- Chị Di, cũng chỉ có chị là tốt nhất.
An Khả Khả lập tức vui sướng trở lại, khi thấy Trần Di không ép nàng đi ký hợp đồng, điều này làm cho nàng không còn nghi ngờ Trần Di.
Trần Di lấy điện thoại ra, nàng gọi điện. Một lát sau nàng nói với An Khả Khả:
- Không có gì, Trịnh tiên sinh đã đồng ý, chúng ta có thể ký hợp đồng vào sáng mai.
- À, vậy thì được, sáng mai thì được.
An Khả Khả đồng ý.
- Đúng rồi, Khả Khả, bây giờ em đói bụng chưa? Chị cho người đưa đồ ăn đến?
Trần Di hỏi.
- À, đói thật rồi.
An Khả Khả xoa xoa bụng:
- Chị Di, chị còn chưa nói thì em chưa biết, bây giờ chị nhắc nhở làm em cảm thấy rất đói.
Trần Di lại nhấc điện thoại lên, sau đó nói với An Khả Khả:
- Phòng bếp nói bây giờ rất bận, có lẽ phải chờ nửa giờ, nếu không em xuống ly cà phê nhé.
- Được rồi, chị nhớ bỏ nhiều đường một chút.
An Khả Khả gật đầu.
Trần Di nhanh chóng pha cà phê, nàng bưng đến cho An Khả Khả. Cà phê có hơi nóng, An Khả Khả vừa lên mạng vừa nhâm nhi, khi nàng uống xong thì đã hơn mười phút.
- Kỳ quái, vì sao uống cà phê lại buồn ngủ như vậy?
An Khả Khả đột nhiên cảm thấy trước mắt mơ hồ, hai mí mắt sụp lại.
An Khả Khả ngáp một cái rồi lầm bầm:
- Chị Di, em đi ngủ trước, chút nữa nhớ gọi em dậy ăn cơm.
An Khả Khả nói xong thì ngã xuống ngủ say như chết.
... ....
Không biết bao lâu thì An Khả Khả chợt tỉnh lại, nàng cảm thấy đầu óc hỗn loạn, mí mắt nặng nề, nàng rất muốn mở mắt nhưng không thể.
Một chất lỏng lạnh buốt chợt đổ ập vào miệng An Khả Khả, chảy vào cổ họng nàng. Lúc này nàng cảm thấy cổ họng nóng bỏng, nàng lập tức hiểu ra đó là rượu, hơn nữa còn là rượu mạnh mà trước nay nàng chưa từng được uống.
- Khụ, khụ... ....
An Khả Khả không thích hương vị loại rượu này, nàng không muốn uống, nhưng nàng bị rót vài ngụm lớn, cuối cùng sặc sụa và ho khan.
Nhưng rượu mạnh cũng làm cho An Khả Khả thanh tỉnh hơn một chút, nàng cuối cùng cũng mở mắt, sau đó nàng thấy một gương mặt quen thuộc, người đang rót rượu cho nàng không phải ai khác mà chính là Trần Di.
- Chị Di, chị...Chị làm gì vậy?
An Khả Khả cũng không phải quá thanh tỉnh:
- Điều này...Đây là nơi nào? Đây không phải là khách sạn... ....
An Khả Khả phát hiện lúc này mình cũng ở trên giường nhưng không phải là giường khách sạn, nàng đang ở trong một gian phòng nào đó với Trần Di, còn có hai người đàn ông. Hai người này hơn năm mươi, một người mặc tây phục, một người còn lại thì hơi gầy, ăn mặc cổ quái, mặc trường bào màu xám như người cổ đại.
- Trần tiểu thư, có thể được chưa?
Người đàn ông mặc tây trang mở miệng, giọng nói có chút mất vui.
- Trịnh tiên sinh, chờ chút nữa, cần phải tỉnh một chút nữa mới được.
Trần Di trả lời.
- Lý đại sư, có kịp thời gian không?
Người đàn ông tây trang quay mặt nhìn người đàn ông mặc trường bào rồi cung kính hỏi.
- Yên tâm, bây giờ chỉ còn nửa giờ nữa là tám giờ, quá trình hưởng phúc đến mười giờ hoàn thành là được.
Người đàn ông mặc trường bào nói.
- Khá tốt.
Người đàn ông mặc tây trang khẽ thở ra, sau đó nhìn Trần Di:
- Nếu tôi có thể hưởng phúc thuận lợi, tôi sẽ cho cô chi phiếu, nhưng bây giờ thì cô ra ngoài chờ đi.
- Vâng, Trịnh tiên sinh, tôi sẽ ra ngay.
Trần Di lên tiếng rồi muốn xoay người bỏ đi.
