- Hạ Thiên, em làm sao vậy?
Chẳng biết từ khi nào An Khả Khả biết mình có thể nói chuyện, nàng cùng giọng lo lắng hỏi.
- Không có gì, anh giúp em tắm rửa là được.
Âm thanh của Hạ Thiên truyền vào tai An Khả Khả, ngay sau đó nàng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, nàng bị Hạ Thiên bế lên. Một lát sau nàng lại cảm thấy mịnh được tắm bằng nước ấm, hơn nữa còn có một bàn tay nóng bỏng đang vuốt ve nàng.
Khi bàn tay nóng bỏng này sờ khắp cơ thể An Khả Khả, cuối cùng chuyển lên vuốt ve gương mặt nàng, đồng thời nàng cũng có thể mở to mắt, khi nàng mở mắt thì thấy Hạ Thiên đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình.
- Anh...Sao anh lại nhìn em như vậy?
An Khả Khả gắt giọng.
- Sa của em giống như thật sự biến dị.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào An Khả Khả rồi thì thào.
- Cái gì là biến dị?
An Khả Khả lúc này không muốn mắng Hạ Thiên, nàng chỉ cong miệng lên:
- Da của em không phải như trước sao?
An Khả Khả vừa nói vừa nhìn vào mình trong gương, sau khi xem thì nàng chợt ngây người, đây là nàng sao? Hoặc là nói cô gái có làn da bừng sáng trong gương là nàng sao?
- Trước đó em còn tưởng rằng trên đời này không ai có làn da hơn em, bây giờ em mới hiểu thì ra vẫn còn một người có làn da tốt hơn em.
An Khả Khả dùng giọng dịu dàng nói, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên, ánh mắt lóng lánh:
- Vừa rồi anh mới làm gì em?
- À, vị em ăn quá nhiều, đầu tiên là uống cà phê có chứa chất gây mê, sau đó là rượu mạnh, trong rượu còn có chất kích thích. Nếu anh trực tiếp dùng phương pháp giải độc kiểu cũ thì sợ rằng sẽ gây ra thương tổn cho em, vì vậy anh dứt khoát dùng Ngịch Thiên Bát Châm để tẩy tủy.
Hạ Thiên trả lời, hắn thật ra đã biết nghịch thiên đệ tứ châm là biện pháp tốt nhất, nhưng trước đó hắn còn có chút do dự, rốt cuộc có để An Khả Khả làm vợ không? Nhưng sau khi An Khả Khả lột trần tất cả thì hắn đã đưa ra quyết định.
- À, như vậy em đã khỏi rồi sao?
An Khả Khả duyên dánh hỏi, lúc này nàng đã ý thức được mình không còn cảm giác khô nóng mất bình thường, trong lòng cũng không còn cảm giác khát khao mãnh liệt.
- Tất nhiên là em đã tốt rồi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- A!
An Khả Khả chợt bùng lên cảm giác quái dị, chẳng biết tại sao nàng có chút thất lạc. Vốn nàng cho rằng mình sẽ chào đón thời khắc quan trọng nhất, sẽ từ một thiếu nữ thành phụ nữ thật sự.
Lúc này Hạ Thiên lại vung tay bế An Khả Khả lên, sau đó hắn đi ra đặt nàng lên giường.
- Anh..Anh phải làm sao?
An Khả Khả chợt ngẩn ngơ, sau đó không nhịn được phải khẽ hỏi.
Hạ Thiên không nói gì, hắn chỉ nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người.
An Khả Khả lập tức hiểu ra, chuyện kia cuối cùng cũng sẽ phát sinh, vì vậy mà nhịp tim của nàng chợt gia tăng, chẳng biết từ khi nào cảm giác khao khát lại lan tràn, thân thể của nàng lại khô nóng. Khi Hạ Thiên ôm lấy nàng, thậm chí nàng còn chủ động ôm lấy hắn.
Sáng sớm hôm sau.
Tiếng chuống điện thoại động lòng người kéo Hạ Thiên từu giấc ngủ mơ tỉnh lại, hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nghe điện thoại, trong giọng nói có chút mất hứng:
- Này, sáng sớm điện thoại cho anh làm gì?
- À, Thiên ca, xấu hổ quá, lát nữa em sẽ điện thoại lại cho anh.
