Trước nay bắt cóc đều được coi là án lớn, lần này Vân Tiểu Đông bị bắt cóc và Hoàng An Bình tự mình dẫn đội xử lý, không chỉ vì Lý Bình có quen biết với Vân Thanh, quan trọng là án bắt cóc trước nay luôn được coi trọng.
Nhưng thật ra án bắt cóc cũng không nhiều, bình thường mỗi tháng khó có một vụ, nhưng bây giờ mới nửa ngày đã có hai vụ, tất nhiên Hoàng An Bình sẽ cực kỳ kinh ngạc. Nhưng khi hắn biết rõ nhân thân của người bị bắt cóc thì không còn là kinh ngạc bình thường, hắn thật sự kinh hoàng.
Bị bắt cóc là một người phụ nữ, tên là Tô Mỹ Bình, tuy cũng họ Tô nhưng không có quan hệ gì với Tô gia trong tam đại gia tộc thành phố Giang Hải. Đây là một giảng viên trường cao đẳng, vừa bốn mươi, nếu chỉ là như vậy thì quá bình thường, nhưng thực tế lại không bình thường, vì chồng của nàng chính là cục trưởng cục công an tỉnh Bình Hải, là Hào Đồ.
Đường đường là vợ của cục trưởng cục công an tỉnh lại bị người ta bắt cóc, như vậy rõ ràng là sự sỉ nhục cảnh sát Bình Hải, tuyệt đối khó thể bỏ qua. Mà bọn cướp rõ ràng lại lớn gan bắt cóc phu nhân của cục trưởng cục công an tỉnh, điều này thật sự làm người ta khiếp sợ.
Tô Mỹ Bình đã bị bắt cóc nửa giờ trước, khi nàng dạy học và đang trên đường về nhà thì có vài tên đàn ông bị mặt bắt nàng đưa đi. Khi Hào Đồ nhận được tin tức thì cục trưởng cục công an thành phố Giang Hải là Hoàng Hải Đào cũng nhận được tin, lão tự mình dẫn người đến hiện trường, lão muốn dùng tốc độ nhanh nhất đưa Tô Mỹ Bình quay về.
Chuyện này tạo nên áp lực rất lớn với cảnh sát, thực tế bây giờ cả chính quyền cao tầng của tỉnh Bình Hải cũng biết chuyện, bọn họ cũng tương đối coi trọng vấn đề này. Nếu những người dân thường biết ngay cả vợ của cục trưởng cục công an tỉnh cũng bị bắt cóc, như vậy bọn họ còn yên tâm sao?
Sau khi sự việc phát sinh thì Hoàng An Bình cũng không quan tâm chuyện bên phía Vân Thanh, hắn nhanh chóng đưa vài tên cảnh sát bỏ đi, vì vậy mà tên Ngưu Thủy Sinh tự xưng là Thủy ca lại tránh được một kiếp.
Còn tên A Hỏa thì không may mắn như vậy, Hạ Thiên nghe nói tên kia thiếu chút nữa đã bóp chết Vân Tiểu Đông, vì vậy hắn bắt Ngưu Thủy Sinh đưa mình đi tìm tên A Hỏa vẫn còn hôn mê, sau đó hắn đâm cho đối phương vài châm, để người này hoàn toàn ngủ ngất.
- Này, nhớ kỹ, chú vì cứu Tiểu Đông mà đánh chết tên này, sau này đừng nói người khác mình là cướp, nếu không cảnh sát túm cậu, anh sẽ chẳng quan tâm.
Hạ Thiên nói một câu với Ngưu Thủy Sinh, sau đó cũng không quan tâm phản ứng của đối phương mà bỏ đi, chạy về khu dân cư Kim Thái.
Tiền Đa Đa cũng đã bỏ đi, Hạ Thiên cũng cho hắn mang theo số tiền chín triệu quay về, dù sao bây giờ cũng không cần sử dụng, như vậy cứ để Tiền Đa Đa trông coi. Bây giờ Hạ Thiên cảm thấy Tiền Đa Đa rất tốt, nói tiền thì có tiền, thuận lợi hơn ngân hàng rất nhiều.
- Chú xấu xa, chú vừa đi đâu vậy?
Vân Tiểu Đông thấy Hạ Thiên quay về thì tò mò hỏi.
- Chú ra ngoài tản bộ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Phải không?
Vân Tiểu Đông có chút nghi ngờ:
- Người ta ăn cơm tối xong mới tản bộ, chú xấu xa đã ăn tối chưa?
- Chưa.
Hạ Thiên nói, hắn thật sự chưa ăn gì.
- Chú xấu xa, chú ăn cơm cùng với cháu nhé? Chị Lê An đang nấu cơm.
Vân Tiểu Đông lập tức nói.
