Lãnh Băng Băng ngồi trong phòng làm việc của mình, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, bộ dạng xuất thần.
Tin tức truyền đi rất nhanh, tối qua nàng nổ súng bắn Lôi Quân, khi đó đám cảnh sát trong cục cảnh sát còn chưa biết bối cảnh của Lôi Quân, nhưng bây giờ thì ai cũng biết. Hơn nữa còn có một tin tức khác truyền đi rất nhanh, đó chính là Lôi Quân muốn nàng gả cho hắn, nếu không sẽ chẳng có kết cục gì tốt.
Cũng vì có tin đồn như vậy mà rất nhiều người gặp Lãnh Băng Băng ở cục cảnh sát đều có vẻ mặt quái dị, vì tất cả mọi người đều biết quân đội đã vì chuyện tối hôm qua mà xin lỗi. Nói trắng ra thì người nào cũng nhận được tin Lôi gia sẽ không truy cứu trách nhiệm của Lãnh Băng Băng khi bắn bị thương Lôi Quân, nghe nói còn có người điện thoại hỏi thăm đến Lôi gia, xác minh sự việc này là đúng, bây giờ chuyện của Lãnh Băng Băng chính là chuyện của Lôi gia.
Đến lúc này hầu như mọi người đều khó thể tránh khỏi suy đoán vẩn vơ, Lãnh Băng Băng sợ rằng đã là nữ nhân của Lôi Quân, nếu không phải đã gả cho Lôi gia, sao Lôi gia lại bảo vệ nàng như vậy?
Lãnh Băng Băng vốn không biết mọi người có ý nghĩ này, khi nàng đi vào nhà vệ sinh và lén nghe được câu chuyện của hai nữ cảnh sát, khi đó nàng mới hiểu ra. Thì ra trong suy nghĩ của mỗi người, nàng chỉ có thể thỏa hiệp với Lôi gia, như vậy mới có được cuộc sống an lành.
Nhưng Lãnh Băng Băng cũng không giải thích, nàng biết Lôi gia bảo vệ mình, chẳng qua mình đã bảo vệ Lôi Quân làm cho Lôi lão cảm kích. Nhưng nàng cũng không biết trong sự việc lần này có bao nhiêu lợi hại với chính mình, vì có một người đàn ông yêu nàng, mà người đàn ông này chính là Hạ Thiên, là tên lưu manh đáng hận mà nàng khó thể thoát khỏi, nàng đã chính miệng đồng ý làm vợ hắn.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm Lãnh Băng Băng giật mình bừng tỉnh, nàng cầm điện thoại, khi thấy trên màn hình là hai chữ "Chú Triệu!" thì trong lòng nàng chợt sinh ra cảm giác nói không nên lời.
Lãnh Băng Băng có chút chần chừ, sau đó nàng nhấn nút nghe:
- Chú Triệu, chú tìm cháu có chuyện gì không?
Người điện thoại đến chính là Triệu Bỉnh Lương, giọng nói của lão ở trong điện thoại vẫn rất ôn hòa:
- Băng Băng, chúc mừng cháu, cuối cùng cháu cũng tìm được một chốn đi về rất tốt.
Nhưng giọng nói ngày xưa rất thoải mái, hôm nay Lãnh Băng Băng nghe vào trong tai lại cảm thấy rất quái dị, mà nội dung lời nói lại càng làm nàng thấy quái dị.
Khóe miệng Lãnh Băng Băng chợt cong lên lộ ra nụ cười lạnh, đáng tiếc Triệu Bỉnh Lương ở bên kia không thể thấy được, nhưng lời nói trào phúng của Lãnh Băng Băng thì chắc chắn Triệu Bỉnh Lương có thể cảm nhận được:
- Chú Triệu, chú cũng cho rằng cháu đồng ý gả cho Lôi Quân sao?
Triệu Bỉnh Lương nghe thấy như vậy thì cảm thấy rất bất ngờ:
- Băng Băng, Lôi lão đã xác định với rất nhiều người, cháu là một phần tử của Lôi gia, có ai làm gì bất lợi cho cháu chính là gây bất lợi cho Lôi gia, chẳng lẽ đây không phải kết quả khi cháu đáp ứng điều kiện của Lôi Quân?
- Chú Triệu, chỉ sợ làm chú thất vọng rồi, sự việc cũng không giống như chú tưởng tượng.
Giọng nói của Lãnh Băng Băng khá nhạt, cũng không còn vẻ thân thiết như ngày xưa.
Triệu Bỉnh Lương khẽ thở dài, lão có thể nghe thấy vẻ lạnh nhạt trong lời nói của Lãnh Băng Băng. Lão trầm mặc một lúc rồi hạ giọng hỏi:
- Băng Băng, cháu đang trách chú sao?
