Một bãi đậu xe khổng lồ dưới mặt đất, Isabella đang cầm súng ngắn, nàng dùng một tay ôm lấy Ngải Vi Nhi tránh sau một chiếc xe, vẻ mặt rất lo lắng.
Lúc này vẻ mặt Ngải Vi Nhi tái nhợt, khóe miệng co vết máu, rõ ràng bị thương rất nặng.
- Isabella, em mau đi đi, đừng quan tâm đến chị, nếu không chúng ta khó ai giữ được mạng sống.
Ngải Vi Nhi dùng giọng suy yếu nói:
- Đối thủ quá mạnh mẽ, em cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Không huấn luyện viên, em sẽ không để mặc chị.
Isabella nói rất kiên quyết:
- Nếu đi thì chúng ta cùng đi, không thể cho chị chết ở đây được.
- Isabella, đừng ngớ ngẩn, chúng ta là sát thủ, mà sát thủ thì có thể chết bất cứ lúc nào, chị chết ở đây cũng không đáng gì, nhưng em còn sống thì phải đi, đừng ở đây chịu chết, đây không phải là phong cách của chúng ta.
Ngải Vi Nhi có hơi lớn tiếng, trong giọng nói còn mang theo hương vị mệnh lệnh:
- Chị là huấn luyện viên của em, bây giờ em nghe lời chị, lập tức rời khỏi chỗ này, rời khỏi thủ đô.
- Thật xin lỗi, huấn luyện viên, sau khi chúng ta trốn ra ngoài thì chị có thể trừng phạt em, nhưng bây giờ em không thể nghe theo mệnh lệnh của chị.
Isabella rất quyết tâm, khi nàng định nói thêm điều gì đó thì tiếng bước chân nặng nề chợt vang lên ở lối vào.
Isabella khẽ đứng lên, dưới ánh đèn không quá sáng của bãi đậu xe, nàng nhìn ra xa chỉ thấy một thânh hình cao lớn đi tới. Đối phương giống như cố ý làm cho tiếng bước chân trở nên nặng nề, dù cách xa nhau vài trăm mét nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được khí thế hùng mạnh bùng ra trên người đối phương, đây là sát khí làm người ta không rét mà run.
Khi thấy hình bóng cao lớn kia thì Isabella chợt cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Không lâu trước đó huấn luyện viên bách chiến bách thắng của nàng đã bị đối phương đánh bại, tuy nàng đã bất ngờ đến cướp huấn luyện viên ra, nhưng đối phương vẫn hùng mạnh làm nàng sợ hãi.
- Huấn luyện viên, chị ở đây đừng nhúc nhích, em sẽ thu hút sự chú ý của hắn.
Isabella cúi người hạ giọng nói.
- Em đừng đi chịu chết.
Ngải Vi Nhi cắn răng:
- Em căn bản không phải là đối thủ của hắn.
- Không sao, huấn luyện viên, em chỉ muốn kéo dài chút thời gain, chồng nhỏ sẽ đến ngay.
Isabella khẽ nói một câu, sau đó nàng nhanh chóng chạy sang phía bên kia.
- Đùng, đùng, đùng.
Sau khi rời xa Ngải Vi Nhi thì Isabella lập tức bắn vài phát súng, nàng cố ý thu hút đối phương, như vậy nàng có thể tranh thủ thời gian cho huấn luyện viên.
Sách lược của Ngải Vi Nhi rõ ràng là đúng, đối phương nhanh chóng phát hiện ra nàng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến. Khoảnh khắc sau tên này đã xuất hiện trước mặt Isabella chưa đến mười mét, rõ ràng những phát súng của Isabella vừa rồi đã hoàn toàn thất bại.
Vẻ mặt Isabella có chút tái nhợt, đối phương hùng mạnh vượt ngoài dự đoán của nàng, nàng căn bản không thể kéo dài thời gian được nữa.
- Đứng lại, nếu không tôi nổ súng.
Isabella dùng súng chĩa vào người đàn ông cao lớn đẹp trai rồi quát lên nghiêm nghị.
- Cô có thể nổ súng.
Người đàn ông cười nhạt một tiếng:
- Đáng tiếc, thứ nhất là cô không bắn trúng tôi, thứ hai, súng của cô căn bản đã không còn đạn.
Vẻ mặt Isabella chợt biến đổi lớn, súng của nàng quả thật đã hết đạn, nếu không nàng đã trực tiếp nổ súng, cần gì phải ra vẻ như vậy?
- Đệ nhất công tử thủ đô quả nhiên danh bất hư truyền.
