- Đại ca, những năm này anh mệt mỏi rồi.
Triệu Vũ Cơ cảm thấy trong lòng mệt mỏi, dù trong mắt người ngoài thì đại ca của nàng cực kỳ sáng lạn, tùy tiện nói một câu cũng chán động thủ đô. Nhưng nàng biết rõ, thật ra đại ca của mình rất khổ cực, người khác tham quyền thế, chỉ nàng biết rõ đại ca thật ra cũng vì đám anh chị em trong Triệu gia, các nàng có thể xông pha bên ngoài cũng vì có một đại ca cường thế, bên ngoài căn bản không có ai gây ra bất lợi cho các nàng, vì vậy mà tạo nên điều kiện rất thuận lợi.
- Anh là đại ca của em, quan tâm đến các em là nhiệm vụ của anh.
Giọng nói của Triệu Công Tử rất ôn hòa:
- Được ròi, Tiểu Vũ, bây giờ cũng không còn sớm, em đi nghỉ ngơi trước, anh còn phải phái người đến khách sạn em nghỉ lại. Em cứ an tâm ngủ nghỉ, sẽ không có ai quấy phá.
- Được rồi, đại ca.
Triệu Vũ Cơ lên tiếng rất trầm thấp, khoảnh khắc này nàng chợt đưa ra một quyết định.
... .....
Trại tạm giam thứ ba ở thủ đô.
Cách trại tạm giam năm trăm mét có dừng lại một chiếc Audi A7, cửa xe đóng chặt, cửa kính liên tục dao động, cửa kính lại là loại chỉ nhìn từ bên trong ra, bên ngoài không thể thấy gì. Vì vậy dù ngẫu nhiên có người đi qua cũng không ai biết bên trong xe có người hay không.
Tất nhiên thực tế thì bây giờ bên trong xe có người, chẳng những có mà còn có một người đẹp vưu vật phong tình vạn chủng, mái tóc vàng xinh đẹp, da thịt tuyệt vời, đồng thời nàng còn làm ra tư thái khiến người ta máu huyết sôi trào. Nàng đủ để làm nữ thần trong mộng của bất kỳ người đàn ông nào, nếu có đàn ông nhìn thấy tình cảnh nữ thần hiện nay đang bị một tên xấu xí ôm vào lòng và liên tục hoạt động, sợ rằng không phải phun máu mà là hộc máu.
Cặp nam nữ trong xe tất nhiên là Mộc Hàm và Hạ Thiên, bọn họ lái xe đến đây cũng không phải vì yêu thương vụng trộm, vì căn cứ vào điều tra của Mộc Hàm thì Thái Bằng Trình đang được giam ở đây.
Sau khi cảnh sát thủ đô bắt Thái Bằng Trình thì dẫn hắn đi lấy khẩu cung hơn hai giờ, sua đó đưa đến trại tạm giam này nhốt lại.
Khi thấy đầu Thái Bằng Trình quấn đầy băng thì cảnh sát thủ đô còn lo lắng đối phương yêu cầu đến bệnh viện tiếp tục trị liệu, nhưng bọn họ không ngờ Thái Bằng Trình rất phối hợp, hắn chủ động yêu cầu không cần đến bệnh viện, chỉ cần hai ngày nữa đi gỡ băng là được.
- Chồng, cậu thật sự muốn đưa Thái Bằng Trình ra sao?
Mộc Hàm nhịn không được phải hỏi một câu.
Đáng lý ra Mộc Hàm có hai phương pháp, một là nàng ra mặt có thể để cảnh sát đưa Thái Bằng Trình cho tỉnh Bình Hải điều tra, như vậy Thái Bằng Trình sẽ được cảnh sát Bình Hải đưa đi. Một biện pháp khác chính là nàng có thể trực tiếp lấy danh nghĩa tổ trưởng Địa tổ để đưa Thái Bằng Trình đi, chỉ cần Thái Bằng Trình có trên đầu một tội danh gián điệp, như vậy cũng không sao, nàng có thể trực tiếp giao Thái Bằng Trình cho phía Giang Hải.
Mộc Hàm thấy hai biện pháp này của mình đều có thể thựa hiện được, tất nhiên nàng làm như vậy cũng mang đến chút phiền toái. Dù sao bốn tổ Thiên Địa Huyền Hoàng thật ra đều là một phần của quân đội, dưới tình huống bình thường thì bọn họ không nên động vào những sự vụ ở địa phương. Nhưng Mộc Hàm cảm thấy dù có chút phiền toái cũng không tạo nên ảnh hưởng quá lớn với nàng.