- Không, chú Triệu, cháu không trách chú, cháu vẫn rất biết ơn chú, cảm kích vì những gì chú quan tâm trong những năm qua, cũng cảm kích chú đã chăm sóc cho mẹ cháu. Cháu cũng hiểu được những khổ tâm của chú, trong lòng cháu thì chú vẫn là người được tôn kính nhất, là trưởng bối tốt nhất.
Lãnh Băng Băng chậm rãi nói, đúng vậy, nàng không hận Triệu Bỉnh Lương, nhưng lúc này nàng mới ý thức được mình không phải là con ruột của Triệu Bỉnh Lương. Đối phương chỉ là chú Triệu của nàng, cũng không phải là cha, nàng cảm kích đối phương, nhưng cảm giác người thân sợ rằng khó thể tìm lại được.
Triệu Bỉnh Lương trầm mặc vài giây trong điện thoại, sau đó lão thở dài:
- Băng Băng, dù thế nào thì bây giờ cháu cũng không có việc gì, chú cũng cảm thấy rất vui.
- Cám ơn chú Triệu đã quan tâm.
Lãnh Băng Băng khẽ nói, sau đó nàng khựng lại rồi bổ sung thêm một câu:
- Chú Triệu, cháu nghĩ rằng mình đã hiểu được sự lựa chọn của mẹ năm xưa.
Đầu dây bên kia chợt trở nên trầm mặc, Lãnh Băng Băng mở miệng một lần nữa, nàng khẽ nói ra vài chữ:
- Chú Triệu, tạm biệt.
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại mà vẫn ngồi ngây người, những chuyện cũ liên tục lóe lên trong đầu. Trước đây không lâu, nàng cũng không hiểu vì sao mình cứ khăng khăng đứng thật xa tên khốn Hạ Vân Sơn kia, hơn nữa cũng luôn giữ khoảng cách với Triệu Bỉnh Lương đối xử tốt với mình.
Khi Lãnh Băng Băng còn bé thì thấy chú Triệu hòa ái dễ gần, rất tốt với mẹ nàng, cũng rất yêu thương nàng. Vì vậy nàng cảm thấy nếu mẹ mình được gả cho chú Triệu, cả hai sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng Lãnh Băng Băng nhớ rõ có một lần mẹ nàng đã nói:
- Băng Băng, tuy chú Triệu rất tốt nhưng cũng không thể vì người mà đánh đổi tất cả, điểm này anh ấy kém xa Hạ Vân Sơn.
Trước kia Lãnh Băng Băng không hiểu câu nói này, nhưng bây giờ nàng đã hiểu.
Tiếng đập cửa vang lên đánh thức Lãnh Băng Băng khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.
- Vào đi.
Lãnh Băng Băng nhìn ra cửa.
Cửa bị đẩy ra, người tiến vào là Hoàng An Bình.
- Có chuyện gì?
Lãnh Băng Băng khẽ nhíu mày.
- Đội trưởng, có một vụ án kỳ quái.
Hoàng An Bình nhìn Lãnh Băng Băng, hắn muốn nói nhưng lại thôi.
- Án gì mà kỳ quái.
Lãnh Băng Băng khẽ hừ một tiếng.
- Khụ khụ, đội trưởng, bây giờ trong cục cảnh sát có rất nhiều tin đồn, đội số sáu cũng không tin chị sẽ khuất phục trước tên Lôi Quân kia, vì vậy mọi người muốn tôi đến hỏi chị xem có chuyện gì xảy ra, như vậy cũng thuận tiện dẹp bớt tin đồn.
Hoàng An Bình cũng không tin lời đồn, không phải vì Lãnh Băng Băng quá mạnh mẽ, căn bản là Hạ Thiên không có lý do gì để người đẹp băng giá lên giường với kẻ khác.
- Bọn họ thích đồn thế nào thì cứ tự nhiên.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:
- Không cần quan tâm, tin đồn dù sao cũng chỉ là tin đồn, anh càng giải thích thì càng rối, người ta sẽ nghĩ rằng anh chột dạ.
- Nhưng, đội trưởng, nếu những tin đồn này mà rơi vào trong tai người khác, sợ rằng sẽ có phiền toái.
Hoàng An Bình cẩn thận nói, hắn chỉ thiếu điều nói thẳng tên của Hạ Thiên ra.
- Hoàng An Bình, anh trở nên lòng vòng như vậy từ khi nào?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Điều này, đội trưởng, ngày hôm qua chị ra uy giúp đội cảnh sát hình sự chúng ta có được thể diện, mọi người ai cũng hãnh diện, nhưng bây giờ thấy tin đồn bậy, mọi người tất nhiên sẽ lo lắng.
Hoàng An Bình nói.
Lãnh Băng Băng có chút tức giận, cuối cùng nàng phải giải thích một câu:
- Được rồi, nói cho mọi người biết, Hạ Thiên đánh cuộc với Lôi gia, Hạ Thiên thắng nên tôi không việc gì, sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi, hiểu chưa?