Isabella đột nhiên nở nụ cười quyến rũ, bây giờ nàng muốn kéo dài thời gian, tất nhiên sẽ phải tìm lời để nói.
Người đàn ông cao lớn này chính là đối tượng ám sát của Isabella và Ngải Vi Nhi, là đệ nhất công tử thủ đô và tự xưng là Triệu Công Tử. Đáng tiếc trong tin tức tình báo của Ám Ảnh Đoàn chỉ nói Triệu Công Tử là đệ nhất công tử thủ đô, vệ sĩ bên cạnh rất đông, lại không biết hắn có năng lực siêu cường. Lúc này nàng và Ngải Vi Nhi tìm được thời cơ Triệu Công Tử ở một mình, vì vậy cả hai đều cho rằng đó là cơ hội tuyệt hảo để ám sát, nhưng ngay sau đó cả hai phát hiện sự thật căn bản không phải là như vậy, cơ hội tuyệt hảo đó giống như được đối phương xếp đặt sẵn.
- Có rất nhiều người muốn ám sát tôi nhưng chưa bao giờ có ai chạy thoát, các người có thể trốn đến đây, cũng là ngạc nhiên lớn cho tôi.
Triệu Công Tử nhìn Isabella, hắn cũng không ra tay, rõ ràng hắn cũng không quá nóng nảy:
- Gần đây tôi rất tôn trọng đối thủ có thực lực, vì vậy nếu cô nói rõ là ai thuê sát thủ giết tôi, tôi sẽ cho hai người một con đường sống.
- Triệu Công Tử, anh nói chuyện phải biết nắm chắc.
Isabella khẽ cười:
- Nếu anh chịu thả chúng tôi, tất nhiên chúng tôi sẽ nói rõ cố chủ là ai cho anh biết.
- Phải không?
Triệu Công Tử cười nhạt một tiếng:
- Tôi thích người sảng khoái nhưng không thích kẻ lừa gạt, vì vậy nếu các cô đồng ý nói ra tên chính chủ, tôi sẽ thả các cô ra, nếu cô muốn kéo dài thời gian hoặc chơi trò gì, tôi có thể bảo đảm cái chết của các cô sẽ rất thảm.
- Triệu Công Tử, chúng tôi muốn sống, sao có thể đùa giỡn được?
Isabella nói với gương mặt tràn đầy nụ cười.
- Tôi muốn mọt cái tên.
Vẻ mặt Triệu Công Tử trầm xuống:
- Tôi cho cô ba giây.
Isabella chợt ngẩn ngơ, nàng thật sự không phải không nghĩ ra một cái tên nào, chẳng qua nàng không biết chính chủ là ai.
- Tôi đã cho cô cơ hội, đáng tiếc là cô không quý trọng.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một luồng lực lượng khổng lồ cuốn tới, Triệu Công Tử đột nhiên tấn công.
- Á!
Isabella còn chưa kịp phản ứng thì vai trái đã trúng đòn, nửa người chợt tê dại.
- Cuối cùng tôi cho cô một cơ hội, nói ra tên cố chủ, nếu không tôi đập nát gương mặt xinh đẹp của cô.
Triệu Công Tử lạnh lùng quát.
Một tiếng xé gió vang lên, Triệu Công Tử đột nhiên xoay người, hai cây phi đao phóng về phía hắn.
- Isabella, chạy mau.
Giọng nói có chút suy yếu của Ngải Vi Nhi chợt truyền đến, nàng một tay chống lên thân xe, một tay liên tục ném phi đao, cố gắng tranh thủ cơ hội cho Isabella bỏ chạy.
- Không.
Isabella đột nhiên quát lớn, nửa cơ thể tê dại đã bình phục, nàng chủ động đánh về phía Triệu Công Tử, một đấm rất mạnh.
Triệu Công Tử vung tay lên tùy ý chụp vài cái và thu giữ phi đao của Ngải Vi Nhi, khi nắm đấm của Isabella đến gần thì hắn chỉ tùy ý nhấc tay phải.
Isabella cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ phóng đến, dù bây giờ khí lực nàng mạnh hơn xưa rất nhiều nhưng cũng không phải là đối thủ của Triệu Công Tử. Nàng không thể nào đứng vững, luồng lực lượng đẩy nàng ra phía sau vài bước.
- Keng, keng, keng... ....
Triệu Công Tử ném vài chục cây phi đao xuống đất, sau đó nói bằng giọng khinh thường:
- Còn thủ đoạn gì thì sử dụng hết đi.