luyến.

- Tôi không biết vì sao tôi lại không ghét cậu, nhưng dù là thế nào thì cậu phải để tôi không bao giờ ghét cậu, cậu có đồng ý không?

Vân Thanh khẽ nói.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Chị Vân Thanh, cả đời này chị sẽ thích tôi.

- Phải không?

Trong lòng Vân Thanh có chút mê man, nàng không bết mình thật sự yêu Hạ Thiên, nàng chỉ biết bây giờ hắn là người đàn ông duy nhất mà mình có thể tiếp xúc thân mật. Vì vậy nàng quyết định cùng ở một chỗ với hắn, nàng muốn làm một người phụ nữ bình thường, mà bây giờ nàng cũng đã cảm thấy mình giống một người phụ nữ bình thường.

Mông truyền đến cảm giác dị thường, hình như bộ phận nào đó lại bùng lên khát vọng, hơn nữa lại càng tăng trưởng.

- Chị lại muốn.

Vân Thanh đột nhiên khẽ nói.

Hạ Thiên nghe nói như vậy thì chợt cảm thấy vui vẻ, chị Vân Thanh thì ra thật sự muốn để hắn làm osin trên giường cả buổi tối, mà loại công tác khổ cực này hắn làm không biết mệt, vì vậy hắn đặt Vân Thanh xuống dưới, tiếp tục cần cù cày cấy.

Cuối cùng cả buổi tối Hạ Thiên đã thỏa ước nguyện làm osin, hắn liên tục cày cấy mảnh đất hoang của Vân Thanh, hoàn toàn cày đất hoang thành đất ruộng, hơn nữa còn liên tục gieo hạt. Xem ra chiếc giường gỗ đáng thương phải keo gào khóc lóc cả buổi tối.

Vân Thanh lại muốn một lần nữa, mãi đến lúc nàng co giật co quắp thành một đống bùn nhão thì mới không còn cầu hoan. Khoảnh khắc này đã là sáng sớm, hai người ôm nhau ngủ cho đến giữa trưa.

- Tôi đi tắm.

Vân Thanh tỉnh lại thì phát hiện Hạ Thiên cũng tỉnh, nhưng Hạ Thiên vẫn chưa rời khỏi giường, hắn chỉ nghiêng người thưởng thức thân thể của nàng.

- Chị Vân Thanh, đợi lát nữa rồi tắm.

Hạ Thiên lập tức nói.

- Cậu còn muốn làm gì?

Vẻ mặt Vân Thanh không khỏi đỏ lên, nàng cho rằng Hạ Thiên còn muốn hoạt động. Lúc này nàng nhớ đến tình cảnh mình chủ động cầu hoan tối qua mà gò má nóng lên phát sốt, tối qua nàng không biết suy nghĩ thế nào mà chẳng khống chế được như vậy.

Hạ Thiên nhảy dựng lên, nhưng hắn cũng không mặc quần áo, hắn lấy ra hai cây ngân châm, sau đó nghiêm trang nói với Vân Thanh:

- Chi Vân Thanh, chờ tôi tẩy tủy cho chị rồi tắm rửa sau.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #764