- Hạ thần y, cậu đến mau... ....
Quan Đình ở bên kia chợt hô lên kinh hoàng, trong giọng nói có chút nức nở, rõ ràng tiếng hét vào lúc vừa rồi là của nàng.
Vẻ mặt Tiền Vạn Kim chợt biến đổi, lão biết Tiền Đa Đa đã phát sinh vấn đề, khi đang định nhắc Hạ Thiên thì đã không thấy bóng dáng.
Tiền Vạn Kim vội vàng chạy lên lầu, đến khi lão vào đến phòng của Tiền Đa Đa thì Hạ Thiên đã có mặt bên trong. Lão nhìn sang Tiền Đa Đa, ngay sau đó đã không còn bình tĩnh nổi, trước đó Tiền Đa Đa vẫn còn rất tốt, lúc này lại rất khủng bố, trên mặt tràn đầy máu tươi, mắt tai mũi đều có máu, có thể gọi là thất khiếu chảy máu.
Lúc này Hạ Thiên đang ra châm như bay, hắn nhanh chóng đâm lên người Tiền Đa Đa, vẻ mặt rất ngưng trọng, rõ ràng tình huống của Tiền Đa Đa cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
Quan Đình lấy tay che miệng, nàng cố gắng để mình không kêu lên thành tiếng, nhưng lúc này trên mặt nàng cũng tràn đầy nước mắt. Vài phút trước nàng còn đang rất vui, vì nàng đã có thể không còn lo lắng cho bệnh tình của Tiền Đa Đa, nhưng nàng không ngờ chỉ sau vài phút mà Tiền Đa Đa đang rất bình thường chợt chảy máu thất khiếu, khoảnh khắc đó nàng không biết phải làm sao, nàng không biết tại sao, chẳng lẽ Hạ Thiên thất bại?
Tiền Vạn Kim khẽ run, dù lão cố gắng bảo trì sự trấn tĩnh nhưng vẫn khó thể nào tỉnh táo. Khoảnh khắc này lão đã không thể nào ngờ tình cảnh trước mắt lại xuất hiện, lão chỉ hy vọng Hạ Thiên có thể cứu Tiền Đa Đa một lần nữa.
Vài phút ngắn ngủi đối với Quan Đình và Tiền Vạn Kim có thể nói là dài dòng cả thế kỷ, mãi đến khi bọn họ thấy Tiền Đa Đa không còn chảy máu thì mới cảm thấy có chút yên lòng.
- Hạ Thiên, mày là loại lang băm hại người, trước tiên tao giết mày, đền mạng cho đại ca của tao.
Một âm thanh tức giận chợt vang lên, người đến đúng là Tiền Tiểu Phú.
Tiền Vạn Kim quay đầu xem xét, ngay sau đó lão chợt cảm thấy cực kỳ sợ hãi, vì vậy vội vàng hét lên:
- Dừng tay.
Thì ra Tiền Tiểu Phú đang cầm một khẩu súng ngắn, họng súng chĩa vào Hạ Thiên, giống như muốn bắn chết Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không quay đầu, hắn hất tay trái lên, hai cây ngân châm bay về phía Tiền Tiểu Phú. Khoảnh khắc này Tiền Tiểu Phú chợt đứng đờ như tượng gỗ, cũng không thể chuyển động, ngón tay của hắn vẫn bảo trì động tác, vẫn nắm súng.
- Tiểu Phú, con điên rồi sao?
Vẻ mặt Tiền Vạn Kim cực kỳ tái nhợt:
- Con muốn nổ súng bắn chết Hạ thần y và cả đại ca của mình sao?
- Hắn nổ súng không thể bắn chết tôi, nhưng tám phần Tiền Đa Đa sẽ bị bắn chết.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu:
- Nhưng theo tôi thấy thì hắn rất muốn bắn chết Tiền Đa Đa.
Hạ Thiên thu hồi ngân châm, hắn quay đầu nhìn Quan Đình:
- Vừa rồi trừ chị ra thì có phải tên kia cũng tiếp cận Tiền Đa Đa phải không?
- Đúng!
Quan Đình hơi suy nghĩ, sau đó nàng gật đầu, ngay sau đó nàng lại có chút vội vàng:
- Hạ thần y, Đa Đa rốt cuộc là bị sao? Bệnh của anh ấy chữa được không? Vì sao vừa rồi lại như vậy? Còn nữa, bây giờ Đa Đa đã không sao rồi chứ?
- Anh ấy vốn đã rất tốt, đáng tiếc là vừa rồi có người đưa thứ này vào đầu.
Hạ Thiên nâng tay phải lên, lúc này Tiền Vạn Kim và Quan Đình cũng nhìn thấy, trên tay Hạ Thiên là một cây kim dài nhỏ, dài hơn loại mà hắn dùng để châm cứu, cũng mảnh hơn.
- Hạ thần y, cậu...Cậu nói cây châm này rút ra từ trong đầu Đa Đa sao?
Tiền Vạn Kim cũng lắp bắp, điều này làm lão cực kỳ kinh hãi.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Đáng lý ra một châm như vậy cũng không đến mức trí mạng, nhưng trên châm còn có độc, chỉ cần nửa phút sẽ làm cho người ta đứt khí, ngay cả tôi cũng không thể cứu được.
Hạ Thiên lóe người đến trước mặt Tiền Tiểu Phú, hắn lấy ra hai cây châm trên người đối phương, sau đó thu hồi luôn cả khẩu súng lục.
- Này, anh thấy chú rất ngu, sao chú không chờ anh bỏ đi rồi hãy giết Tiền Đa Đa? Chẳng lẽ chú cho rằng làm như vậy có thể giá họa cho anh giết Tiền Đa Đa sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiền Tiểu Phú:
- Chú thật sự có vấn đề về đầu óc, anh ở đây, Tiền Đa Đa sao có thể chết? Trừ khi chú trực tiếp đánh vỡ đầu, nếu không anh vẫn có thể cứu sống Tiền Đa Đa.
- Mày nói gì? Mày không cần phải ngậm máu phun người, rõ ràng mày muốn hại đại ca của tao, bây giờ còn vu oan cho tao sao?
Tiền Tiểu Phú dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên:
- Tao căn bản thấy chính mày hại đại ca tao sinh bệnh, sau đó lừa gạt tiền của chúng tao, bây giờ không phải mày muốn lấy ba mươi tỷ đấy chứ?
- Chú phủ nhận cũng vô dụng, loại kim này muốn chọc vào người cũng không khó, nhưng nếu muốn đâm vào toàn bộ thì cũng phải có khí lực rất lớn, hơn nữa còn phải chuẩn, chỉ sợ phải được huấn luyện khá lâu. Vừa rồi chú và Quan Đình tiếp cận Tiền Đa Đa, Quan Đình không có lực lượng lớn như vậy, vì thế chuyện này chỉ có thể là chú làm.
Hạ Thiên dùng giọng không chút hoang mang nói:
- Anh đã sớm thấy chú có những biểu hiện không đúng, ngay từ đầu khi chữa bệnh cho Tiền Đa Đa thì chú đã la lối này nọ, anh thấy chú có chủ tâm không muốn chữa bệnh cho Tiền Đa Đa. Bây giờ anh trị cho Tiền Đa Đa, chú trực tiếp đâm anh ta một châm, anh nói không sai chứ?
- Nói bậy bạ.
Tiền Tiểu Phú thề thốt phủ nhận:
- Tao thấy mày mới là người đâm châm vào, châm từ trên người mày lấy ra, muốn hại đại ca tao thì người ra tay dễ nhất là mày.
- Nếu anh muốn hại anh ta, sợ rằng anh ta đã chết từ sớm, nào còn sống đến bây giờ?
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Thôi được, anh cũng không muốn nói nhiều với chú, rốt cuộc là ai đâm kim vào Tiền Đa Đa, anh ấy biết rõ nhất, vừa rồi khi bị đâm kim thì đầu anh ta sẽ rất đau, nhất định là sẽ phát giác ra được.
Hạ Thiên nói đến đây thì nhìn Tiền Đa Đa:
- Này, anh cũng đã tỉnh, anh nói xem, có phải tên khốn không tiền này đâm kim anh không?
- Hạ Thiên, cám ơn đã cứu tôi một lần nữa.
Tiền Đa Đa lúc này đã ngồi dậy trên giường, giọng nói có chút quái dị, vẻ mặt đầy máu, cực kỳ khủng bố.
- Đa Đa, con nói xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Tiền Vạn Kim trầm giọng nói:
- Những gì Hạ thần y vừa nói có phải là thật không?
- Cha, trước tiên con đi rửa mặt đã.
Tiền Đa Đa không trả lời vấn đề, hắn chỉ xuống giường.
- Trước tiên nói rõ mọi việc đã.
Tiền Vạn Kim khẽ nói:
- Rốt cuộc có gì xảy ra?
- Đa Đa, anh nói xem, rốt cuộc có chuyện gì? Anh nói xem đầu đau khi nào?
Quan Đình ở bên cạnh cũng khuyên nhủ.
Tiền Đa Đa không nói gì, bầu không khí trong phòng rất yên ắng, vẻ mặt Tiền Tiểu Phú có chút bất an, rõ ràng đang lo lắng điều gì đó.