An Khả Khả chợt bắt được tay Trần Di, sau đó nàng lo lắng hỏi:
- Chị Di, các người nói gì vậy? Chị không cần phải đi, chị cần đưa em rời khỏi đây, em muốn rời khỏi đây ngay... ....
Trần Di nhìn An Khả Khả, trong mắt lóe lên chút áy náy, nhưng nàng cũng không nói gì, nàng chỉ dùng sức vùng khỏi tay An Khả Khả rồi đi ra ngoài.
- Chị Di, sao chị có thể làm như vậy? Chị cho em uống thứ gì? Chị thật sự chỉ vì mười triệu mà bán em sao?
An Khả Khả tuy đầu óc còn chưa tỉnh nhưng cũng không ngốc, nàng chẳng qua chỉ quá tin tưởng Trần Di mà thôi, nhưng bây giờ nhìn tình huống thì nàng cuối cùng cũng hiểu những lời nói của Hạ Thiên là thật, Trần Di thật sự bán nàng chỉ vì mười triệu bạc.
- Khả Khả, thật sự xin lỗi, chị cũng không biết làm gì hơn.
Trần Di đi đến cửa và cuối cùng cũng mở miệng:
- Vị này chính là Trịnh Nam Tân tiên sinh chị đã nói với em, nếu em phục vụ tốt, ông ấy sẽ không bạc đãi em.
- Đúng vậy, An tiểu thư, chỉ cần cô phối hợp cùng tôi hưởng phúc, tôi sẽ không bạc đãi cô, dù cô thích nhà hay xe đều có.
Người đàn ông mặc tây trang mở miệng, rõ ràng lão là Trịnh Nam Tân.
- Cái gì là hưởng phúc, tôi không biết các người đang nói gì, các người không thể làm vậy với tôi, không thể... ....
An Khả Khả bây giờ thật sự hồ đồ, nàng sờ khắp người:
- Điện thoại của tôi, điện thoại của tôi đâu? Tôi muốn gọi điện thoại... ....
- An tiểu thư, cô là ngôi sao, có có hơn mười triệu fan hâm mộ, có những người hâm mộ thường xuyên cầu phúc cho cô, nói cách khác trên người cô có tích lũy phúc khí, bây giờ tôi muốn tiếp nhận phúc khí của cô.
Trịnh Nam Tân dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Tiếp nhận phúc khí của cô, việc kinh doanh của tôi sẽ xuôi chèo mát mái, tôi cũng sống lâu trăm tuổi.
- Ngôi sao có rất nhiều, ông tìm người khác, đừng động vào tôi.
An Khả Khả còn đang tìm điện thoại, nhưng điện thoại của nàng đã sớm bị Trần Di lấy đi.
- Ngôi sao thì có rất nhiều, nhưng muốn tìm được một người vừa nổi tiếng vừa là gái trinh thì là rất khó. Nếu không phải là gái trình thì rất khó hưởng phúc, vì vậy tôi chỉ còn cách chọn cô.
Trịnh Nam Tân dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn An Khả Khả:
- Cô làm ca sĩ chẳng phải vì tiền sao? Chỉ cần cô có thể cho tôi có được nửa đời sau thuận lợi, tôi sẽ cho cô nửa đời sau sống không thiếu tiền.
- Không cần, tôi không thích tiền của ông, tôi có tiền, tôi có tiền... ....
An Khả Khả vội vàng lắc đầu, ngay sau đó nàng nhớ đến điều gì đó mà la loạn lên:
- Tô cảnh cáo ông, ông đừng đụng vào tôi, nếu không bạn trai tôi sẽ không bỏ qua cho ông. Bạn trai của tôi là Hạ Thiên, anh ấy đang ở thủ đô, là Hạ thần y đệ nhất, nếu ông động vào tôi, anh ấy sẽ giết ông.
- Trịnh tiên sinh, đừng tin tưởng lời cô ta, Hạ Thiên không phải là bạn trai của cô ấy, cũng không thích cô ấy.
Trần Di vội vàng nói.
Trịnh Nam Tân khẽ hừ một tiếng:
- Quan tâm quái gì hắn là Hạ Thiên hay Đông Thiên, không quan tâm, khi đúng thời gian thì có thể tiến hành hưởng phúc.
- Nóng quá, có gì xảy ra? Rốt cuộc cho tôi uống thứ gì?
An Khả Khả lúc này mới cảm thấy khô nóng, trong lòng giống như có chút khao khát.
- An tiểu thư, chỉ là chút chất kích thích mà thôi, như vậy quá trình hưởng phúc sẽ càng thêm thuận lợi.
Trịnh Nam Tân không nhanh không chậm nói.
- Không.
An Khả Khả dột nhiên thét lên, khoảnh khắc này nàng không biết lấy đâu ra sức lực mà nhảy xuống giường chạy về phía cửa sổ:
- Các người đừng đến đây, nếu không tôi nhảy xuống.