Nhưng Hạ Thiên nghe nói sẽ có phiền toái cho Mộc Hàm thì quyết định dùng một biện pháp khác, đó chính là cướp Thái Bằng Trình từ trại tạm giam ra ngoài.
Biện pháp này đối với người khác thì có thể nói là hạ sách, nhưng đối với Hạ Thiên lại là một biện pháp tốt. Vì với năng lực của hắn, chẳng những có thể đơn giản cứu Thái Bằng Trình từ trại tạm giam ra ngoài, hơn nữa còn không để lại bằng chứng gì cho người khác. Sau khi hắn đưa Thái Bằng Trình ra ngoài thì Mộc Hàm có thể thông qua tư cách đặc thù để trực tiếp dùng máy bay đưa Thái Bằng Trình đến Giang Hải.
Vì vậy cảnh sát Bình Hải có thể nói Thái Bằng Trình chạy thoát từ trong tay của cảnh sát thủ đô, bọn họ vừa vặn bắt được, dù cảnh sát thủ đô có nghi ngờ cũng không có cách nào khác.
Hạ Thiên thấy biện pháp này không có bất kỳ nguy hiểm gì, cũng sẽ không gây phiền cho vợ, quan trọng là hắn đã hoàn thành công tác mà vợ cảnh sát tỷ tỷ giao phó, cũng vì thế mà hắn và Mộc Hàm mới xuất hiện ở đây.
- Vợ, bây giờ tôi sẽ ra ngoài đưa Thái Bằng Trình ra, sau đó tống hắn đến Giang Hải.
Hạ Thiên thật sự không đổi ý.
- Được rồi, chồng, trước tiên cậu phải nhớ rõ con đường.
Mộc Hàm cũng không khuyên Hạ Thiên, dù sao nàng cũng biết chuyện này chẳng có nguy hiểm gì, chẳng qua nàng không quen phương án cướp người trong trại giam.
Mộc Hàm lấy một chiếc máy tính ra, nàng mở máy rồi chỉ vào một tấm bản đồ:
- Chồng, cậu nhìn cho rõ, đây là cửa chính, sau khi đi vào thì rẻ trái, sau đó đi thẳng, đến chỗ này, một gian phòng cuối cùng, chính là chỗ giam Thái Bằng Trình.
- Vợ, tôi đã nhớ kỹ.
Hạ Thiên nói xong thì chuẩn bị bước xuống xe.
- Chồng, chờ chút.
Mộc Hàm lại hô lên một câu, nàng đưa ra một bộ bao tay chuẩn bị sẵn:
- Đeo cái này vào, đừng để lại vân tay, tránh phiền toái.
Hạ Thiên nhận bao tay đeo vào, sau đó hắn biết mất trong tầm mắt Mộc Hàm.
Mộc Hàm chợt sinh ra cảm giác cổ quái, nàng dù sao cũng là tổ trưởng Địa tổ, nàng muốn bắt người từ trong trại giam ra là rất dễ dàng. Nhưng kết quả là nàng phải dùng phương thức này, nếu sự việc truyền ra ngoài thì sợ rằng sẽ có người cười nhạo sau lưng.
Tất nhiên tuy cảm thấy cổ quái nhưng Mộc Hàm vẫn không quan tâm đến sự chế nhạo của người khác, hơn nữa chuyện này sẽ không có khả năng truyền ra ngoài.
Mộc Hàm đang nghĩ về vấn đề này thì cảm thấy hoa mắt, sau đó nghe thấy âm thanh đóng cửa xe, nàng quay lại xem thì thấy Hạ Thiên đã ngồi bên cạnh.
- Chồng, làm xong rồi sao?
Mộc Hàm ngây người, sao quá nhanh như vậy?
Mộc Hàm quay đầu nhìn ra sau xe, nàng lại sững sờ, vì sao phía sau không có người? Nàng vốn cho rằng chồng sẽ ném người ra phía sau.
- Chồng, có phải không tìm ra phòng giam không?
Mộc Hàm không khỏi hỏi.
- Tìm được rồi.
Hạ Thiên trả lời:
- Nhưng tên Thái Bằng Trình ngu ngốc kia không ở bên trong.
- Không có ở bên trong sao?
Mộc Hàm chợt sững sờ:
- Không thể nào, chồng, trước đó không lâu tôi còn nhận được tin tức xác nhận Thái Bằng Trình đang được giam ở đó.
- Vợ, bên trong quả thật có một người, hơn nữa trên mặt tên kia cũng quấn đầy băng gạc, nhìn qua giống hệt như Thái Bằng Trình, nhưng tên kia không phải là Thái Bằng Trình.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói, sau đó hắn bổ sung thêm một câu:
- Tôi cảm thấy Thái Bằng Trình ngu ngốc có lẽ đã chạy mất rồi.