Người điện thoại đến là Thường Tiểu Bảo, hắn có chút vội vàng.
- Này, chú đã điện thoại đến rồi, có gì cứ nói.
Hạ Thiên cũng không muốn bị đối phương quấy rầy lần thứ hai.
- Thiên ca, thật ra cũng không có gì, em chỉ muốn nói với anh Trịnh gia thật sự xay ra chuyện, em nghĩ anh sẽ muốn biết.
Thường Tiểu Bảo vội vàng nói, giọng điệu hưng phấn:
- Thiên ca, anh không biết đấy thôi, sau tối qua em đã dùng một biện pháp lời Trịnh Khắc Lương về nhà, sau đó đến hơn mười giờ thì cảnh sát ập vào, Trịnh Khắc Lương bị bắt.
- Ủa, tên kia còn chưa việc gì sao?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Không có, nhưng em vừa nhận được tin tức từ cục công an, nghe nói Trịnh Khắc Lương và cha cùng chơi tay ba với một người phụ nữ, kết quả làm ra nhân mạng, cha hắn và người phụ nữ kia đều chết. Còn nữa tên Lý Đạo Minh đáng giận cũng xong đời, bây giờ Trịnh Khắc Lương là ngừoi hiềm nghi nhất, vì vậy mà khó thể thoát ra, ha ha.
Thường Tiểu Bảo rất vui vẻ, tất nhiên hắn biết sự việc không phải như vậy, nhưng hắn chỉ cần kết quả mà thôi. Bây giờ kết quả này làm hắn hưng phấn, tất nhiên cũng thấy được sự hùng mạnh của Hạ Thiên.
- Biết rồi.
Hạ Thiên cũng không có hứng thú, hắn cũng không quan tâm đén đám người kia.
- Đúng rồi, Thiên ca, An Khả Khả không sao đấy chứ?
Thường Tiểu Bảo lại hỏi mọt câu.
- Tất nhiên sẽ không sao.
Hạ Thiên có chút mất vui:
- Ở cùng anh thì sao có chuyện được?
- Điều này...Thiên ca, anh có thể giúp em một chút được không? Tiểu Bình và Tiểu Lan muốn chữ ký của An Khả Khả... ....
Thường Tiểu Bảo ngượng ngùng nói.
Hạ Thiên lập tức cắt đứt lời Thường Tiểu Bảo:
- Đợi đến khi cô ấy tỉnh ngủ đã, bây giờ đừng làm phiền anh, anh còn phải ngủ.
Hạ Thiên để điện thoại xuống, hắn định ngủ tiếp nhưng trong ngực lại chuyển động, An Khả Khả đã tỉnh, nàng dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn Hạ Thiên rồi nũng nịu hỏi:
- Ai vậy?
- Chính là tên lái xe tối qua, là Thường Tiểu Bảo.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn ngáp một cái:
- Mặc kệ hắn, tiếp tục ngủ thôi.
- Ừ!
An Khả Khả dịu dàng nói, sau đó nàng lại chen vào lòng Hạ Thiên, ôm hắn càng chặt hơn. Sau đó cả hai đều nhắm mắt ngủ, nhưng còn chưa kịp ngủ thì tiếng đập cửa ầm ầm vang lên.
- Ai vậy?
An Khả Khả hỏi một câu.
- Xin hỏi có phải An Khả Khả tiểu thư hay không?
Ngoài cửa truyền đến âm thanh:
- Chúng tôi là cảnh sát tổ trọng ánh cục công an khu Đông thủ đô, chúng tôi có một vụ việc cần An tiểu thư hỗ trợ.
- Đợi một chút.
An Khả Khả nói một câu về phía cửa, sau đó nàng quay mặt nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt lo lắng:
- Làm sao bây giờ? Chăng lẽ Trần Di tố cáo chúng ta?
- Không cần sợ, Trần Di chết rồi.
Hạ Thiên an ủi An Khả Khả một câu:
-Tôi đi ra đuổi đám cảnh sát kia đi là được.
Hạ Thiên lập tức thức dậy, hắn mặc quần áo tử tế, sau đó mở cửa phòng quát một câu:
- Này, cút hết cho tôi, đừng đến làm phiền.