- Hiểu, đội trưởng, tôi sẽ đi thông báo ngay cho mọi người.
Hoàng An Bình to ra rất vui sướng, hắn thầm nghĩ đây đúng là công lao của Hạ Thiên, mình không nhận lầm đại ca, ngay cả Lôi gia cũng giải quyết được.
Khi thấy Hoàng An Bình còn chưa chịu đi ra thì Lãnh Băng Băng đã tức giận nói:
- Đã hiểu rõ sao chưa đi?
- À, đội trưởng, thật sự có một vụ án rất kỳ quái.
Hoàng An Bình nở nụ cười ngượng ngùng:
- Sợ rằng vụ này có liên quan đến Hạ Thiên.
Lãnh Băng Băng nghe như vậy mới cảm thấy bực bội, mới được một khoảng thời gian mà Hạ Thiên đã gây chuyện rồi sao?
... .....
Hạ Thiên nằm trên gường, Tôn Hinh Hinh vẫn ở trong lòng, nàng ngủ rất say, nhưng hắn lại không buồn ngủ.
Hạ Thiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn quay đầu nhìn lại, sau đó cười hì hì với Liễu Vân Mạn:
- Chị Vân Mạn, chị cũng muốn ngủ sao? Cùng ngủ thôi.
Liễu Vân Mạn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sắc lang này muốn chơi tay ba sao?
- Cơm chín rồi, xuống dùng cơm.
Liễu Vân Mạn nói ra nguyên nhân đi vào, nàng không biết làm cơm nhưng Liễu Cương lại biết, cơm trưa do Liễu Cương nấu.
- À, được rồi.
Hạ Thiên có chút tiếc nuối, thì ra chị Vân Mạn cũng không phải vào đây ngủ chung.
Cuối cùng Hạ Thiên cũng rời khỏi giường, hắn đi ra phòng ngủ, Tôn Hinh Hinh ở bên trong vẫn ngủ say.
Bữa cơm đã xong, Liễu Cương nấu rất tốt, Hạ Thiên ăn cũng cảm thấy thoải mái.
Sau khi dùng cơm trưa thì Hạ Thiên cũng không muốn cùng ngủ với Tôn Hinh Hinh, dù sao nàng bây giờ cũng đang thật sự nằm ngủ, hắn cũng không có việc gì để làm.
Hạ Thiên nghỉ ngơi một lúc rồi bắt tay vào chữa bệnh cho Liễu Cương, còn Liễu Linh, nghe nói phải chờ đến ngày mai mới đi phá thai, căn bệnh của nàng phải chờ một khoảng thời gian nữa mới chữa trị được.
Hạ Thiên tính toán, hắn phát hiện Liễu Kỳ vẫn còn ba con trai và bốn con gái nữa cần chữa trị, cứ theo đà này thì mỗi ngày một người là bảy ngày mới xong, vì vậy mà không khỏi cảm khái. Đúng là quá chậm, hắn cần phải nhanh chóng cùng song tu với Liễu Mộng, như vậy sẽ có thể chữa được một ngày hai người hoặc nhiều hơn.
Hạ Thiên đang nghĩ nên dụ dỗ Liễu Mộng song tu thế nào thì nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị nhớ tôi nhanh như vậy sao?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi nói.
- Dương Hưng Nghiệp và Dương Phi có phải bị cậu làm cho câm không?
Lãnh Băng Băng tức giận hỏi.
Hạ Thiên thành thật thừa nhận:
- Đúng vậy, hai người kia nói quá lớn, làm ảnh hưởng giấc ngủ của chị Hinh.
- Cậu có biện pháp khôi phục cho bọn họ không?
Lãnh Băng Băng cũng lười nổi giận với Hạ Thiên.
- Ngày mai bọn họ sẽ tự khôi phục.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Lãnh Băng Băng nghe thấy như vậy cũng thở ra một hơi, ngay sau đó còn nói thêm:
- Dương gia muốn tố cáo cậu và Liễu Cương đánh người, cậu xem thế nào.
- À, thế này, cảnh sát tỷ tỷ, cảnh sát tỷ tỷ, chị bắt bọn họ lại đi, sáng hôm nay bọn họ bắt cóc em gái Liễu Linh của Liễu Cương.
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói, đám người kia đúng là quá đáng, có chuyện sao không lén giải quyết, cú phải tìm cảnh sát, chẳng phải làm cảnh sát tỷ tỷ thêm bận rộn sao?
- Lại là bắt cóc sao?
Lãnh Băng Băng nghe thấy những lời này thì cảm thấy có chút khác thường, tối qua Tôn Hinh Hinh bị bắt cóc, nàng thiếu chút nữa cũng bị bắt cóc, vì vậy mà bây giờ nàng sinh ra cảm giác mâu thuẫn với từ ngữ này.
Lãnh Băng Băng dừng lại một chút rồi hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?