- Được.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ đồng ý, thật ra hắn không muốn đi, hắn còn muốn chị Vân Thanh thực hiện ước định.
- Hạ Thiên, cậu nhìn Tiểu Đông kìa, chỗ họng có vết đỏ, không sao đấy chứ?
Vân Thanh mở miệng hỏi, giọng điệu có chút dịu dàng, hoàn toàn không giống với những lời trước kia nói với Hạ Thiên.
- Không có gì.
Hạ Thiên nhìn nhìn, sau đó hắn sờ tay lên cổ Vân Tiểu Đông:
- Được rồi, không sao nữa.
- À, thật sự không đau, vừa rồi nói chuyện còn có hơi đau cổ.
Vân Tiểu Đông dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hạ Thiên:
- Chú xấu xa, chú thật sự lọi hại.
- Điều này là đương nhiên, chú rất lợi hại.
Hạ Thiên không phủ nhận mình lợi hại, hắn cười hì hì với Vân Thanh:
- Chị Vân Thanh, chúng ta nói những gì ở thủ đô, chị còn nhớ rõ chứ?
Vẻ mặt Vân Thanh hơi đỏ, nàng muốn nói gì đó lại thôi.
- Mẹ, mẹ và chú xấu xa đã nói gì với nhau ở thủ đô vậy?
Vân Tiểu Đông có chút tò mò.
- Con nít đừng xen vào những chuyện thế này.
Vân Thanh khẽ nói.
- Mẹ, có phải chú xấu xa muốn kết hôn với mẹ không?
Vân Tiểu Đông tiếp tục truy vấn.
- À, không phải.
Vân Thanh chợt ngẩn ngơ, sau đó trả lời.
- À, chẳng lẽ các người thích ở chung? Mẹ, vậy sau này buổi tối con chỉ có thể ngủ cùng với chị Lê An sao?
Vân Tiểu Đông tiếp tục hỏi;
- Mẹ ngủ chung với chú xấu xa phải không?
Vân Thanh lập tức xấu hổ không thôi, trẻ con biết nhiều chuyện đúng là thương không nổi, mới nhiêu đó tuổi sao lại biết những chuyện như vậy?
Vân Thanh không biết trả lời thế nào nhưng Hạ Thiên lại nghiêm trang nói:
- Đúng vậy, sau này chú sẽ cùng chị Vân Thanh ngủ chung.
- Chú xấu xa, chú và mẹ sẽ sinh em bé sao? Các người có em bé thì có còn quan tâm đến con nữa không?
Vân Tiểu Đông có chút căng thẳng.
Vân Thanh thiếu chút nữa thì ói máu, tiểu nha đầu sao biết đủ mọi thứ thế này?
Đúng lúc này thì điện thoại của Hạ Thiên vang lên, điều này xem như giúp Vân Thanh, nàng không cần trả lời câu hỏi của Tiểu Đông.
- Chồng, Tiểu Đông đã về chưa?
Người điện thoại đến là Sở Dao, điện thoại vừa nối thông thì nàng đã hỏi ngay.
- Đúng vậy, đã sớm quay về.
Hạ Thiên trả lời.
- Chồng, cậu rất quen biết cục trưởng cục công an tình Hào Đồ sao?
Sở Dao lại hỏi.
- Không phải rất quen, sao vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực, Sở Dao sao lại quan tâm đến ông già Hào Đồ?
- Là thế này, vợ của Hào Đồ là Tô Mỹ Bình không phải bị người ta bắt cóc sao?
Sở Dao nhanh chóng nói:
- Vừa rồi Hoắc Tiểu Xuyên vừa điện thoại đến cho em, nói là bọn họ muốn đi bắt đám cướp bắt cóc Vân Tiểu Đông, kết quả là không cẩn thận tìm được một nhóm khác. Đến khi bọn họ thu phục được đám cướp thì phát hiện bọn này bắt cóc không phải là Vân Tiểu Đông mà là Tô Mỹ Bình. Bây giờ Tô Mỹ Bình ở trong tay bọn họ, nếu trực tiếp đưa cho cảnh sát thì có chút phiền toái, hơn nữa dù sao cũng là dân giang hồ, đi gần cảnh sát cũng không nên. Vì vậy em muốn anh hỗ trợ đưa Tô Mỹ Bình cho Hào Đồ, còn vài tên cướp, đều là người bên ngoài vào Giang Hải, anh chỉ cần giao cho Hào Đồ là được.
- Như vậy sao? Không có vấn đề, anh sẽ điện thoại cho cảnh sát tỷ tỷ, thuận tiện cho chị ấy đứng ra giải quyết.
Hạ Thiên đồng ý, sau đó hắn nói một câu:
- Những năm nay trình độ của bọn cướp là quá kém.